Tình Tiết Có Vấn Đề

Chương 4: Khổng Lượng




Hai người sau khi thương nghị xong thì ra khỏi trà lâu. Bạch Lập Tùng cầm mũ đội lên, hắn một thân quân trang xanh biếc lại khoác áo bông, tướng mạo từ khi sinh ra đã tục tằng nên nhìn giống như thổ phỉ. Cố Tứ Gia đứng bên cạnh hắn lại càng tôn lên vẻ tuấn tú, không giống võ tướng mà lại như một thư sinh.

Thật ra nói Cố Tứ Gia là thư sinh thì cũng không sai lắm. Khi còn trẻ hắn đã từng đi du học, đầy một bụng kiến thức, tài hoa không cần phải nói.

Cố Tứ Gia hỏi: "Bạch thiếu tướng đã có nơi ở chưa?"

Bạch Lập Tùng nói: "Đoàn người của ta nghĩ chân tại Nhạc Dương tửu lâu. Ngươi nếu có chuyện gì thì đến đó tìm ta."

Cố Tứ Gia gật đầu.

Bạch Lập Tùng nghiêng đầu đánh giá vị thiếu tướng đỉnh đỉnh đại danh này. Lần trước khi còn ở tỉnh B dù đã từng gặp mặt nhưng ấn tượng lại không sâu sắc. Gương mặt anh tuấn miễn bàn, thân mình lại giống một cây bút hơn là mpột cây đao như bọn hãn tướng giống hắn.

"Cố thiếu tướng vẫn còn độc thân?" Bạch Lập Tùng đột nhiên hỏi.

Cố Tứ Gia liếc mắt nhìn liền thấy Bạch Lập Tùng không đứng đắn cười nói: "Ta thấy ngươi cũng đã trưởng thành, cũng nên cưới vợ rồi. Cố tướng quân làm sao lại không hối thúc?"

Cố Tứ Gia lãnh đạm đạm nói: "Việc này ta không hứng thú."

Bạch Lập Tùng nhướn mày, kinh ngạc nhìn hắn nói: "Lời này... Không phải chứ. Nhìn thiếu tướng như vậy mà vẫn còn đồng nam??"

Cố Tứ Gia thần sắc bất động.

Bạch Lập Tùng thân thiết khoác vai hắn, ra dáng anh trai, sờ cằm như một tên lưu manh nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, sao ngươi lại không thưởng thức tư vị mỹ nhân? Đợi đến khi ngươi biết đến lạc thú đó thì cũng sẽ hiểu cái gì gọi là ôn nhu."

Cố Tứ Gia đẩy tay hắn ra, Bạch Lập Tùng cũng không giận bước theo hắn nói: "... Nhìn thiếu tướng xuất sắc như vậy cũng không biết nữ nhân thế nào ngươi mới vừa mắt. Hay là ngươi đã có ý trung nhân?"

Nghe vậy, Cố Tứ Gia sửng sốt, trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt Lục Nghiên. Tiểu cô nương này lúc nào cũng thích dùng thanh âm làm nũng gọi hắn: "Tứ thúc." Rõ ràng tiếng nói mềm mại như vậy nhưng tính tình lại cường ngạnh khó tin.

Bạch Lập Tùng chú ý biểu cảm Cố Tứ Gia, cho dù hắn chỉ động dung một lát, rất khó bị phát hiện nhưng vẫn không thoát được pháp nhãn của Bạch Lập Tùng.

"Nhìn vẻ mặt này của ngươi đúng là có ý trung nhân rồi a." Hắn bứt râu trên cằm, đăm chiêu nói: "Cũng không biết đó là tiểu thư thế nào."

Cố Tứ Gia: "... Không có."

Bạch Lập Tùng ha ha cười không tin. Cho dù Cố Tứ Gia không nói, Bạch Lập Tùng ở tại Lục Thủy Thành mấy ngày tự nhiên sẽ nghe sự tình hai nhà Lục Cố. Đi đến đâu cũng có thể nghe được lời nghị luận của người khác, hắn không muốn biết cũng không được.

Qua hôm sau, khi Cố Tứ Gia đến liền nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Bạch Lập Tùng nhìn hắn, nói: "Thì ra người trong lòng ngươi là tiểu thư Lục gia a."

Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, nói: "Chỉ là do cha ta hồ nháo, người muốn xem náo nhiệt trong thành không chê chuyện nhỏ. Ngươi đừng nghe bọn họ đồn nhảm."

Bạch Lập Tùng nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi không để trong lòng, dựa vào tính cách của ngươi cần gì giải thích với ta. Ta chắc chắn ngươi cùng vị tiểu thư kia có chuyện gì đó."

Cố Tứ Gia ngậm miệng không nói.

