Tình Yêu À, Để Sau Nhé!

Chương 15




Buổi tối, Trì Sính ăn cơm tối ở nhà Ngô Sở Úy, bà Ngô đối đãi với hắn còn tốt hơn cả con trai của mình, lấy rượu lương thực mà ông Ngô lúc còn sống tự ủ ra chiêu đãi Trì Sính, còn rót cho hắn hết ly này đến ly kia.

"Sau này rảnh rỗi cứ đến nhà ăn một bữa cơm, thằng ba nhà cô luôn khen con, nói con đối xử với nó rất tốt."

Trì Sính cười như không cười, lại cạn thêm một ly. Ngô Sở Úy nhìn bà Ngô lại rót rượu cho Trì Sính, vội đưa tay cản lại: "Mẹ, đừng rót cho anh ta nữa, lát nữa uống nhiều rồi thì sao lái xe về được?"

Bà Ngô trừng mắt nhìn Ngô Sở Úy, "Không dễ được một lần đến nhà ta ăn cơm, còn không để người ta uống cho sảng khoái sao?"

Nói xong quay mặt nhìn Trì Sính, cười ôn hòa: "Không sao, uống thêm vài ly, tối nay ngủ lại đây. Trong phòng phía đông có giường sưởi rất lớn, hai đứa muốn lăn thế nào cũng được."

Vốn dĩ, bà Ngô người ta không có ý đó, nhưng Ngô Sở Úy lại mắc nghẹn.

Trì Sính lại cạn một ly, Ngô Sở Úy nhìn điệu bộ của hắn, đảm bảo không định về.

Vì muốn gom dũng khí, Ngô Sở Úy cũng rót cho mình một ly, cẩn thận ghi nhớ lời dạy bảo của Khương Tiểu Soái, dạng người tội lỗi chồng chất như y thì không thể uống nhiều, ráng gồng một ly, kết quả vẫn là nhiều.

Choáng váng leo lên giường sưởi, không biết qua bao lâu, bà Ngô đã ngủ, Trì Sính khoanh chân ngồi bên mép giường hút thuốc, hơi thở giàu sang đầy người hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh đơn giản nơi này.

"Ngồi qua đây." Ngô Sở Úy vỗ vị trí cạnh mình, "Đốt lửa cả buổi chiều, đầu giường ấm áp hơn."

Trì Sính dụi tắt điếu thuốc, thật sự qua đó ngồi.

Giường sưởi đã được đốt lửa có nhiệt độ khác hẳn, ngồi lâu rồi cảm thấy mông cũng muốn chín, Ngô Sở Úy nhích sang bên cạnh, chừa ra một chỗ rộng rãi cho Trì Sính. Cho dù là thế, Trì Sính mình rộng chân dài ngồi vào, Ngô Sở Úy lập tức bị đùn vào góc, đặc biệt mất cảm giác tồn tại.

Y lại đùn đùn Trì Sính, không phải cố ý muốn giành chỗ, chỉ muốn kề sát Trì Sính một chút, thắt chặt quan hệ, hóa giải hiểu lầm và mâu thuẫn nhiều ngày nay.

Trì Sính vẫn sầm mặt, thật ra trong lòng đã không còn giận từ lâu, chỉ muốn ăn hiếp Ngô Sở Úy mà thôi.

Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không để ý đến mình, cố ý ra vẻ vô lại đưa cái chân thúi ra lắc lư bên miệng Trì Sính, khiến Trì Sính hiếm khi nghiến răng nghiến lợi. Nếu đổi lại thành người khác, cái chân này đã bị cắt bỏ từ lâu rồi.

Nhưng, muốn tươi cười nịnh nọt cho qua, nghĩ rằng Trì Sính này dễ lừa vậy sao.

Thấy Trì Sính chẳng dao động gì, Ngô Sở Úy lại vươn vuốt qua, nhắc nhở: "Móng tay dài rồi."

Ánh mắt Trì Sính như một cây kéo, nhìn chằm chằm đầu ngón tay Ngô Sở Úy một lát, Ngô Sở Úy cảm thấy thịt cũng muốn bị hắn cắt mất, nhanh chóng rụt tay về.

Không biết có phải do uống nhiều rượu không, hôm nay Ngô Sở Úy đặc biệt hưng phấn, vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu, lại thò chân vào giữa chân Trì Sính.

