Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 1 - Chương 9




Tuy rằng xuất huyết, nhưng nghĩ tới mình đạt được thất túc đạo quả này, rất nhanh có thể đến Vũ hoàng đỉnh cao, trực tiếp nhòm ngó Bát hoang cảnh, tâm tình liền lần thứ hai tốt đẹp.

Lý Vân Tiêu lấy ra một cái hộp ngọc trong đó, bên trong quả nhiên nằm một cây linh thảo màu đỏ nhạt, tuy rằng phẩm chất có không trọn vẹn, nhưng xác thực là cấp chín Thiên Hồn thảo không thể nghi ngờ. Hắn mừng lớn nói:

- Tiền huynh, đa tạ. Kính xin thay ta hộ pháp!

Tiền Vô Địch tầng tầng hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu đáp ứng bảo hộ ngươi chu toàn, tự nhiên không thành vấn đề. Hơn nữa khuôn mặt này của ngươi, ta cũng không muốn bỏ vào dưới chân người khác, ta muốn đích thân dùng đế giày giậm mấy phát!

Lý Vân Tiêu nở nụ cười, nghênh ngang an vị, trực tiếp đem cây Thiên Hồn thảo kia nuốt xuống.

Sắc mặt Vũ trở nên dị thường khó coi, lộ ra vẻ hết sức thất vọng, hắn biết lần này là không giết nổi Lý Vân Tiêu. Chờ hồn lực hắn khôi phục, hai cái siêu phẩm huyền khí ở trên người, đối thủ lại cường đại làm sao, chỉ cần đi vào trong trốn một chút, ai có thể thương hắn?

Đường Kiếp cũng vô cùng phiền muộn, hắn suy đoán Lý Vân Tiêu đến cùng cho Tiền Vô Địch cái gì, đắn đo khó định, tâm tình hết sức ngột ngạt.

Toàn bộ bầu trời theo Lý Vân Tiêu nuốt vào Thiên Hồn thảo, lập tức liền yên tĩnh lại, hình thành một loại trạng thái cực tĩnh, tựa hồ đều đang đợi cái gì.

Tiền Vô Địch đột nhiên nở nụ cười nói:

- Đường huynh, Thương Minh hội cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi còn có tâm tình ở trên yêu nguyên tản bộ, huynh đệ thực sự là bội phục a. Không biết Đường Tâm lão đệ tình huống làm sao? Có thể hiển lộ tài năng cho Tứ Cực môn hay không.

Hắn cũng là thực sự nhàn đến phát chán, thuận miệng trêu chọc kích thích Đường Kiếp.

Quả nhiên Đường Kiếp vừa nghe đến cái tên đó, nhất thời thay đổi sắc mặt, mặc dù biết đối phương cố ý, nhưng vẫn nén không được lửa giận dâng lên, cắn răng nói:

- Cái phế vật kia, cũng xứng đại biểu Tứ Cực môn?

Thương hơi nhướng mày, than thở:

- Lưu lại vô ích, Đường công tử, chúng ta đi thôi.

Đường Kiếp mạnh mẽ trừng Tiền Vô Địch một chút, còn có Lý Vân Tiêu ở trong điều tức khôi phục, liền xoay người rời đi

Thẩm Phong đạp ở trên Linh Xà Cửu sí điểu, cũng theo Vũ cùng người Tứ Cực môn xa xa rời đi.

Nhìn người Tứ Cực môn nhanh chóng rời đi, mọi người Thiên Nhất Các mới như trút được gánh nặng, kiếm trở về một cái mạng. Nhưng nhìn ấn ký màu trắng bạc trên yết hầu Thanh La, còn xanh mặt kẹt kẹt không lên tiếng, không người nào dám hé răng.

Người Thánh Hỏa điện cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nội tâm sầu lo càng sâu.

Trương Hàm Chiết liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu nhập định, cau mày nói:

- Công tử, tiểu tử này muốn hấp thu dược lực của Thiên Hồn thảo, sợ không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được. Lẽ nào chúng ta ở đây hoài? Không bằng lưu lại mấy người bảo vệ hắn liền có thể, chúng ta tiếp tục truy Tứ Cực môn.

