Tình Triền Khốc Mỹ Mi

Chương 8: Thiên Nam song tinh




"Muốn nói cái gì?" Đào Du Du ngạc nhiên nhìn anh, lúc này vẻ mặt anh đã thay đổi thành nghiêm túc, trong lòng cô hơi lo lắng.

"Đi, chúng ta đến vườn hoa ngồi một chút." Vũ Văn Vĩ Thần không gấp gáp nói, mà nắm bàn tay của Đào Du Du đi về phía vườn hoa.

Hai người ngồi xuống ghế mây bên cạnh gốc cây ngô đồng trong vườn hoa, Đào Du Du muốn ngồi đối diện với anh, nhưng lại bị anh kéo ngồi lên đùi mình, điều này làm cho cô rất không thoải mái, nghĩ vậy muốn đứng lên lại bị anh giữ chặt.

"Anh muốn nói gì với em?" Thấy mình tránh không thoát, cô cũng không giãy dụa nữa, dù sao đệm thịt cũng thật thoải mái.

"Nói cho anh biết một chút về cuộc sống một mình của em ở Thành Quốc cùng với hai đứa nhỏ đi." Lúc này giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần nghe ra rất tùy ý, giống như anh chỉ đơn giản muốn quan tâm cuộc sống mấy năm nay của cô thôi.

Đào Du Du cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy quay đầu nhìn anh hỏi: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Chỉ muốn hiểu rõ về em thêm thôi, nói cho anh nghe một chút đi." Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cười, bàn tay to vuốt ve đầu cô.

"A, thật ra cũng không có gì để nói, năm đó em ra nước ngoài không lâu thì phát hiện mình đã có con, nghĩ là cái gì cũng không làm, chỉ chờ sinh cục cưng ra. Thật không dễ dàng gì khi cục cưng được sinh ra, em bắt đầu có suy nghĩ muốn học trường quản gia. Lúc đó vận may của em tương đối khá, mới tốt nghiệp xong, vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp đã được phu nhân Nghị Trưởng, ách, là chị họ của anh phu nhân Lạc Tuyết bổ nhiệm đến phủ Nghị Trưởng làm quản gian đó, ở phủ Nghị Trưởng được gần hai năm, sau đó thì anh xuất hiện, cứ như vậy.... ..." Đào Du Du nói đơn giản cuộc sống ở nước ngoài của mình, nói xong cô chớp mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần rồi hỏi: "Bây giờ anh biết em khó khăn biết bao không? Sau này đừng có bắt nạt em nữa."

"Bao nhiêu năm qua một mình em dẫn theo hai đứa bé, rất vất vả không?" Thầm thở dài, Vũ Văn Vĩ Thần biết, đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện này chính là anh và người nhà Vũ Văn của họ, nhưng anh không có dũng khí nói cho cô biết sự thật.

"Không cực khổ, ha ha........Nói ra em cũng thấy bản thân mình cảm thấy vô cùng kỳ diệu đó, một mình em nuôi hai đứa bé lớn như vậy, với lại bọn chúng đều rất nghe lời. Anh không biết Dục Huyên rất lợi hại sao? Thằng bé chưa đến một tuổi đã biết nói chuyện rồi, sau đó lúc hai tuổi, em thường bận việc, vì vậy về nhà khá trễ, dì bảo mẫu thì đã tan việc, một mình thằng dẫn Tiểu Bồ Đào đi ngủ đó. Có một lần, em tan ca về nhà hơi muộn, vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy Tiểu Bồ Đào ngồi dưới đất khóc, không thấy Dục Huyên đâu, em sợ hãi, vì vậy tìm kiếm cả nhà, kết quả ở trong bếp tìm được thằng bé, anh nghĩ xem thằng bé đang làm gì?"

"Làm gì?" Vũ Văn Vĩ Thần bị hỏi như vậy, lập tức nổi hứng tò mò hỏi.

"Nói ra anh cũng không tin, nhưng đây là chính mắt em nhìn thấy. Đứa nhỏ này, lại bò lên trên bếp lò, ngồi trên đó rót sữa."

"Ý em muốn nói, nó mới hai tuổi thì tự pha sữa uống?" Đây cũng không phải chuyện đùa, một đứa bé hai tuổi ngay cả đi lại còn chưa vững mà đứa bé này lại có thể vào bếp, còn có thể rót sữa tươi chứ.

