Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 1: Hôn lễ




- Đúng vậy, ta rất muốn nơi khởi nguồn Nguyên Giới này. Ta muốn vì tiểu huynh đệ của ta báo thù huyết hận. Ta muốn chiến thắng kẻ địch. Nhưng lấy thực lực trước mắt của ta lại không có cách nào chiến thắng được. Bởi vậy ta chỉ có thể cầu tới nơi khởi nguồn Nguyên Giới. Nhưng nếu như phải dùng những chiến hữu khác của ta để đổi nó, thật đáng tiếc, ta từ bỏ. Ta tình nguyện chết trận.

Vu Nhai hơi nghiêng đầu nói.

Những lời này hoàn toàn là xuất phát từ trong lòng. Tuy rằng hắn không biết có phải tiểu nam hài này đang lừa gạt hắn hay không, có phải đang xem hắn là trò tiêu khiển hay không, nhưng thật đáng tiếc, cho dù là lừa gạt hoặc tiêu khiển, Vu Nhai cũng không muốn để ý tới. Đây cũng là nghịch lân của hắn.

Tuy rằng các Binh Linh đã sớm biết tính cách Vu Nhai, nhưng nghe nói như thế vẫn vô cùng cảm động. Đặc biệt là tiểu bằng hữu Phong Doanh. Vừa rồi, thời điểm Vu Nhai cười nói ra những lời như vậy, nàng đã khẩn trương gần chết. Nàng rất sợ Vu Nhai thật sự đem nàng đi đổi lấy nơi khởi nguồn Nguyên Giới này. Đúng vậy, một Binh Linh nho nhỏ đổi lấy một mảnh đại địa, thậm chí là một trận thắng, hình như kẻ ngu si cũng biết sẽ lựa chọn thế nào.

- Một Binh Linh đổi một trận thắng lợi thậm chí là đổi lấy quyền thống trị cả đại lục Thần Huyền, ngươi cũng không muốn sao?

Tiểu nam hài hỏi ngược lại. Đúng vậy, trận thắng lợi này rất có khả năng sẽ quyết định quyền thống trị đại lục Thần Huyền. Giống như Huyền Binh Đại Đế nghĩ, nếu như hắn có thể nhận được nơi khởi nguồn Nguyên Giới, như vậy hắn rất có thể là đại đế lưu danh muôn đời, có thể thống trị toàn bộ đại lục Thần Huyền.

- Quyền thống trị đại lục Thần Huyền, ta từ trước đến nay đều không có hứng thú. Ở trong mắt ta, chỉ cần thực lực đạt được thiên hạ vô song, như vậy có thể nắm giữ tự do tuyệt đối, có thể che chở người thân và bằng hữu... Quyền thống trị, nhiều chuyện phiền phức. Đến lúc đó nói không chừng còn phải nhìn con cháu mình tranh quyền đoạt lợi, nhìn bằng hữu của mình tàn sát lẫn nhau. Chơi vui lắm sao?

Vu Nhai nhún vai một cái nói.

Kiếp trước các hoàng tử vì tranh quyền tàn sát lẫn nhau trò hay này còn nhìn thấy ít sao? Lấy tính cách Vu Nhai, hắn thật sự không muốn những điều này. Từ nhỏ đã không có người thân. Điều hắn hắn khát vọng nhất chính là người thân. Hắn làm sao có thể muốn nhìn người thân bằng hữu đấu đá lẫn nhau?

- Ngươi muốn có lực lượng chỉ là khát vọng tự do, khát vọng che chở người thân? Ngươi không muốn thật sự ngồi ôm thiên hạ sao?

Biểu tình của tiểu nam hài càng lúc càng nghiêm túc. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Vu Nhai sẽ đáp lại như vậy.

- Đương nhiên. Nếu không ta cần lực lượng để làm gì? Nếu như không phải người thân và bằng hữu sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu như không phải hiện tại thế cục đại lục Thần Huyền khẩn trương như vậy, nếu như không phải cái mạng nhỏ của ta có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, nếu như không phải ta có cơ hội có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, có trời mới đi đấu này đấu nọ. Ta hưởng thụ cuộc sống còn không kịp đâu.

Vu Nhai rất không có chí hướng nói.

- Nhưng ngươi phải biết rằng, một Binh Linh rất có khả năng đổi đượ tính mạng của người thân và bằng hữu ngươi.

Tiểu nam hài hiển nhiên không phải thật sự đơn thuần. Hoặc nói trên phương diện tính tình của hắn có chỗ thiếu hụt, nhưng rất nhiều đạo lý hắn đều hiểu.

