Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Chương 13: Bạn Hoàng Hôn chói sáng lên sàn




Sau khi tìm kiếm một lúc, Bộ Tranh phát hiện không còn đồ gì có thể mang theo liền rời đi, bất quá không trở lại thôn nhỏ mà là tiếp tục lên núi, đi tế bái phụ mẫu, thuận tiện thắp hương cho ông bà nội.

Song khi Bộ Tranh đi đến nấm mộ của ông bà nội, phát hiện mộ phần đã bị dời đi, hẳn là những người của Bộ gia trước khi rời thôn dời đi, điều này cũng rất bình thường.

Nếu như đã dời đi thì cũng đành chịu, quay về ngôi nhà trước kia, nơi đó bây giờ thuộc sở hữu của mình, chờ xem Tú Anh đã trở về hay chưa.

Từ Thanh Vân kiếm phái tới thôn nhỏ hẳn gần hơn rất nhiều, có lẽ nàng đã trở về trước mình hơn vài ngày.

"Tại sao còn đến nữa?"

Khi Bộ Tranh xuống núi trở về thôn nhỏ, người trong thôn lại bắt đầu chú ý đến hắn, nhìn thấy hắn tiến đến trước một ngôi nhà, buộc ngựa ở trong sân, sau đó mở cửa đi vào, rất tự nhiên cứ như đi vào nhà mình, người trong thôn bình thường sẽ không vào nhà của người khác, đồng thời, chứng kiến có người lạ vào nhà của người khác, bọn họ cũng sẽ có hành động.

Hiện tại, người trong thôn đã bắt đầu hành động, có người đi tìm đám người Đại Hải ca trợ lực, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu ứng lẫn nhau, đồng thời cũng có người tiến đến, chuẩn bị chất vấn Bộ Tranh là ai.

"Khách nhân ở bên trong, ngươi có phải đi nhầm nơi hay không, đây là nhà ở của người ta." Có người tiến lên hỏi.

"Tam công, ta không đi nhầm, đây vốn là nhà của ta, chỉ là trước kia bị các thẩm thẩm đoạt đi mà thôi." Bộ Tranh bước ra, nhìn người kia nói.

"..." Tam công nhất thời ngây dại, ông nhìn Bộ Tranh có chút nghi hoặc, người trước mặt này làm sao biết danh xưng của ông ta, mà nghĩ tới câu nói kế tiếp của hắn, chẳng lẽ hắn là...

"Ngươi là..."

"Bộ Tranh!"

Tam công và Bộ Tranh đều chưa kịp nói gì thì một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, hơn nữa rất nhanh có một đạo nhân ảnh xuất hiện, từ đằng xa chạy gấp tới.

"Tú Anh à, ta chính là đang muốn tìm cô đây." Bộ Tranh nhìn thấy bóng người kia liền cười nói, người tới không phải là Tú Anh sao.

Bộ Tranh? Không ngờ là Bộ Tranh, toàn bộ thôn dân không thể tin được, công tử văn nhã mà trước đó bọn họ ngộ nhận không ngờ lại là cái tên tiểu tử nghèo kiết xác cả ngày mặc bộ đồ vá chằng vá đụp Bộ Tranh kia.

Bất quá, đối với chuyện tình của Bộ Tranh, trong thôn cũng có truyền lưu, biết được hắn tiến nhập một thế lực rất lợi hại, còn cường đại hơn cả Thất Tinh quốc, chẳng lẽ vì được tiến nhập vào nơi đó nên hắn mới biến thành bộ dáng này?

Ân, nhất định là như vậy, người đầu nhập vào các môn phái trong Thất Tinh quốc đều trở nên không giống trước kia, càng khỏi nói thế lực cao cấp hơn, hẳn là càng như hai người khác nhau.

Đích xác như hai người khác nhau!!

Hiện tại thôn dân có lẽ có chút hối hận, trước kia tại sao mình không tạo mối quan hệ tốt với Bộ Tranh một chút, đương nhiên một số người bọn họ đối xử với Bộ Tranh không hề tệ, cũng đã giúp đỡ Bộ Tranh, nhưng Bộ Tranh luôn luôn không nhờ đến sự trợ giúp của người khác, từ nhỏ cũng rất độc lập, cho nên bọn họ không có cơ hội nào để giúp đỡ Bộ Tranh, tự nhiên quan hệ cũng không tính là xa lánh.

Nghĩ đến những người Bộ gia kia, đột nhiên bọn họ cảm thấy rằng từng giúp đỡ thì cũng có tác dụng gì, một số người bọn họ có quan hệ tốt với người của Bộ gia như thế, kết quả người ta nói đi là đi, đến hiện tại cũng không có tin tức gì, đã sớm quên phần tình cảm này rồi.

"Ngươi, ngươi, tại sao ngươi quay về đây?" Tú Anh chỉ vào Bộ Tranh, cảm giác có chút thở không nổi, sau khi nàng vừa nhìn thấy Bộ Tranh xuất hiện trước cửa nhà liền dùng tốc độc nhanh nhất chạy đến.

