Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao?

Chương 2




Phong thấy vậy thì chỉ cười lạnh, không có dáng vẻ đang hoảng loạn gì cả!

Rất nhiều giáo phụ không hiểu tại sao Lãnh Thiên Dục lại chần chừ không chịu hạ mệnh lệnh, chỉ có Niếp Ngân là hiểu!

Khi hình ảnh này được phát lên tức là muốn uy hiếp Lãnh Thiên Dục, cậu ta không thể coi thường an nguy của Thượng Quan Tuyền, ngay cả chính bản thân anh ta cũng như vậy.

Cho nên dù ở đây có hàng ngàn người thì cũng không thể đối phó với Phong được!

Lãnh Thiên Dục nhìn đám người đang kích động, hắn lại khẽ phất tay lên, hội trường lại yên lặng. Hắn bước từng bước đến trước mặt Phong, lạnh giọng nói:

- Chiêu của cậu quá là nham hiểm!

Hắn là một người nham hiểm mà ván cờ này lại thua mất rồi, vì hắn không thể chứng kiến cảnh Thượng Quan Tuyền chịu khổ được. Giờ Phong đã cùng đường, Lãnh Thiên Dục biết nếu lúc này hắn không đi cứu Thượng Quan Tuyền thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Phong lại bấm một nút trên chiếc điều khiển rồi nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, thứ nhất, thả tôi đi; thứ hai, đi theo tôi!”

- Lão đại, không được…

Vân và Vũ nghe vậy, sắc mặt cả kinh, ngay sau đó Lôi đã ngăn bọn họ lại!

Lãnh Thiên Dục không nghĩ ngợi gì nhiều mà nói luôn: “Được, tôi đồng ý!”

- Haha…

Ánh mắt Phong lóe lên tia đắc ý, hắn ngửa đầu cười to. Sau đó hắn chỉ vào Niếp Ngân rồi nói:

- Còn anh thì sao?

Niếp Ngân bước lên một bước, vẻ mặt hết sức nặng nề và nghiêm túc: “Tôi đồng ý!”

***

Có thể khiến cho hàng trăm người trong hội trường lui về phía sau cũng chỉ có một mình Phong mà thôi. Hơn nữa, điều khiến hắn đắc ý hơn chính là Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân lại ngoan ngoãn đi theo hắn.

Sau khi hai người lên xe, khuất khỏi tầm mắt của mọi người thì lập tức bị trói chân tay lại. Chiếc xe phóng như điên, cuối cùng đi vào một căn mật thất mà Phong đã chuẩn bị từ trước.

Phong ra lệnh tháo khăn bịt mắt của hai người ra. Liền lúc đó, một thuộc hạ vội vàng ghé tai nói gì đó với hắn.

Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên cực kì khó coi! die๖nda๖nleq๖uyd๖on

Thượng Quan Tuyền đã chạy thoát, Mạt Đức đã chết!

Sao có thể?

Sao cô ta có thể trốn thoát khỏi đó? Chẳng lẽ còn có ai khác cứu cô ta?

Nhưng…

Khóe môi của Phong chậm rãi cong lên… hắn vẫn có cách khiến cô ta quay lại.

Vì hắn muốn cả ba mạng người!

Nghĩ đến đây, Phong lại ghé tai ra lệnh cho thuộc hạ, trên khuôn mặt hắn là nụ cười giả tạo.

Miếng vải che mắt bị giật xuống…

Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân vừa mở mắt ra là nhìn Phong, sau đó đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện hai người đang bị trói lại vào nhau.

- Phong, Thượng Quan Tuyền đâu?

Lãnh Thiên Dục không hề quan tâm đến an nguy của bản thân, sở dĩ hắn làm theo lời Phong là vì muốn đảm bảo sự an toàn của Thượng Quan Tuyền trước rồi mới tính sau!

Niếp Ngân cũng có cùng suy nghĩ như vậy!

Phong chậm rãi lên tiếng: “Các anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ cho cả ba người được đoàn tụ!”. Nói xong, hắn nở nụ cười nham hiểm rồi đi ra khỏi mật thất.

***

Thượng Quan Tuyền không biết làm thế nào để có thể ôm thi thể toàn máu của Yaelle quay về. Khi thấy Lôi, cô không kiên trì nổi nữa, ngất xỉu.

Mấy tiếng sau, cô đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ngoài Lôi đang ở bên cạnh thì còn hai người cô chưa từng gặp qua.

- Bọn họ là Vân và Vũ, hai vị chấp pháp khác của lão đại! – Lôi giải thích, ánh mắt phức tạp và vẻ mặt đầy lo lắng không che giấu nổi.

Thượng Quan Tuyền vô lực gật đầu, sau đó cô vội vàng lên tiếng:

- Đúng rồi, Phong đâu? Mọi người phải đề phòng hắn ta, hắn sẽ hại Thiên Dục…

Lôi giơ tay lên ngắt lời cô: “Đã muộn rồi...”

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, cả người run lên: “Đã chậm rồi? Anh có ý gì?”

Cô nhìn quanh bốn phía rồi túm chặt tay áo Lôi, ánh mắt đầy sốt ruột: “Thiên Dục đâu? Anh ấy đâu rồi?”

Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành...

- Vì sự an nguy của cô nên lão đại và Niếp Ngân đi theo Phong, nhưng không ngờ cô lại bỏ trốn được, vậy lão đại...

Vân không nói tiếp nữa, ánh mắt đầy lo lắng...

Thượng Quan Tuyền đột nhiên đứng bật dậy.

Ông Trời đang trêu đùa bọn họ sao?

Đúng là trời xui đất khiến!

Đúng lúc này, dì Trần cầm điện thoại chạy vào, vẻ mặt cực kì khác thường...

- Đại thiếu phu nhân, điện thoại này của cô!

Dì Trần không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng khi thấy căn biệt thự bị phần đông người của Mafia vây quanh, hơn nữa lúc Thượng Quan Tuyền quay về, cả người đầy máu, bà cũng lo lắng và đề phòng.

Thượng Quan Tuyền nghi ngờ, Lôi, Vân và Vũ cũng hết sức cẩn thận.

- Alo? – Cô nghe điện thoại.

- Thượng Quan Tuyền! – Đầu bên kia truyền đến giọng nói nham hiểm.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền đột nhiên trở nên cực kì nghiêm túc...

- Thượng Quan Tuyền, không ngờ cô cũng có bản lĩnh đấy. Không cần nói nhiều nữa, hẳn là cô đã biết Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đang ở trong tay tôi, bọn họ vì an nguy của cô mà ngoan ngoãn đi theo tôi. Cô thông minh như vậy, chắc là biết phải làm thế nào rồi chứ? Nhớ kỹ, tôi chỉ muốn một mình cô tới!

Nói xong, hắn lạnh lùng cúp máy.

Thượng Quan Tuyền tức giận, ném điện thoại xuống đất.

- Cô Thượng Quan, bên ngoài đều là người của chúng ta, chúng ta phải cùng nhau đi cứu lão đại! – Vũ lên tiếng.

Thượng Quan Tuyền đưa mắt nhìn Lôi, Vân và Vũ, ánh mắt đầy kiên định không thể khinh thường...

- Chúng tôi nhất định sẽ an toàn trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.