- Đúng vậy. Có lẽ ta đưa Phong Doanh ra có thể đổi lấy tính mạng của rất nhiều người thân và bằng hữu khác. Dường như là chuyện trao đổi một vốn bốn lời. Nhưng người làm sao có thể sử dụng chữ Lợi để hình dung được? Nếu như lần này ta có thể làm như vậy, vậy sau đó ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng người thân để trao đổi, sử dụng người thân để buôn bán... Không có ý tứ. Ta làm không được. Nếu như ta thất bại, ta tình nguyện chết theo tất cả người thân và bằng hữu vậy là xong chuyện. Chí ít ta không thẹn với lương tâm. Ta muốn theo người của ta cũng sẽ không trách ta chứ?

Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không biết sau này ra sao. Nhưng trái tim hắn đã có lựa chọn. Trên phương diện này hắn thật sự không sợ chết.

Tiểu nam hài trầm mặc. Vu Nhai đứng ở nơi đó nhìn trời.

Trời u ám, giống như tâm trạng nặng nề của hắn lúc này. Hắn không tiếp tục nhìn về phía tiểu nam hài, chỉ đi từng bước một về phía cánh cửa hỗn độn. Hắn không muốn miễn cưỡng bắt tiểu nam hài này.

Hắc, tiểu gia hỏa này có thể nhìn thấu tất cả bí mật của mình. Nơi này lại còn là địa bàn của hắn, mình có thực lực như vậy sao? Cũng không nên đùa với lửa.

Từng tiếng răng rắc, răng rắc vang vọng xung quanh, lộ vẻ cô tịch và nặng nề.

- Có thể ngươi sẽ cười nhạo ta ngu ngốc. Có thể người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo ta ngu ngốc. Nhưng ta chính là người như vậy. Ta không muốn hi sinh bất kỳ người nào ta coi trọng. Đúng vậy, Binh Linh ở trong mắt ta cũng là người, cũng là người thân của ta... Cáo từ.

Khi Vu Nhai đi tới cánh cửa hỗn độn đã lưu lại một câu nói như vậy, sau đó cũng không quay đầu lại muốn rời đi.

- Được rồi, được rồi. Ta thua ngươi. Tuy rằng chủ nhân của ta cũng không nói gì đến chuyện phải đối phó với loại người có tính cách như thế nào, nhưng ta nghĩ chắc cũng không khác là mấy.

Thời điểm Vu Nhai đi tới cánh cửa hỗn độn, tiểu nam hài cuối cùng lại lên tiếng. Giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ.

- A...

- Thua ta? Vậy chẳng phải là nói ngươi nguyện ý đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới cho ta sao?

Bộ dạng nặng nề ở trong nháy mắt này đã biến mất không thấy nữa. Vu Nhai kêu lên một tiếng liền trở về trước mặt tiểu nam hài, mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Ách, ngươi đừng nói cho ta, tất cả những gì ngươi nói vừa rồi đều là diễn kịch đấy?

Tiểu nam hài ngạc nhiên quay đầu lại.

- Cái này... Có một chút là diễn kịch. Nhưng phần lớn đều lời tâm huyết của ta. Phần diễn kịch chủ yếu nhất là một câu cuối cùng. Ta đã phát hiện một tiểu gia hỏa tiền bối cũng là Binh Linh, ta đương nhiên phải nói ra tâm tình của mình đối với Binh Linh, còn phải nói nhấn mạnh một chút. Bằng không sao có thể vuốt mông ngựa của vị tiền bối kia?

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

Nói xong, Vu Nhai vẫn theo bản năng liếc nhìn cái mông trắng trắng mềm mềm của tiểu gia hỏa này.

- Cút. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.

Lúc này Nguyệt Rèn tiền bối mới biết được hắn lại bị đùa bỡn, không nhịn được quát lớn.

- Nguyệt Rèn ca ca. Thật ra những lời chủ nhân nói đều là lời tâm huyết. Hắn đối với chúng ta thật sự rất tốt. Chỉ là có lúc thích nói chuyện khoa trương một chút. Nghe chủ nhân nói như vậy có thể giả vờ, có thể đánh vào mặt kẻ địch.

Đúng vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên xuất hiện ở trong phần đất trống trải đầy mảnh vụn Huyền Binh. Một thân ảnh nhỏ nhắn lướt đến bên cạnh tiểu nam hài, cũng cùng hắn ngồi trên bệ rèn, sau đó khẽ nói, còn nhẹ nhàng kéo bàn tay mũm mĩm của tiểu nam hài.

- Nàng... nàng... nàng làm gì vậy?

Mặt tiểu nam hài thoáng cái đã ửng hồng, còn vội vàng hất tay tiểu bằng hữu Phong Doanh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.