Tình Yêu Bên Trái

Chương 55




Vương Quốc Hoa nói làm hai người kia giật mình, nhất là Dương Bân càng thêm lo lắng.
- Mẹ nó chứ, thằng Cát Tiến Quân nổi tiếng thù dai, đều do tôi, lúc ấy tránh hắn thì tốt rồi.
Dương Bân đẩy trách nhiệm lên người mình.

Vương Quốc Hoa không chứ y, hắn cười ha hả nói:
- Sao? Tôi chỉ nói mà thôi, anh cảm thấy tôi có thể sợ hắn sao?

Từ Chấn nghe xong lập tức cười nói:
- Quốc Hoa nói đúng, anh em ta việc gì phải sợ hắn.

Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không giấu hai vị, lần này tôi tới Bắc Câu vốn là làm thư ký cho tân thị trưởng Nghiêm Hữu Quang, không ngờ tỉnh nói tôi là cán bộ cũng do tỉnh quản lý nên điều tới địa phương. Nếu không vì thị trưởng Nghiêm mở đầu, tôi vẫn còn ở quận Lưỡng Thủy làm trợ lý chủ tịch. Trước đó bạn đã giới thiệu tôi với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Bắc Câu – Hoa Lâm, tôi hỏi một chút về Cát Tiến Quân nên mới biết tin về hắn.

Dương Bân khinh thường nói:
- Thằng đó oai phong mẹ gì. Vợ hắn là con gái nuôi một lãnh đạo, vốn là bảo mẫu trong nhà lãnh đạo, sau đó .. hừ hừ. Thứ người khác không thèm, Cát Tiến Quân chỉ cần có thể lên chức nên cưới ả kia làm vợ. Bây giờ Cát Tiến Quân làm ở địa phương, vợ hắn làm ở cục thuế tỉnh, xa cách lâu, có con gái còn không biết giống của ai. Cát Tiến Quân cũng lén nuôi tình nhân và có con trai ở dưới.

Mâu thuẫn giữ Dương Bân và Cát Tiến Quân, Vương Quốc Hoa không muốn quan tâm, hắn chỉ ghi nhớ trong lòng chứ không có ý tìm tòi sâu. Tóm lại đi xuống Cát Tiến Quân không nhằm vào mình, Vương Quốc Hoa cũng không chọc vào đối phương.

Lúc này điện thoại di động của Từ Chấn vang lên, y cười nói:
- Quá trùng hợp, tôi đang ngồi cùng Quốc Hoa và Dương Bân, mau lại đây …
Dập máy, Từ Chấn nói
- Tần Đại Lĩnh và Lưu Thanh Minh không biết sao lại đi cùng nhau, chắc tới tỉnh thành chúc tết lãnh đạo nào đó. Bây giờ nhớ tới tôi nên gọi, tôi bảo hai bọn họ tới đây.

Nhắc đến hai người kia, Dương Bân nói:
- Không lạ, Lưu Thanh Minh đến thị xã Lâm Giang, bố Tần Đại Lĩnh mới từ chức phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã Lâm Giang lui xuống. Lão Tần không có bố vợ giúp thì có điểm không đứng được.

Từ Chấn cười nói:
- Nói cũng đúng, sao tôi không nghĩ tới nhỉ.

Do không liên lạc mấy nên Vương Quốc Hoa không bình luận gì. Tần Đại Lĩnh ở trường Đảng có tiếng là tích cực đúng là bởi vì tích cực, vòng tròn quá nhiều, rất nhiều lúc Từ Chấn và Lưu Thanh Minh đều không quá thích.

- Mọi người có duyên là bạn học, lại cùng ở một phòng, Từ ca làm đúng.
Vương Quốc Hoa cười cười khẳng định một câu.

Dương Bân đảo mắt nói:
- Tôi hiểu, sợ rằng lần trước tôi lắm miệng. Lúc đó gặp Lưu Thanh Minh nói một câu lão Từ hỗ trợ hoạt động để ra ngoài.

Từ Chấn nghe vậy vui vẻ vỗ tay:
- Vậy mới đúng là phong cách của Tần Đại Lĩnh. Chẳng qua nói đi cũng nói lại, lão Lưu này cũng được, lúc trước chết sống đi cùng chúng ta.

