Tình Triền Khốc Mỹ Mi

Chương 19: Cố đô trường an là chỗ long đàm hổ huyệt




Linh Lương học viện nằm ở dãy núi Thánh Linh có thể nói đây là địa phương dư thừa nguyên khí nguyên tố trong Bố Nhĩ lục địa, không phải là nhất nhưng cũng có thể coi là rất dư thừa. Ở Thánh Linh có năm ngọn núi, được chia đều cho năm phái. Mà trong năm phái gồm có Luyện Đan Sư, Triệu Hoán Sư, Kiếm Sư, Pháp Sư và Võ Tu. Thoạt nhìn đều như đối thủ

Xa xa nhìn thì Thánh Linh cai vút ẩn trong làn mây, mây mù bao phủ giống như tiên cảnh, mà điều đặc biệt là Thánh Linh nằm đằng trước Ngọc Ma Lâm, nơi đây mặc dù đầy rẫy Linh Thú, nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng là nơi tài nguyên cực kì dư thừa, tràn đầy kỳ hoa dị thảo, thiên linh địa bảo, có thể nói là nguy hiểm hơn nhiều sao với Mê Vụ Sơn Lâm. Nhưng cũng nhờ vậy mà nói môn sinh của Linh Lương học viện mỗi lần rèn luyện xong đều trờ thành anh tài mà ai cũng thèm khát.

Mà trên con đường dẫn đến dãy Thánh Linh lúc nào cũng an tĩnh giờ lại phi thường náo nhiệt, lâu lâu lại có một đội nhân mã chạy ào tới. Dưới chân núi, lại thấy một bảng hiệu khí thế to lớn kéo dài trên cột đá ở hai bên đường, bốn chữ "Linh Lương Học Viện" to vàng lấp lánh xuất hiện ở giữa. Làm cho người ta kinh ngạc chính là ở cạnh cột có hai mảng đất bằng phẳng bóng loáng như ngọc, xung quanh mảnh đất lại có mấy hang động to lớn dài đến chừng mười thước, cửa động to lớn, lại thiết kế vô cùng quỷ dị, làm người khác vừa thấy sợ lại vừa thấy hứng thú mê muội.

Lúc này đây, trước cửa Linh Lương học viện đã tụ tập rất nhiều nam tử nữ tử trẻ tuổi, những người này phấn lớn đều là con nhà quyền quý, thân phậm bất phàm. Dĩ nhiên lẫn trong đám người này là có những người cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.

Mấy người này tổng cộng có hai nữ ba nam. Đứng ở bên trái là một vị nam tử mặt mũi thanh tí, khí chất thanh nhã, mặc một bộ áo xanh, dáng người thon dài cao ngất, cực kỳ giống một vị công tử nhu nhược, bất quá mọi người đều hiểu rõ có thể xuất hiện ở đây thì tuyệt đối không phải vậy. Đứng ở bên cạnh hắn là một thiếu nữ chừng mười sáu, mắt hạnh mày ngài, làn da mịn màng mơn mởn đào tơ, vừa nhìn là biết là một người đáng yêu. Thiếu nữ bên cạnh thì ngược lại, nàng ấy mặt mũi xinh đẹp uyển chuyển động lòng người, nhưng mặt mũi có chút nhu nhược yếu đuối, làm nam nhân hận không thể đưa nàng vào vòng tay mà hảo hảo bảo hộ thật tốt.

Sau lưng ba người là hai vị mỹ nam từ càng thêm tuấn tú. Vị nam tử bên phải chừng mười chín, một đôi mắt phượng như hoa đào, mặt mũi tuấn mỹ, tạo nên nét phong lưu đa tình. Làm các nữ nhân xung quanh càng nhìn càng đỏ mặt. Mà ở nam tử bên cạnh thì thân hình cao lớn, kiện mỹ mà cao ngất, hé ra gương mặt tuấn tú cực kỳ cương nghị nhưng lại vô cảm. Trên lưng là một thanh kiếm to dài ba thước, cả người tựa như lưỡi dao sắc bén làm cho người khác không thể xem thường

Đang lúc những người xung quanh đang suy đoán thân phận những người này thì một thanh âm lanh lảnh trong veo truyền tới

"Tà ca ca, huynh tới cũng thật sớm"

Hai nam tử đứng đằng sau ba người kia đang ngồi nói chuyện gì đó cũng giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ba thân ảnh đang chạy vội tới, dẫn đầu là một nữ tử khuôn mặt thanh tú đáng yêu, hai gò má ửng hồng vì chạy. Làn da trắng nõn cũng ửng hồng theo, làm người khác chỉ có thể cảm thán hai từ đáng yêu, khí chất thanh nhã nhưng cũng sôi nổi làm người khác càng nhìn càng thích

Đằng sau là hai nam tử, một người thoạt nhìn cũng thể coi là anh tuấn, ngũ quan tinh xảo tổ hợp lại một chỗ lại có một mị lực hấp dẫn vô cùng đặc biệt, một loại mị lực của nam nhân làm những nữ nhân bên cạnh cũng có chút xấu hổ ngượng ngùng. Người bên cạnh lại mang theo một tia lãnh đạm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng nhưng lại có nét thâm trầm quyến rũ làm người khác phải ngắm nhìn.