"Đúng vậy, lúc đó em rất sợ, lập tức tiến lên ôm thằng bé, hỏi nó đang làm gì thế, nó nói rót sữa tươi, sau đó ôm bình sữa đã được hâm nóng rồi nói với em, Tiểu Bồ Đào đang khóc, nói muốn uống sữa tươi. Em nhận lấy bình sữa, thử nhiệt độ một chút, phát hiện thằng bé hâm nóng sữa ở nhiệt độ vừa phải, không nói không lạnh. Từ lúc đầu, em cảm thấy Dục Huyên không phải là một đứa bé bình thường, thằng bé thật sự rất thông minh." Đào Du Du nói đến đây, gương mặt lập tức xuất hiện vẻ tự hào.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, thầm kinh hãi, chuyện này thật sự quá không bình thường, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần sợ hãi, Đào Du Du nở nụ cười, nói tiếp: "Thế nào? Anh cũng cảm thấy rất kỳ diệu không? Còn có việc ngày càng kỳ diệu này, lúc Dục Huyên hơn ba tuổi, em nhìn thấy thằng bé đọc quyển tiểu thuyết bằng ngôn ngữ Tây Ban Nha, lúc đó vẻ mặt rất nghiêm túc, tiếng Tây Ban Nha em đều xem không hiểu, lúc mua quyển tiểu thuyết này đơn giản là vì sưu tầm, chỉ biết sơ sơ nội dung, vì vậy em hỏi thằng bé quyển sách này viết cái gì. Thằng bé cũng không ngẩng đầu lên lại giới thiệu nội dung vắn tắt, làm em rất hoảng hốt. Sau đó em mới biết được, thằng bé không chỉ đọc được tiếng Tây Ban Nha, mà còn nói được tám ngôn ngữ khác, đúng là thiên tài trong thiên tài.... ..."

"Chuyện này có thật không?" Lần này thật sự đã hù sợ Vũ Văn Vĩ Thần, anh không biết con trai mình còn có bộ mặt như thế, đây cũng không phải thiên tài có thể giải thích được.

"Ừ, sau đó em có hỏi qua thằng bé tại sao biết nhiều ngôn ngữ như thế, thằng bé chỉ nói là lão sư ở nhà trẻ đã dạy...... Nhưng điều này làm sao có thể, ở nhà trẻ cùng lắm chỉ dạy một hai ngôn ngữ, với lại đều là những từ đơn giản như xin chào, gặp lại.... ... căn bản sẽ không dạy nhiều như vậy...... ngay cả lão sư ở nhà trẻ cũng không biết nhiều như vậy." Đào Du Du nói xong cũng hơi nghi ngờ.

"Vậy.... ....Đánh đàn dương cầm là xảy ra chuyện gì? Không phải em nói em sẽ không đánh đàn dương cầm sao? Vậy lần trước lúc thằng bé sao có thể đàn bản nhạc kia.... ...."

"Em cũng thấy sốc đó, lúc chúng em ở Thành Quốc, trong nhà ngay cả đàn dương cầm cũng không có, thằng bé nói là lão sư ở nhà trẻ dạy nó đàn, nhưng thật sự chuyện này em hoàn toàn không nghe Tiểu Bồ Đào nhắc tới, dù sao em cũng không hiểu tại sao Dục Huyên biết nhiều chuyện như vậy, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, nói không chừng thằng bé chính là thần thông chuyển thế đó ha ha...." Đào Du Du nói xong, cười to, có một đứa con trai như vậy, chẳng trách cô tự hào đắc ý.

Nhưng tất cả thu vào tai Vũ Văn Vĩ Thần thì hoàn toàn không phải là chuyện như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không tin trên đời này lại có chuyện kỳ diệu như thế, một đứa bé mới mấy tuổi lại có thể đàn một bản nhạc thành thục có thể nói là trên đời này chỉ có một người có thể đàn bản nhạc đó, với lại một đứa bé hai ba tuổi có thể biết bảy tám loại ngôn ngữ, trì phi kiếp trước khi đầu thai quên uống canh Mạnh Bà, giữ lại toàn bộ trí nhớ của kiếp trước, nếu không làm sao có thể hiểu biết nhiều như thế, ngay cả người trưởng thành cũng không thể hiểu rõ.

"Em có nghĩ có thể Dục Huyên quen một người mà em không biết, sau đó người kia dạy thằng bé những việc này không?" Vũ Văn Vĩ Thần thử dò hỏi muốn từ miệng Đào Du Du biết được nguyên nhân, cho dù là có người đan lén lục dạy thằng bé chuyện này, thằng bé cũng không thể nào học được, nhưng làm thế nào người ta có thể chấp nhận được so với việc thằng bé làm những việc không cần dạy cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.