Con người là loài động vật kỳ lạ, lúc trước ở trường Đảng trong vòng năm người thì ba người này thân hơn. Nhưng thật ra Vương Quốc Hoa và Lưu Thanh Minh gặp sớm nhất lại luôn có một tầng xa cách.

Dương Bân nói:
- Không nói việc này, lần này tôi tới làm phó chủ tịch quận Lưỡng Thủy, Quốc Hoa có đề nghị gì tốt không?

Vương Quốc Hoa nghe y nói vậy, hắn nhìn sang Từ Chấn phát hiện không có gì khác lạ mới cười nói:
- Muốn đi thì đi sớm, nếu không sẽ không được phân mảng tốt. Tôi có mấy phòng ban khá béo bở, có lẽ vừa đi bao người nhìn chằm chằm vào. Ông tới là muốn làm ra thành tích hay muốn có cuộc sống dễ chịu?

Lời này như có ý suy nghĩ thay cho Dương Bân nhưng thực ra là muốn xem ý đồ của Dương Bân.

Dương Bân rất quyết đoán nói:
- Tôi không muốn chất béo, cũng không nói làm lên sự nghiệp gì, đi xuống đầu tiên là nhẫn nhịn, tranh thủ hai ba năm sau điều chỉnh phân công, làm hai khóa có thể vào thường vụ thị ủy là đủ rồi.

Vương Quốc Hoa thầm nói Dương Bân này thực ra biết vị trí của mình, không phải người mơ mộng hão huyền.

- Bây giờ nói còn sớm, nguyên chủ tịch Lý Dật Phong lên làm thường vụ thị ủy, bí thư quận ủy, coi như lên một bậc, tân chủ tịch là ai tôi chưa rõ. Như vậy đi, tôi gọi điện hỏi một câu.
Vừa nói ấn ngay số cho Tằng Trạch Quang.

- Sếp, tôi hỏi một chuyện, tân chủ tịch quận là ai vậy?
Vương Quốc Hoa nói rất tùy ý làm hai người Từ Chấn giật mình. Nói chuyện với trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy như vậy đủ thấy sự thân mật của hai người.

Tằng Trạch Quang nghe xong cười nói:
- Hồng Tồn Minh có tám phần, lão Nghiêm trước khi đi đã đề cử. Hồng Tồn Minh làm khá tốt ở huyện Nam Sơn, thị ủy thời gian trước cũng đang cân nhắc phổ biến chế độ khảo sát cán bộ. Nếu không phải bí thư Ôn sẽ đi thì chuyện đã được tiến hành. Chẳng qua Hồng Tồn Minh còn được chủ tịch Mạch trên tỉnh chiếu cố, chức chủ tịch quận này về cơ bản không thể thoát.
Nói tới đây, Tằng Trạch Quang chuyển sang việc khác.
- Quốc Hoa, cậu ở trên tỉnh, hỏi thăm một chút xem ai làm bí thư thị ủy, việc này đến giờ vẫn chưa có tin tức xa. Lôi Minh vốn có hy vọng rất lớn nhưng nghe nói trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy chủ tịch tỉnh Hàn tỏ vẻ đồng chí Lôi Minh thiếu năng lực khống chế đại cuộc, không thích hợp làm bí thư thị ủy.

Tiếng điện thoại không lớn nhưng đủ làm hai người Từ Chấn nghe thấy. Cả hai đều giật mình. Vương Quốc Hoa có lai lịch gì mà ngay cả trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy cũng nhờ hắn hỏi thăm tin tức? Đáng chết chính là Vương Quốc Hoa còn lập tức nói:
- Được, để tôi lưu ý, lát tìm người hỏi thăm, chẳng qua khó chắc nghe được tin tức chính xác.

- Đừng có vòng vo, cậu không nghe ra đừng về gặp tôi. Cứ như vậy đi, tôi còn có khách.
Tằng Trạch Quang cười ha hả dập máy.