Bạch Lập Tùng tò mò, nói: "Ngươi nói ta nghe thử vị Lục tiểu thư kia rốt cuộc là người như thế nào? Bộ dạng đẹp mắt không?"

Cố Tứ Gia hớp một ngụm trà nóng, mắt mũi ẩn giấu sau lớp khói trắng xoá, một lúc lâu mới nói: "Nàng là một cô nương tốt."

Bạch Lập Tùng nhướn mày, trong lòng đối với vị Lục tiểu thư này có cái nhìn khác —— xem ra, thiếu tướng đúng là có đặt đối phương vào lòng.

Bất quá...

“Lục tiểu thư đã cự tuyệt ngươi, xem ra là không thích ngươi." Hắn mở miệng.

Nghe vậy, khóe mắt Cố Tứ Gia giựt một chút.

"Hai da..." Bạch Lập Tùng đi đến lan can nhìn xuống dưới, sờ cằm hứng thú nói: "Ai cũng biết Lục Thủy Thành là nơi địa linh nhân kiệt, tiểu thư kia lại là một mỹ nhân, lời này quả thật không sai..."

Hắn đi trên đường gặp rất nhiều cô nương Lục Thuỷ Thành, người sau so với người trước lại càng đẹp hơn, nhất là vị mà bây giờ hắn nhìn thấy, dáng người dung mạo đều là cực phẩm, tươi xinh như đoá hoa.

Cố Tứ Gia nghe hắn cảm thán, cầm tách trà lên uống một ngụm, Trương phó quan đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Tứ Gia, là Lục tiểu thư."

Cố Tứ Gia sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hôm nay thời tiết âm u, hiện tại đã bắt đầu mưa. Mưa từ nhỏ giọt dần trở nên nặng hạt. Màn mưa trắng xoá không thể nhìn thấy điều gì rõ ràng, chỉ nhìn ra ở trà lâu đối diện, lục Nghiên cùng hai nha hoàn đứng dưới mái hiên. Có lẽ các nàng đang đi trên đường thì trời bỗng dưng đổ mưa nên phải đứng vào mái hiên kia mà trú.

Cố Tứ Gia trầm mặc một hồi, nói với Trương phó quan: "Mời Lục tiểu thư lên đi."

Trương phó quan lên tiếng, cầm dù đi xuống lầu.

Bên trong màn mưa hiện tại lại xuất hiện thân ảnh Trương phó quan. Cố Tứ Gia nhìn hắn cầm dù hướng đi đến bên cạnh Lục Nghiên trao đổi trong chốc lát, Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía này do dự một chút mới nhận lấy cây dù từ tay Trương phó quan đi qua.

Cố Tứ Gia thu hồi ánh mắt, vừa vặn chạm phải một tia hứng thú của Bạch Lập Tùng.

"Đó chính là, Lục gia tiểu thư a." Hắn cảm thán, nói: "Quả nhiên là cô nương ngươi nhìn trúng, bộ dạng quá con mẹ nó dễ nhìn." Hắn sống gần nửa cuộc đời, người có thể đẹp đến như vậy cũng chưa thấy mấy ai.

Cố Tứ Gia rót một ly trà nóng, nói: "Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ trước mặt nàng."

Dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân, Bạch Lập Tùng tỏ ra là người từng trải, nói: "Ta hiểu, ta hiểu."

Ngươi biết cái gì!

Cố Tứ Gia thiếu chút nữa la lớn.

"Tứ Gia..." Lục Nghiên đi theo Trương phó quan. Vừa vào đến nơi, nàng liếc mắt đã nhìn thấy Cố Tứ Gia ngồi ngay ngắn trên ghế, lập tức chào một tiếng.

Tứ Gia...

Nước trong chén trà trở nên lung lay, trong lòng Cố Tứ Gia nghĩ nàng trước kia đều gọi mình là Tứ thúc, giờ đây lại xa lạ như vậy.

Hôm nay Lục Nghiên mặc một bộ váy tơ vàng cực kì đẹp, trên người lại khoác một chiếc áo choàng màu hồng đào, nhìn duyên dáng yêu kiều vô cùng, giống một nụ hoa sen vừa hé mở, vừa xinh đẹp vừa tươi tắn.

"Ngươi chính là Lục tiểu thư a, ngươi đúng là rất đẹp. Ta là bạn của Cố Tứ Gia, ta họ Bạch. Rất hân hạnh được biết ngươi." Bạch Lập Tùng nhiệt tình chào hỏi nàng.

Lục Nghiên do dự cầm một chút tay hắn, lại nhanh chóng buông tay ra. Nàng biết đây là lễ tiết truyền thống phương tây nhưng vẫn chưa thể thích ứng.

Chap này khá ngắn nhỉ? Thôi ngày mai ta lại up tiếp 1 chap coi như bù cho chap này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.