- Đúng rồi. Tiền bối Nguyệt Rèn còn chưa nói chủ nhân trước của tiền bối là ai?
Vu Nhai lại hỏi.
Tuy rằng rất đáng tiếc vì nơi khởi nguồn Nguyên Giới sẽ bị hủy diệt,
nhưng không có cách nào. Đây là quy tắc của vị đại năng giả kia.
- Không biết. Sau khi ta xuất hiện, đã không thấy bóng dáng chủ nhân
trước của ta nữa. Chỉ thấy ngài lưu lại một vài tin tức làm sao để thử
thách chủ nhân Huyền Binh Điển cho ta. Nhưng ta biết chủ nhân trước của
ta nhất định là đại năng giả thông thiên triệt địa.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời.
Vu Nhai ngẩn người một lát, lại nói:
- Như vậy chủ nhân trước của tiền bối làm sao biết được ta nhất định sẽ tới?
- Bởi vì chỉ có Thôn Thiên Kiếm mới có thể mở cánh cửa Huyền Nguyên ra.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời.
- Cánh cửa Huyền Nguyên, khí hỗn độn này chính là Huyền Nguyên Chi Lực sao? Đây là lực lượng thế nào?
Vu Nhai vội vàng hỏi.
- Không biết. Có lẽ chờ ngươi vượt qua cảnh giới mà đại lục Thần Huyền
gọi là Thần Hoàng mới có thể biết được. Nói chung, bây giờ ngươi không
thể hiểu được. Chỉ có điều ta có thể nói cho ngươi biết, thứ Thôn Thiên
Kiếm của ngươi hấp thu chính là Huyền Nguyên Chi Lực tinh thuần. Xung
quanh chính là vô số tạp chất, không thể hấp thu. Cho dù có hấp thu, đối
với ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng... Hoặc là tiếp nhận thử
thách trước. Kế tiếp nếu như ngươi không thể thông qua thử thách của ta,
tuy rằng ngươi sẽ không bị cướp đoạt quyền nắm giữ Huyền Binh Điển,
nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn thản nhiên nói.
- Vượt qua Thần Hoàng, phía trên Thần Hoàng còn có cảnh giới nữa sao?
- Nếu không ngươi cho rằng chủ nhân của ta vẫn chỉ là cảnh giới Thần
Hoàng mà trên đại lục Thần Huyền vẫn gọi hay sao? Nếu như không có vượt
qua Thần Hoàng lực, ngươi làm thế nào đối đầu với một kiếm chữ Thiên của
Thần Chi Nguyên Giới? Ngươi cũng muốn hóa thân làm Huyền Binh Điển Chân
Thần sao?
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời. Nếu như hóa thân làm Chân Thần, như
vậy Vu Nhai cũng chỉ có thể linh thể. Vậy khác gì Kinh Thiên Chân Thần.
Vu Nhai đã hiểu, hóa ra Thần Hoàng còn có thể tiếp tục đột phá. Chỉ là
trên đại lục Thần Huyền không ai đạt được. Trong lòng hắn có chút kích
động.
Đúng vậy. Hắn sợ nhất chính là Thần Hoàng đã là cực hạn. Nếu không phải
là cực hạn, vậy có hy vọng trở thành đệ nhất Thần Huyền. Ánh mắt hắn đột
nhiên trở nên kiên định, lại nói:
- Vĩnh viễn ở lại chỗ này sao? Nói cách khác, ta phải thông qua thử thách, không quan tâm là bao nhiêu năm?
- Đúng vậy, không quan tâm bao nhiêu năm, không thông qua là không thể
đi ra ngoài. Như chủ nhân trước của ta đã nói, nếu như ngay cả chút thử
thách như vậy còn không có cách nào thông qua, nhưng đừng ra ngoài tránh
phải mất mặt xấu hổ... Huyền Nguyên, đóng!
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu, sau đó chỉ thấy cánh cửa Huyền Nguyên
bị Thôn Thiên Kiếm hút ra trực tiếp đóng cửa lại. Vu Nhai không còn có
biện pháp ra ngoài. Hắn cũng không vọng tưởng có thể ra ngoài. Bởi vì
Thần Chi Nguyên Giới cũng đang cố gắng muốn đột phá Trận pháp Huyền
Nguyên Chi Lực. Chỉ là hiện tại hắn cũng không thể ở chỗ này quá lâu.
Vu Nhai lại vội vàng hỏi:
- Không biết tiếp nhận thử thách cần phải bao lâu? Lấy thực lực trước mắt của ta mà tính thì?
- Chậm thì ba năm rưỡi, lâu thì trăm năm hoặc vĩnh viễn vẫn không có cách nào thông qua.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói.
