Tình Yêu À, Để Sau Nhé!

Chương 14




Lúc này, Ngô Sở Úy cũng không dám ngồi đợi điện thoại của Trì Sính nữa, chủ động gọi qua.

Trong quá trình đợi điện thoại kết nối, tim đập mạnh như vũ bão.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, mày càng căng thẳng, thì càng thể hiện mày chột dạ, vốn không có gì cũng làm cho có gì... bình tĩnh thản nhiên giải thích với anh ta, đây chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ mà thôi, cô gái đó một lòng tình nguyện, mày căn bản không có ý định kia.

Điện thoại kết nối!

Lời giải thích buột miệng thốt ra: "Đó chỉ là một cuộc diễm ngộ thôi."

Trầm mặc một lát, Ngô Sở Úy đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, y nói sai một chữ rồi.

Lúc này càng không thể căng thẳng, y hùng hồn nói với Trì Sính: "Vừa rồi tôi nhầm, thật ra tôi muốn nói là ngẫu ngộ chứ không phải là diễm ngộ, anh đừng hiểu lầm." (Ngẫu ngộ: tình cờ gặp gỡ)

Trì Sính còn bình tĩnh hơn y: "Không bằng cậu cứ nói với tôi, cậu chỉ đọc sai âm, từ đó đọc là ngẫu, không phải đọc là diễm."

"Đúng, đúng!" Trả lời rất trịnh trọng.

Còn đúng? Trì Sính suýt nữa thở không nổi, vốn còn lo lắng nghe giọng của y sẽ không nỡ nổi giận. Hiện tại xem ra, nỗi lo đó thật sự là dư thừa.

"Mở đối thoại có hình." Một tiếng ra lệnh đơn giản mạnh mẽ.

Ngô Sở Úy nào dám tiếp nhận chứ?! Chỉ nghe tiếng thôi đã rét rồi, thấy gương mặt đó không phải sẽ mơ ác mộng cả đêm sao?

"Trong phòng không có mạng." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính ném qua một câu hung tàn, "Cậu là muốn tôi gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn của cậu, để ông ta đích thân lấy máy tính cho cậu mở màn hình điện thoại sao?"

Ngô Sở Úy cũng thấy nghẹn khuất, nhưng chuyện gì Trì Sính cũng dám làm, y không dám chọc lửa.

Mở chế độ thu hình, hai người nhìn nhau.

Trì Sính nhìn gương mặt Ngô Sở Úy, ánh mắt vẫn hòa hoãn đi rất nhiều.

Nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy, nắm đấm của Trì Sính bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra khỏi màn hình di động.

"Hai chúng tôi quen biết trên máy bay, cô ta ngồi bên cạnh tôi, đám đàn ông trong khoang đều bắt chuyện với cô ta, chỉ có tôi vẫn ngồi rất quy củ. Là cô ta chủ động nói chuyện với tôi, còn cho tôi số di động của cô ta, không tin anh xem đi!" Ngô Sở Úy mò tìm tấm card nhỏ đó ở dưới gối, lắc lắc trước màn hình di động.

Vốn dĩ Trì Sính đã nghe vào rồi, kết quả động tác đầy tính ám thị "mò tìm dưới gối" này khiến nỗ lực trước đó mất trắng toàn bộ.

"Tôi chưa từng chủ động gửi tin nhắn cho cô ta, đều là cô ta gửi qua cho tôi, anh xem, anh xem..." Sau đó lại chuyển phát tin nhắn mờ ám mà cô nàng kia gửi cho y qua cho Trì Sính.

Thấy Trì Sính không có bất cứ phản ứng nào với lời giải thích của mình, Ngô Sở Úy có chút bực bội.

"Bụng dạ anh cũng nhỏ nhen quá thì phải? Không phải chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi sao? Anh chưa từng ăn cơm với mỹ nữ sao? Đơn vị của anh có một đống mỹ nữ cả ngày xoay quanh sau mông anh, tôi còn chưa nói gì, anh dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi?"

Trì Sính vẫn không nói.

Ngô Sở Úy đen mặt: "Mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không hả? Là đàn ông thì đừng né tránh vấn đề như vậy!"

Nói xong câu này, tiếng thở dốc trong di động khiến cho lỗ tai Ngô Sở Úy tê dại.

Trì Sính cuối cùng mở miệng.

"Bây giờ tôi đi câu lạc bộ đêm."

Ngô Sở Úy lập tức giận dữ gầm lên: "Không được! Anh dám đi thử coi!"

Mặt Trì Sính chẳng mang biểu cảm gì: "Tôi chỉ đi uống trà nói chuyện, không làm gì cả."

"Anh lừa ai hả?" Ngô Sở Úy gấp lên.

Mặt Trì Sính âm u cực điểm: "Vậy cậu đang lừa ai hả?"

Ngô Sở Úy sửng sốt.