Vương Quốc Hoa dập máy xong nói.
- Cái này dễ làm, tân chủ tịch Hồng Tồn Minh có quan hệ khá tốt với tôi, trước làm bí thư huyện ủy Nam Sơn, có quan hệ với chủ tịch tỉnh Mạch. Lão Dương, anh mau đi xuống, chậm nhất trước 15 tôi sẽ dẫn anh đi gặp Hồng Tồn Minh.

Từ Chấn híp mắt hung dỡ nói với Vương Quốc Hoa:
- Cậu giấu bao nhiêu hàng? Khai ra mau.

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn hắn, khinh thường nói
- Bí mật cá nhân, không thể nói.

Từ Chấn vỗ bàn nói:
- Ông chủ, đưa mỹ nữ lên.
Vừa dứt câu đã có người đi lên cười hì hì nói.
- Ba vị khách quý, uống rượu có cần người đẹp ngồi cùng không?
Vừa nói vừa vẫy tay về phía căn phòng phía sau, mấy cô gái đi tới ngồi xuống.

- Còn có hai người bạn nữa chưa tới, chờ chút.
Từ Chấn không có ý từ chối, đi ra chính là để chơi mà. Dương Bân nghe xong cười nói:
- Đợi chút, Tần Đại Lĩnh nổi tiếng sợ vợ, đừng rước họa cho hắn.

Dương Bân vừa dứt câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Tần Đại Lĩnh.
- Lão Lưu, nghe thấy chưa, tôi nói ba tên này đang nói xấu tôi mà.
Lưu Thanh Minh nói:
- Lão Dương đây là nói thật, anh đúng là sợ vợ. Mà sợ vợ cũng không có gì mất mặt, tôi sợ vợ mình.

Ba người trong phòng nhìn nhau rồi cùng đứng lên. Tần Đại Lĩnh và Lưu Thanh Minh tiến vào. Hai người này đều đã 40 nên khá gần gũi.

Lưu Thanh Minh liếc cái là thấy Vương Quốc Hoa, y đi lên bắt tay:
- Quốc Hoa, đã lâu không gặp.
Sau đó y mới bắt tay Từ Chấn, Dương Bân, thứ tự rất có ý tứ. Lưu Thanh Minh lúc ở trường Đảng đã cố ý tới gần Vương Quốc Hoa, hai vị cũng thấy rõ.

Nói chuyện vài câu, Từ Chấn bảo nhân viên phục vụ đi gọi người. Mấy phút sau khoảng 20 cô gái tiến vào, cao thấp mập gầy đều có.
- Chúc mừng năm mới các ông chủ.

Từ Chấn cười hỏi quản lý:
- Sạch chứ?

Quản lý nói:
- Ông chủ, nếu không thì sao có thể đi ra.

Vương Quốc Hoa kịp thời lên tiếng.
- Không cần, chúng tôi chỉ uống rượu.
Hắn nói xong, Từ Chấn và Dương Bân gật đầu, Lưu Thanh Minh và Tần Đại Lĩnh có chút giật mình nhìn nhau. Hôm nay Từ Chấn mời khác, Vương Quốc Hoa nói như vậy là không thích hợp. Vấn đề là Từ Chấn không ngờ lại ngoan ngoãn nghe lời Vương Quốc Hoa. Tần Đại Lĩnh và Lưu Thanh Minh biết rõ Từ Chấn từ trụ sở quân khu đi ra, Tư lệnh quân khu còn kiêm nhiệm chức thường vụ tỉnh ủy, tuy nói không quản chuyện trong tỉnh nhưng cũng có một phiếu trong hội nghị thường ủy. Vì thế Từ Chấn rất tự tin.

Từ Chấn hỏi quản lý một câu, thực ra chỉ là muốn xem phản ứng của mọi người. Phản ứng của Vương Quốc Hoa rất thú vị, nhìn điệu bộ của hắn tuyệt đối là biết rõ mấy trò này, nói rõ thường xuyên va chạm mấy thứ này nên không quá thích. Mấy vị khác có lẽ không đặt tâm tư vào việc này.

- Ai trước.
Từ Chấn cười hỏi, Vương Quốc Hoa rất tùy ý chỉ một cô:
- Cô đó.
Thực ra Vương Quốc Hoa còn chưa nhìn rõ cô ta như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.