Bộ Tranh cười cười, mình đoán trúng phóc, Tú Anh quả nhiên ở nhà.

"Về thăm nhà chút thôi, thuận tiện tìm cô có chuyện muốn nói, hiện tại ta đã đầu nhập Linh Bảo tông, thế nào, lợi hại không?" Bộ Tranh dương dương tự đắc nói.

"Đúng vậy nha, ngươi trâu bò lắm, không ngờ có thể gia nhập Linh Bảo tông, nghe nói đó là thế lực cấp hoàng không tồi." Tú Anh gật đầu nói, Bộ Tranh lấy chuyện này làm niềm tự hào hoàn toàn không có vấn đề, đây là điều hắn đáng tự hào.

Tại tiểu sơn thôn, hầu hết bọn họ cả đời không hề bước chân ra khỏi cái Thất Tinh quốc này, mà coi như trở thành một đại nhân vật ở Thất Tinh quốc, cũng chưa hề ra khỏi Thất Tinh quốc.

So sánh mà nói, hiện tại Bộ Tranh đã rời khỏi Thất Tinh quốc, trở thành thành viên của thế lực cấp hoàng, cho dù chỉ là một đệ tử tạp dịch, địa vị của hắn so với tất cả mọi người cũng cao hơn, thêm vào tiến độ tu luyện sẽ không chậm hơn so với những thiên tài kia, bởi vì tài nguyên cung cấp cho hắn còn nhiều hơn so với những môn phái danh tiếng trong Thất Tinh quốc có thể cung cấp.

Đương nhiên, đây vẫn là nói dưới tình huống bình thường, nếu tính đến số tài nguyên bản thân Bộ Tranh tự mình cố gắng giành được, vậy khác biệt càng lớn.

"Hắc hắc, đây là số mệnh, cô không cần hâm mộ." Bộ Tranh cười nói.

"Ngươi bây giờ thì tốt rồi, có biết sau khi nhận được tin tức, người khác có phản ứng gì hay không..." Khi Tú Anh nói tới đây thì tạm dừng không tiếp tục nói nữa, bởi vì đây là chuyện không nên công khai ở chỗ này.

"Ta không cần biết những người khác, ta chỉ muốn biết lúc đó miệng cô có há lớn đến nỗi có thể bỏ lọt quả trứng vịt hay không." Bộ Tranh cười cười, chuyện người khác hắn chẳng muốn quản, vốn trước đây bọn họ cũng đâu quản đến chuyện của hắn, đồng thời, trên thực tế, hoàn cảnh của hắn hiện tại, đã có thể coi thường sự tồn tại của những người này rồi.

Lấy Bộ Hải Phong làm ví dụ, hắn giờ nhìn Bộ Tranh cũng chỉ có nước ngước nhìn, coi như hắn cố gắng thế nào đi nữa cũng phải mười năm sau mới có thể tiến vào thế lực cấp hoàng, khi đó, cũng không biết Bộ Tranh đã ở trên đỉnh núi nào rồi. (cấp độ cực cao rồi)

Trước kia nguyên nhân vì thực lực của Bộ Tranh không đủ, không có cách nào trêu chọc, mà hiện tại, dù hắn đưa tới cửa, Bộ Tranh cũng sẽ không động đến hắn, bởi vì bây giờ hắn đối với Bộ Tranh mà nói, đã không xứng cho Bộ Tranh ra tay giáo huấn.

Đương nhiên, Bộ Tranh có lẽ còn chưa có cái giác ngộ này, nhưng trên thực tế rất nhanh hắn sẽ minh bạch điểm này, vì sao giữa các thế lực khó có thể vượt qua nhau, bản thân muốn thăng nhập tới thế lực cao cấp hơn, mỗi người đều có ước vọng này, nhưng có thể làm được cũng chỉ có một số ít.

Đây vẫn chỉ là sơ cấp nhất, nếu cấp cao hơn một chút, vậy khó khăn càng thêm khó khăn...

"Biến, bổn tiểu thư nào có phản ứng lớn đến như vậy, chỉ là hơi giật mình chút thôi, còn nữa, coi như ta há to mồm, cũng không bỏ lọt được trái trứng vịt, ngươi cũng biết, bổn tiểu thư nổi danh với chiếc miệng anh đào." Tú Anh một cước đá về phía Bộ Tranh, đồng thời nói.

"Đúng vậy, ta từng thấy có quả anh đào lớn chừng này." Sau khi Bộ Tranh tránh thoát, hai tay làm thành một cái vòng tròn.

"..."

Vào lúc này, sau khi thôn dân đứng một bên biết đây là Bộ Tranh thì giải tán, sau đó Đại Hải ca tới bắt chuyện với Bộ Tranh rồi cũng rời đi, tuy rằng Bộ Tranh muốn lưu hắn lại ăn cơm chiều, nhưng hắn nói có chuyện gấp, hẹn khi khác.