"Tôi nói tôi đi uống trà nói chuyện, cậu không tin, cậu còn muốn tôi tin cậu không có ý đồ với cô ta?"

"Chỗ tôi đi là tiệm cà phê, anh đi câu lạc bộ đêm." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính lại nói: "Trong mắt cậu, chỉ có lên giường rồi mới gọi là ngoại tình đúng không? Vì uống một ly cà phê, đặc biệt uốn tóc, cái này không tính hả?"

Ngô Sở Úy triệt để hết từ ngữ.

Một tiếng mệnh lệnh không cho phép chống cự.

"Đi gội đầu!"

Ngô Sở Úy căng mặt, không thốt tiếng nào vào phòng tắm, bắt đầu mở nước rào rào.

Di động đặt bên cạnh, Trì Sính nhìn cổ họng Ngô Sở Úy nhích lên nhích xuống theo dòng nước chảy, trầm giọng nói: "Cởi đồ ra."

"Tôi tắm rồi." Ngô Sở Úy phản bác.

Trì Sính lại gầm lên giận dữ: "Tôi bảo cậu cởi ra!"

Ngô Sở Úy cứng người không động đậy, trên đầu còn dính bọt trắng xóa.

"Có phải bằng chứng chúng ta tạo còn chưa đủ không? Không bổ sung thêm một màn SM thì không có lực uy hiếp với cậu?"

Ngô Sở Úy lấy tay lau đại qua mặt, tức giận bừng bừng cởi áo ngủ và quần lót, tiếp tục ra chỗ vòi sen xối nước. Vì trong lòng có oán giận, lại bị người ta nhìn chằm chằm như thế, động tác của Ngô Sở Úy cũng nhanh mạnh và thô lỗ hơn, chưa bao lâu đã gội xong, rút một cái khăn lông vừa định lau, Trì Sính lại lên tiếng.

"Không cho lau, quay vào tường đứng phạt cho tôi!"

Ngô Sở Úy đứng thẳng tắp, cái mông chắc nịch căng ra một hình dạng mê người, bọt nước trên đầu chảy theo sống lưng đến tận rãnh mông, làn da màu lúa mạch bị hơi nước bao trùm lấp lóe gợi cảm.

Cho dù trong bụng đầy tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh này, Trì Sính vẫn muốn Ngô Sở Úy đến mức tim gan phèo phổi đều quặn đau. Hắn phát hiện, thả Ngô Sở Úy ra khỏi lòng mình chính là một sai lầm lớn từ đầu đến đuôi.

"Hai tay chống lên tường, nhếch mông lên."

Ngô Sở Úy xấu hổ bực bội khó nén, nhưng sau khi đụng phải hai ánh mắt của Trì Sính, vẫn phải làm theo.

"Tự lấy tay quất, quất sưng mới thôi." Trì Sính lại ra một mệnh lệnh hung tàn.

Lần này, nói gì Ngô Sở Úy cũng không chịu phối hợp.

"Có ai chế nhạo người khác như anh không hả? Chúng ta có gì thì nói, có hiểu lầm thì bình tĩnh giải thích, chuyện tình cảm sử dụng bạo lực có tác dụng sao? Ai thích đánh thì đánh, dù sao tôi không đánh, thịt mọc trên người tôi, người khác không đau lòng nhưng tôi đau lòng đó!"

Trì Sính lại hỏi lần nữa: "Cậu không đánh đúng không?"

Ngô Sở Úy gân cổ: "Đúng!"

"Vậy cậu cứ đợi đó."

...

Mấy ngày sau, Ngô Sở Úy hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của từ "đợi" đó.

Chưa từng cảm thấy, đợi là một chuyện khó chịu như thế, y sợ hãi, lo lắng, uất ức, tức giận... sợ Trì Sính từ chỗ nào đó chui ra, sợ đến mức ngủ cũng không yên. Nhưng lại mong ngóng Trì Sính xuất hiện, mong được giải thích với hắn, mong tảng đá trong lòng được buông xuống. Dưới sự giày vò của đủ loại tâm lý mâu thuẫn đối chọi, Ngô Sở Úy trải qua năm ngày khó chịu nổi.

Y không còn đáp lại tình cảm của cô nàng kia nữa, Trì Sính cũng không gọi điện cho y nữa.

Không biết là do sợ hãi hay giận dỗi, Ngô Sở Úy lại đi đổi vé máy bay của mình, tốn tiền phí thủ tục, kéo dài ngày trở về, kéo thêm ba ngày mới chịu về.

Về rồi mới biết, trong mấy ngày y đi, công ty gặp phải một phiền phức không nhỏ.

Thư ký nói với Ngô Sở Úy: "Nghe nói vị khách hàng gây chuyện đó là do Lưu công tử sai khiến, anh ta mang đi một đợt hàng lớn từ công ty chúng ta, sau khi gặp tổn hại bởi nhân tố con người lại đến đây đòi bồi thường. Chúng ta không bồi thường anh ta liền gây sự, khiến công ty từ trên xuống dưới gà chó không ngừng, ảnh hưởng đặc biệt không tốt. Sau đó Trì thiếu đến, đồng ý bồi thường cho khách hàng đó."