"Tư Doãn, ngươi đã tới? Tư Mộng, muội cũng đến!" Bách Tà tươi cười, thanh âm có chút khêu gợi nhưng cũng trầm khàn

"Không lẽ huynh không muốn muội tới?" Tư Mộng chu chu môi, làm bộ mặt giận dỗi rất làm người khác cảm thấy đáng yêu. Kỳ Thiên mặt than bên cạnh cũng có chút cong môi

"Mộng muội đến trễ hơn bọn ta rồi" Lâm Yên nhéo cái mũi của Tư Mộng, cười tươi

"Hử? Lâm Tĩnh, ngươi về rồi sao?" Tư Doãn nhìn nam tử bên cạnh Lâm Yên, có chút kinh ngạc nhưng xen vào đó là vui mừng

"Ân, Yên muội bảo ta tư chất không tệ nên đã nằng nặc kéo ta theo" Nam tử thoạt nhìn có chút nhu nhược khẽ cười, khí chất ôn nhuận nho nhã làm người ta vô cùng thưởng thức

Chợt một cỗ xe ngựa vô cùng lộng lẫy xa hoa tiến tới, tiếng vó ngựa như xé gió làm ai cũng tò mò nghiêng đầu nhìn sang. Chợt xỗ xe ngựa dừng lại, một thiếu niên từ bên trong nhảy ra, nam tử khá ái tựa thiên sứ, lại có chút hiền lành điềm đạm làm người khác không khỏi rung động. Lâm Yên chỉ tay vào thiếu niên kinh ngạc nói

"Đó không phải là Tam Thiếu Gia của Mộ Dung gia Mộ Dung Kỳ sao?" Tư Doãn cũng cười đến híp mắt, vội giơ tay quơ qua quơ lại như muốn nói cho Mộ Dung Kỳ biết hắn ở đây

"Trời! Đó là thiên tài Luyện Đan Sư Mộ Dung Kỳ sao?"

"Hóa ra Mộ Dung Kỳ có bộ dáng khả ái đáng yêu như vậy!"

Trong tiếng bàn tán nghị luận của mọi người thì một thân ảnh khác nhảy ra một cách nhanh như chớp. Một nam tử thân hình cao ngất, mặc trường bào đỏ thẫm, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái lộ vẻ cương trực. Lại thêm một chấn động khác làm những người xung quanh càng thêm ồn ào

"Trời ạ! Hôm nay gặp thật nhiều nhân vật xuất chúng!"

"Không đậu vào Linh Lương học viện cũng đáng!"

Mà chợt Mộ Dung Kiệt quay người, vén rèm xe, đưa tay như muốn chờ ai đó làm đám người chung quanh như im lặng, banh mắt hết cỡ để xem ai có máu mặt mà làm Nhị Thiếu Gia Mộ Dung gia là Mộ Dung Kiệt phải cẩn thận như vậy. kể cả đám người Tư Doãn cũng vô cùng tập trung xem nhân vật đó là ai

Mọi người đang ngẩng đầu chờ đợi thì một bàn tay đưa ra ngoài, không thể không thừa nhận, đó là một bàn tay đẹp đến cực hạn, băng vì cơ, ngọc vì cốt, mượt mà mị hoặc. Nữ nhân không khỏi ghen tị cùng hâm mộ, nam nhân thì lại nhìn đến thất thần. Có thể cầm được bàn tay như vậy? Ai mà chẳng muốn cơ chứ

Mọi người im lặng chờ đợi, cuối cùng chủ nhân bàn tay cũng bước xuống. Đó là một nữ tử tầm mười ba, dung mạo đã như tiên nữ thanh lệ phi phàm. Làn da vô cùng mịn màng, lông mày tựa như xuân sơn, mắt như thu thủy lưu quang dật thải mà lại trong trẻo mê hoặc lòng người. Khí chất lãnh diễm xinh đẹp mị hoặc. làm cho người ta càng nhìn càng trầm mê. Không ai khác ngoài Lạc Tử Băng

Lạc Tử Băng nhìn ánh mắt của những người xung quanh, lẳng lặng quay đầu đi nói chuyện với Mộ Dung Kỳ, nàng không hề hay biết có hai ánh mắt chợt lóe nhìn nàng vô cùng đầy tư vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.