Ra sức mài lên đại điểu của Trì Sính, vừa mài vừa cười xấu xa, tố chất lưu manh hiển lộ hoàn toàn.

Răng nanh của Trì Sính đã thò ra đến miệng, nhưng bị hắn cưỡng ép thu về.

Lúc này bạo phát, có nghĩa là bị Ngô Sở Úy nắm được. Đến lúc đó dù có trị y, cũng không còn đạt được hiệu quả mong muốn.

Cho nên, có lửa cũng phải gắng nhịn, không đến lúc cần cháy thì tuyệt đối không thể cháy.

Ngô Sở Úy lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Trì Sính cho rằng y cuối cùng cũng thành thật rồi, vừa định mở miệng giành lấy quyền chủ động, đầu Ngô Sở Úy đột nhiên nghiêng qua tựa vào vai hắn. Trì Sính hơi dại ra, vừa rồi Ngô Sở Úy làm nhiều chuyện châm lửa như thế, hắn đều có thể thong dong ứng phó, nhưng một động tác thân mật thế này, lại khiến bức tường công sự trong lòng hắn bị phá một lỗ lớn.

Càng đòi mạng hơn là, Ngô Sở Úy ôm quanh cổ Trì Sính, đặc biệt hưởng thụ treo mình lên người hắn, con mắt to đen bóng ngước lên nhìn hàm râu nhiều ngày chưa cạo của Trì Sính.

Đã quá lâu không thân thiết, đột nhiên dán lên như thế, tim Trì Sính từ trong hầm băng chuyển sang trên lò lửa.

Ý thức được nếu còn không mở miệng, thì sẽ bị nhóc này thu thập, cuối cùng Trì Sính mở miệng.

"Trốn tôi mấy ngày rồi?"

Tay Ngô Sở Úy cứng lại, chột dạ nói mấy tiếng: "Không trốn anh."

"Không trốn?" Âm thanh thấp trầm đè lên ngực Ngô Sở Úy, "Vậy tôi hỏi cậu, hai chúng ta đã bao nhiêu ngày không gặp rồi?"

Ngô Sở Úy nhớ rất rõ, vì mỗi ngày đều phải khổ sở chịu đựng.

"Mười ba ngày."

Khi Ngô Sở Úy nói ra con số này, ngay cả Trì Sính cũng cảm thấy khâm phục định lực của mình.

"Cậu cũng rất nghe lời, tôi bảo cậu đợi đó, cậu liền thành thành thật thật đợi ở nhà."

Nghe chữ "đợi" này, chút hơi rượu còn sót trên người Ngô Sở Úy cũng không thể xua đi căng thẳng trong lòng, cánh tay đang ôm Trì Sính rõ ràng cảm giác được gân xanh trên cổ hắn giật giật, từ chóp tim đến buồng tim đều bắt đầu giật giật bất an.

"Từ khi gọi xong cuộc điện thoại đó với anh, tôi không còn liên lạc với cô ta nữa, không tin anh đi kiểm tra đi."

Thật ra Trì Sính đã biết chuyện này từ lâu, dù sao người trong lòng hắn, không cần cố ý đi tra, đã biết y sẽ làm thế. Chẳng qua có vài chuyện có thể bỏ qua, có vài chuyện thì không dễ như thế.

"Nếu tôi không đến tìm cậu, có phải cậu định trốn ở đây luôn không?"

Ngô Sở Úy không nói.

Trì Sính đột nhiên nặng giọng: "Tố chất tâm lý đủ mạnh rồi phải không! Mười ba ngày không gặp cũng có thể bình tĩnh như thế, ăn vẫn ăn uống vẫn uống, còn dám tươi cười nịnh nọt tôi? Cậu thật sự không xem tôi ra gì nhỉ! Nhìn cậu rắn chắc thế này, chắc rất giỏi chịu đánh đúng không? Đến đã đến rồi, cũng không thể để cậu đợi uổng công nhiều ngày như thế."

Nghe câu này, Ngô Sở Úy lập tức gấp lên, cũng không màng giải thích, kéo chăn muốn chuồn xuống giường. Kết quả tay vừa để lên mép giường, cái chân thúi tác nghiệt đã bị Trì Sính nắm chặt.