Sắc mặt Ngô Sở Úy căng chặt, "Sau đó thì sao? Anh ta bồi thường thật à?"

"Có thể bồi thường sao? Với tình cách của Trì thiếu? Anh ta chịu được chuyện này sao?"

Ngô Sở Úy nghĩ lại thấy cũng đúng, "Vậy anh ta bãi bình thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, thư ký trưng ra vẻ mặt sùng bái.

"Chi tiết cụ thể thì tôi không biết, tôi chỉ nghe nói, Trì thiếu lái xe đi tìm khách hàng đó, đến địa điểm hẹn, trực tiếp mở cốp sau ra, bên trong nhét đầy tiền, trong đống tiền còn có rất nhiều con rắn độc, nhìn chằm chằm vào vị khách hàng đó.

Trì Thiếu nói với anh ta thế này: Tiền ở đây hết, cậu lấy đi đi!

Khách hàng đó sao dám lấy chứ? Chỉ nhìn thôi đã mềm chân rồi.

Trì Thiếu nói: Đây là do cậu không cần! Rầm một tiếng đóng cốp lại, trực tiếp bỏ đi. Nghe nói hôm sau Lưu công tử bị rắn cắn, không biết là thật hay giả."

Ngô Sở Úy lại hỏi: "Anh ta có xích mích gì với Lưu công tử?"

"Hình như chính là vì hôm sinh nhật của Lưu công tử, mời Trì thiếu tham gia tiệc, Trì thiếu không nể mặt, Lưu công tử liền ghi hận."

Ngô Sở Úy không hỏi thêm, dặn thư ký đi làm chuyện của mình.

Thật ra, tối hôm đó Trì Sính cúp máy, đã đặt vé máy bay, dự định sáng hôm sau sẽ bay qua. Kết quả xảy ra chuyện thế này, Trì Sính không rời đi được, đành từ bỏ ý định đến Hạ Môn.

Lưu công tử cũng không phải dạng thiện lương, Trì Sính muốn dàn xếp ổn thỏa mà không chịu thiệt, không phải là chuyện đơn giản như thế. Mấy hôm nay một phút hắn cũng không rảnh, cũng chẳng màng đến việc để gọi điện cho Ngô Sở Úy.

Không chỉ không gọi, hắn còn cảnh cáo người khác không được phép gọi điện cho Ngô Sở Úy.

Cho nên chuyện xảy ra lớn như thế, Ngô Sở Úy không nghe được một chút tin tức nào về nó cả.

Lén hẹn gặp cô nàng giàu có xinh đẹp, phân tán tình cảm, kéo dài ba ngày không về chẳng có nguyên do, để Trì Sính giúp y thu dọn mớ lộn xộn này... đủ việc xấu gom lại với nhau, Ngô Sở Úy càng không dám đi tìm Trì Sính nữa.

Hai ngày trước vẫn luôn trốn ở công ty, tan ca cũng không về chỗ Trì Sính, ăn cơm ngủ nghỉ chỉ một mình.

Mấy hôm nay công ty cho nghỉ, Ngô Sở Úy lại dọn về nhà, mỗi ngày giúp bà Ngô chuyển hàng tết.

Buổi sáng khi bố trí phòng phát hiện bà Ngô mặc nguyên bộ đồ giữ ấm hàng hiệu, tùy tiện hỏi: "Mẹ, đây là ai mua cho mẹ vậy?"

Bà Ngô nói: "Sao trí nhớ của con còn kém hơn mẹ vậy? Cái này không phải là con mua cho mẹ vào tháng trước sao?"

Ngô Sở Úy hơi dại ra, một lát mới hỏi: "Ai đưa qua cho mẹ?"

"Đồng nghiệp của con đó! Chính là cậu Trì Sính, đại Trì đó!"

Lòng Ngô Sở Úy giật giật, sắc mặt vốn không dễ coi gì cũng âm u đi.

"Ủa? Trùng hợp thật!" Bên ngoài lại vang lên tiếng kêu mừng rỡ của bà Ngô: "Cô vừa nhắc tới con xong, con đã tới rồi! Thằng bé này, mỗi lần đến đều mang nhiều đồ như thế, xương sườn tuần trước con tặng cho cô cô vẫn còn cất trong tủ đông chưa ăn đó..."

Ngô Sở Úy liếc nhìn ra ngoài, thấy một thân hình uy vũ, sắc mặt thoáng cái biến thành màu rau.

Vậy cậu cứ đợi đó, đợi đó... cuối cùng cũng đợi được rồi.

"Thằng ba à! Đồng nghiệp của con đến rồi, còn không mau ra đây?"

Ngô Sở Úy: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.