- Chậm thì ba năm rưỡi? Ta không nhiều thời gian như vậy. Cho dù ta
thông qua thử thách, nói không chừng sau khi rời khỏi đây, toàn bộ đại
lục Thần Huyền đều sẽ xong đời. Người thân và bằng hữu của ta nói không
chừng đều đã xong đời.
Vu Nhai sốt ruột.
- Đó là chuyện của bản thân ngươi. Ta chỉ là một Binh Linh được chủ nhân
trước đặt ở chỗ này mà thôi. Ta chỉ có thể dựa theo những chuyện chủ
nhân trước của ta căn dặn để làm việc. Chỉ có điều xem như nể tình Phong
Doanh tỷ tỷ ta có thể nhắc nhở ngươi một chút. Chỉ cần ngươi đủ cố
gắng, chỉ cần thiên phú của ngươi cũng đủ, có thể rút ngắn thời gian.
Đồng thời, ngươi vẫn nắm giữ thần đạo thời gian...
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lắc đầu nói.
Vu Nhai có phần sững sờ. Hắn biết hiện tại hắn không có cách nào phản
bác, cũng không có cách nào làm được gì. Thực sự như Nguyệt Rèn nói. Chỉ
cần hắn đủ cố gắng, chỉ cần hắn có thể đẩy thần đạo thời gian tới Thần
Vương, vậy nhất định có thể rút ngắn thời gian đi rất nhiều.
- Đến đây đi. Không biết thử thách là cái gì?
Vu Nhai hít một hơi thật sâu hỏi.
- Rất đơn giản, sử dụng bệ rèn này, dùng tất cả mảnh vụn Huyền Binh trên
mặt đất rèn ra tất cả mọi thứ phía trên này. Một thứ cũng không thể
thiếu. Số lượng mỗi loại phải chính xác, đồng thời còn phải đạt được yêu
cầu. Thế nào là có khả năng đạt được yêu cầu, do ta quyết định.
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đột nhiên đánh ra một đạo linh khí. Sau đó liền
xuất hiện một hình ảnh giống như ma pháp vậy. Từng loại một binh khí
chợt xuất hiện.
Không, không chỉ là binh khí, còn có rất nhiều vật cổ quái. Nói ví dụ như cả cái cuốc và kéo cũng có.
Nói chung khiến Vu Nhai có cảm giác hoa cả mắt, đồng thời, hắn càng ngây
người. Dù thế nào hắn cũng không ngờ được thử thách sẽ là rèn. Hắn
không coi trọng rèn. Không. Không phải nói hắn không coi trọng, mà là
hắn không có thời gian để coi trọng.
- Sau khi chế tạo xong, ngươi còn phải thu nhận tất cả vào bên trong Huyền Binh Điển, mới tính là thật sự hoàn thành.
- Thu nhận tất cả vào bên trong Huyền Binh Điển? Nhưng số trang t rong Huyền Binh Điển...
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu. Đây là
đài Nguyệt Rèn. Ta chính là Binh Linh của đài Nguyệt Rèn, cho nên có tên
gọi là Nguyệt Rèn... Về phần chất liệu mảnh vụn Huyền Binh là gì. A, ta
sẽ không dạy ngươi. Bản thân ngươi phải tự nghiên cứu...
Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói xong, lại liếc mắt nhìn Phong Doanh, sau đó
kiên quyết tiến vào bên trong đài Nguyệt Rèn, liền biến mất.
Vu Nhai có chút đờ đẫn. Hình ảnh do tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đánh ra
cũng không biến mất, mà lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Hắn chỉ có thể
ngơ ngác nhìn. Dần dần hắn mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn những mảnh vụn
Huyền Binh trong sa mạc xung quanh một chút. Hắn có chút tuyệt vọng!
- Tuyệt vọng cái lông. Ca không tin không giải quyết được. Thần đạo thời
gian, nhất định phải đẩy tới Thần Vương thậm chí Thần Hoàng.
Trong lúc bất chợt, Vu Nhai rống lên một câu, sau đó liền bắt tay vào
làm. Rèn, hắn cũng không xa lạ gì. Hắn biết nên bắt tay vào làm thế nào.
Chỉ có điều trước tiên phải nghiên cứu rõ ràng các loại đồ vật trong
hình ảnh kia. Đầu tiên, Vu Nhai vẫn đưa mắt nhìn về phía loại kiếm quen
thuộc nhất.
Đó là một thanh thiết kiếm rất bình thường. Thân kiếm dài ba thước sáu,
không có bất kỳ đường vân nào. Sợ rằng một thanh kiếm như vậy ném ở
trong cửa hàng đồ sắt cũng sẽ không có người nào liếc mắt nhìn. Nếu như
không đạt được thợ rèn bát giai, tuyệt đối không nhìn ra được thanh kiếm
này có gì điểm nào thần kỳ. Nhưng Vu Nhai chỉ liếc mắt qua, mồ hôi lạnh
tuôn ra đầm đìa.