Cây chổi quét nhà sẵn có, vớ lấy đặt lên mông Ngô Sở Úy.

"Mười ba ngày, mười ba cái, tự mình đếm đi."

Ngô Sở Úy vặn vẹo kịch liệt, uốn tới uốn lui như cá chạch, y càng giãy dụa như thế, Trì Sính càng muốn ăn hiếp y.

"Dựa vào cái gì đánh tôi? Có sai đã nhận sai rồi, anh không có quyền đánh người!"

Không có quyền? Cây chổi đánh giá nơi thịt dày nhất.

Trì Sính thật sự không phải nói chơi, lần này quả thật ra tay, Ngô Sở Úy gân cổ tru lên.

"Đếm!" Trầm giọng ra lệnh.

Ngô Sở Úy nghiến răng không lên tiếng, lại một phát ở chỗ vừa nãy, Ngô Sở Úy vẫn không chịu thua. Phía sau liên tiếp ba phát, đều là chỗ đó, Ngô Sở Úy cuối cùng chịu không nổi. Vặn mông giãy dụa, sau khi bị Trì Sính ấn chặt, tiếng khóc chửi cũng xen tạp âm khóc bên trong.

"Mẹ, mẹ, con trai mẹ bị người ta đánh, mau đến cứu con!"

Bà Ngô lãng tai, hơn nữa ở giữa còn có hai căn phòng, căn bản không nghe thấy.

Tiếng kêu réo ngược lại gợi lên ham muốn ngược đãi của Trì Sính, quần cũng bị lột xuống, để lõa mà đánh. Trừ mông, bên trong đùi, rãnh mông cũng không bỏ qua. Trì Sính đánh nắn bóp đều rất hoàn hảo, đau thì đau thật, nhưng không để lại một vết nào.

Ngô Sở Úy không dám không đếm nữa, chỉ cần không mở miệng, thì vĩnh viễn sẽ phải bắt đầu từ đầu, hơn nữa đếm sai, vặn vẹo lung tung cũng quay lại từ đầu.

"Một, a, hai, a, ba, a..."

Nơi non nhất bên trong mông bị quất một cái, Ngô Sở Úy đau tru tréo ầm ĩ, lập tức thò tay ra sau che lại.

"Lấy ra!" Trì Sính nghiêm mặt.

Ngô Sở Úy không lấy, lần này quất lên tay, đau đến gào liên tục.

Mấy cái cuối cùng, Trì Sính thu sức lại rất nhiều, thật ra ngay từ đầu chỉ dùng sức thế này, nếu thật sự muốn chơi cho đã, Ngô Sở Úy có thể gào rách họng luôn rồi.

Sau khi đánh xong, Ngô Sở Úy chui vào ổ chăn, nằm thẳng, tay lót dưới mông. Vừa rồi đau dữ lắm, lúc này trừ nóng ra cũng không có cảm giác đau gì quá lớn, có thể thấy Trì Sính không làm thật.

Cho dù là thế, Ngô Sở Úy vẫn nhắm chặt mắt mặt đầy oán khí.

Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy, cái chăn y đang trùm rất dày, trên cái chăn cũ còn thêu mấy đóa hoa bự, hiện tại trông có hơi thô tục, nhưng lại khiến gương mặt Ngô Sở Úy trở nên đặc biệt sạch sẽ, Trì Sính có dục vọng muốn nuốt chửng y.

Cảm thấy có người chui vào ổ chăn, hai chân mày của Ngô Sở Úy xoắn lại.

"Làm gì?"

Lệ khí trên mặt Trì Sính đã không còn, tay xoa mạnh lên má Ngô Sở Úy, "Lạnh nhạt tôi hơn mười ngày, chỉ đánh cậu vài cái, cậu còn uất ức đúng không?"

Ngô Sở Úy cứ nhắm mắt nói: "Anh là người có khuynh hướng bạo lực, thấy gì ngứa mắt là muốn dùng bạo lực giải quyết, tôi phải suy xét có nên tiếp tục với anh hay không."

Thấy Ngô Sở Úy ra vẻ thật sự suy ngẫm, Trì Sính cười.

"Tôi đánh cậu không phải vì tức giận, mà vì thích cậu, muốn ăn hiếp cậu."

"Vậy tôi cũng thích anh!"