Cứ như vậy, chỉ còn lại hai người Bộ Tranh và Tú Anh. Bộ Tranh bắt đầu quét tước nhà cửa, dùng một loại trận pháp tương đối cao cấp, lập tức tịnh hóa toàn bộ đồ đạc trong nhà.

Đối với chuyện này, Tú Anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, khi Bộ Tranh vẽ trận pháp ở trong sân, nàng liền biết Bộ Tranh muốn làm gì, nhưng mà đối với trận pháp nàng dốt đặc cán mai, không biết kỹ năng trận pháp của Bộ Tranh có tiến bộ hay không.

"Gâu gâu..." Tú Anh rảnh rỗi, ngồi ở một bên đùa nghịch với Vượng Tài. Vượng Tài ở bên người nàng hít hà, tựa hồ có chút nghi hoặc, nghi hoặc nữ nhân trước mắt này có quan hệ gì với chủ nhân của mình.

"Vượng Tài, nàng là Tú Anh, sau này lời của nàng, chính là lời của ta." Bộ Tranh nói.

"Gâu gâu!" Vượng Tài sủa to hai tiếng, tựa hồ đã hiểu ý của hắn, ở bên người Tú Anh liên tục cọ cọ, tựa hồ đang làm nũng.

"Con chó này của ngươi rất thông minh a." Tú Anh ôm lấy Vượng Tài, nhẹ vỗ về phần lưng của Vượng Tài, lúc này, nàng phát hiện bộ lông của Vượng Tài này tựa hồ rất mượt, vuốt ve cảm giác trơn nhẵn, so với chó bình thường mượt mà hơn rất nhiều.

Loại xúc cảm này như khi đang sờ vào đồ lông thú vậy, lông chó từ khi nào lại có được xúc cảm như vậy a.

"Gâu gâu!" Vượng Tài lại sủa hai tiếng, tựa hồ muốn nói, đúng vậy, đúng vậy, ta rất thông minh.

"Thông minh hay không thông minh ta không cần biết, bất quá nuôi rất tốn cơm, ăn của ta nhiều như vậy mà chỉ lớn có chút xíu." Bộ Tranh nói.

"Không kém bao nhiêu a, ngươi rời đi được ba bốn tháng, Vượng Tài này thoạt nhìn cũng được ba bốn tháng tuổi, nó nhiêu tuổi rồi?" Tú Anh cảm thấy rất bình thường, bởi vì tính toán thời gian Bộ Tranh rời đi, cho dù là lập tức nuôi chó, cũng không sai biệt nhiều lắm.

"Một tháng tuổi." Bộ Tranh nói.

"..." Tú Anh lặng đi một hồi rồi nói :"Một tháng tuổi, ngươi chắc chứ, nó thoạt nhìn là ba bốn tháng tuổi a."

"Đồ ăn một tháng của nó đủ cho người ta ăn mấy năm, bộ dáng chỉ như ba bốn tháng tuổi, quá nhỏ." Bộ Tranh không cảm thấy lý luận của mình sai.

"Vậy đồ ăn của ngươi cũng đủ cho người khác ăn vài năm đó, sao bộ dáng của ngươi không có sự khác biệt, so ra Vượng Tài còn không bằng." Tú Anh có chút khinh thường nói.

"Khụ khụ, nấu cơm, Tú Anh, giúp ta nhóm lửa." Bộ Tranh trực tiếp đi vào phòng bếp, không tiếp tục dây dưa cái đề tài kia.

"Được rồi... Chậm đã, nơi này không có củi đốt, ta đi về nhà mang một ít qua đây." Tú Anh vừa vào phòng bếp liền phát hiện nơi này không có củi đốt, cũng đã lâu rồi không có ai coi sóc, có củi đốt thì cũng bị ướt.

"Ai nói không có..." Bộ Tranh vừa nói vừa lấy ra một đống củi đốt từ bên trong càn khôn giới.

Càn khôn giới của Bộ Tranh đích xác rất xa xỉ, người khác đều dùng để đựng đồ đạc quý giá, còn hắn thì thứ gì cũng để, mà trong đó củi đốt là thứ thiết yếu, bởi vì khi hắn muốn ăn, tùy thời có đồ để dùng, không phải nơi nào cũng có củi đốt.

Mà mấy thứ củi đốt này tùy thời có thể vứt đi thay thế bằng đồ đạc trọng yếu hơn, nên Bộ Tranh không cảm thấy có phiền toái gì.

"Thật sự là hâm mộ ngươi có càn khôn giới, hiện tại ta chưa có cái nào." Tú Anh hơi đố kỵ cảm thán một tiếng, sau đó nhóm lửa nấu cơm, những chuyện lặt vặt này nàng thường xuyên làm, dù gì nàng cũng không phải là thiên kim tiểu thư.

"Càn khôn giới thì ta không có, bất quá ta có một cái càn khôn trạc, mua riêng cho cô, cô nghĩ rằng ta không nhớ à." Bộ Tranh cười cười, lấy ra một cái càn khôn trạc, chủ thể của càn khôn trạc này là ngọc, trong suốt sáng bóng, đeo trên tay nữ hài tử đích xác rất phù hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.