Ngô Sở Úy nói xong đè lên người Trì Sính, đấm mạnh mấy cái lên mông hắn, khi đánh lại đụng phải ánh mắt cháy bỏng của Trì Sính, lực tay càng lúc càng nhỏ, cuối cùng để trên cặp mông chắc nịch đó nhấc buông đều không xong.

Trì Sính phả hơi rượu vừa nóng vừa nồng lên mặt Ngô Sở Úy, hỏi một tiếng: "Muốn tôi không?"

Ngô Sở Úy căn bản không cần nói, cánh tay vô tư dạo một vòng trên người Trì Sính, y cũng nhịn không nổi rồi. Hàm râu vừa cứng vừa dày của Trì Sính liên tục đâm vào chỗ kín mẫn cảm của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy khó chịu vặn người, trong mắt hiện rõ khát vọng.

Trì Sính quấn chặt lấy y, cự long cọ cọ rãnh mông, dán vào tai Ngô Sở Úy hỏi: "Muốn tôi mạnh bạo làm cậu không?'

Ngô Sở Úy nuốt nuốt, chữ "ừm" nói không nên lời bị cự long mạnh bạo đâm vào cửa động bức phải thốt ra.

Trì Sính mở hết hỏa lực, làm Ngô Sở Úy từ trong ổ chăn ra đến bên ngoài, từ đầu giường thao đến cuối giường, từ trên giường thao xuống dưới giường... cuối cùng trực tiếp ôm y lên, cánh tay mạnh mẽ nâng đầu gối y, đôi chân khỏe mạnh chống đỡ, phần eo hung hãn chuyển động lên, từng chút từng chút xuyên đến tận cùng.

"Sâu quá... a... húc đến rồi..."

Sau khi không nhớ rõ đã phóng thích bao nhiêu lần, Ngô Sở Úy tê liệt nằm trên giường.

Bình thường đến lúc này cũng đã xong rồi, nào ngờ Trì Sính lại thò tay lên mông y.

"Để tôi xem thử bị thao thành thế nào rồi."

Nói xong tách hai mông ra, trong sự giãy dụa vặn vẹo của Ngô Sở Úy, lật thịt non bên trong ra, ngón tay thò vào, chặt đến mức Trì Sính muốn văng tục, quả thật chính là muốn ép khô máu hắn.

Ngô Sở Úy lại bị Trì Sính lật lại, dùng tư thế mà y cho là tiện nhất để tiếp tục kết hợp với nhau, dây nịt quất bốp một cái lên mép giường, Ngô Sở Úy đột nhiên ý thức được gì đó, vặn người giãy dụa không ngừng.

"Không được, đừng... a..." Trì Sính hung hãn đỉnh eo, dây nịt cũng quất theo động tác bên dưới, Ngô Sở Úy khóc kêu tránh né, bò đi lại bị Trì Sính lôi về, tiếp tục vừa làm vừa đánh mạnh bạo, tiếng bốp bốp vang lên liên tục.

"Đau... đau... đau..."

Đau đến mức mông nóng rát, đau đến mức ngực cháy bùng, đau đến mức điểu giật giật chảy "nước mắt". Ngô Sở Úy chu chu mông, rơi vào mắt Trì Sính là lẳng lơ đòi mạng. Hắn lại tách chân Ngô Sở Úy ra rộng thêm, vạch mông ra quất vào trong, quất đến mức Ngô Sở Úy liên tục xin tha.

"Không được a... Trì Sính... a..."

Cả người Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, đột nhiên kêu khóc, không phải vì đau, mà vì kích động đến mức không thể khống chế tiếng kêu của mình, kèm theo đó là một dòng dịch nóng bắn ra, khóc đến mức thở không nổi.

Lửa đã tích mười mấy ngày, cuối cùng cũng bùng lên.

Sáng sớm, khi bà Ngô gõ cửa, Ngô Sở Úy vừa mới chui vào ổ chăn, mông bị tay Trì Sính đau lòng xoa vuốt.

"Con trai, mẹ ra ngoài tản bộ, khóa cửa cho con nha."

Ngô Sở Úy cố sức lên tiếng, nhưng không phát nổi chút âm thanh nào.

Lúc này, y chỉ muốn nói với Trì Sính một câu.

Tốt nhất anh đừng để tôi tóm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.