Tiền Vô Địch nói:

- Truy Tứ Cực môn làm cái gì? Lẽ nào ngươi vẫn đúng là tin có Cửu Thiên đỉnh? Nếu như tin tức có chính xác nhỏ tí tẹo, sớm đã không phải là chiến trường cho những người chúng ta. Nơi này xem ra vẫn rất an toàn, ta cũng bế quan dùng vật kia, các ngươi toàn bộ giải tán, bảo vệ ở trong phạm vi năm dặm, có ai dám tới gần giết chết không cần luận tội!

Viên kim tệ kia ở kiến trúc bề ngoài như cung điện, hắn đi vào trong mật thất tu luyện.

Trương Hàm Chiết sửng sốt một chút, lập tức chỉ huy tản ra, mười mấy tên cao thủ Kim Tiền Bang tán mở, ẩn nấp ở bốn phía.

Một chiếc U Minh chiến hạm, một viên kim tệ to lớn, liền như vậy lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, không có một âm thanh.

Lý Vân Tiêu nuốt xuống Thiên Hồn thảo, dược lực dâng trào không chỉ có tản vào toàn thân, hơn nữa rót vào trong đan điền, thật giống như một bình nước ở trong đan điền sôi vọt lên, nhiệt lượng không ngừng tuôn ra.

Dược lực cấp chín, nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ, căn bản là không cách nào kháng trụ.

Dù vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thống khổ, khi lạnh khi nhiệt, Diệp Phàm ở bên người hắn cũng chịu ảnh hưởng, sắc mặt nghiêm túc.

Trong linh hồn truyền đến âm thanh của Yêu Long nói:

- Quả nhiên là Thiên Hồn thảo! Đồ vật dưỡng hồn tuyệt phẩm, tiểu tử ngươi thật là người có đại khí vận, thứ này cũng sẽ có người đưa tới!

Lý Vân Tiêu không kiêu ngạo cũng không tự ti trả lời:

- Tuy rằng Thất túc cảnh đạo quả không phải đồ vật ghê gớm gì, nhưng coi như là một báu vật, lúc mấu chốt cũng có thể bán giá cả tốt. Nếu không phải ta quá cần Thiên Hồn thảo, hao tổn nữa còn có thể tranh thủ đến lợi nhuận càng to lớn hơn.

Yêu Long có chút không nói gì, đạt được tiện nghi lớn như vậy, lại vẫn không vừa lòng.

Hô hấp của Lý Vân Tiêu dần dần thô lên, thật giống như dược lực quá bá đạo, bắt đầu dọc theo kinh mạch du chuyển tới toàn thân, trong kinh mạch truyền đến cảm giác đâm nhói, hơn nữa theo dược lực khuếch tán, thân thể cũng xuất hiện ăn mòn.

Trương Hàm Chiết ngồi ngay ngắn ở trên kim tệ, hơi mở mắt ra, nhìn vẻ thống khổ trên mặt Lý Vân Tiêu, hết sức bất mãn hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Đáng tiếc linh dược cấp chín, thân thể như vậy sợ là mười phần trăm dược lực cũng hấp thu không tới, nếu như Vũ Đế dùng thì được 60-70% dược tính, ngươi sợ là một thoáng cũng không ngăn nổi.

Hắn nói xong lại nhắm hai mắt tĩnh tọa, không tiếp tục để ý biến hóa trên người Lý Vân Tiêu.

Đào Quán nói:

- Thiếu chủ không cần lo lắng, Lý Vân Tiêu dùng chính là linh thảo cấp chín, bị dược lực phản phệ cực kỳ thống khổ, là hiện tượng bình thường. Nhưng thân thể cùng kinh mạch của hắn có hạn, dược lực cũng không thể hoàn toàn phát huy được, vì lẽ đó vẻn vẹn là thống khổ mà thôi, không có việc gì. Chịu đựng qua liền được rồi.

Diệp Phàm cũng từng nuốt linh thảo cấp cao, biết quan hệ trong đó nói:

- Mọi người cũng hảo hảo điều tức một chút đi, mặt sau còn không biết có cái gì đang chờ chúng ta.

Hắn trực tiếp ngồi xuống, liền nhắm hai mắt điều tức.

Đám người Phùng Chư liếc mắt nhìn nhau, không dám chống đối, đều bắt đầu đả tọa. Trải qua việc vừa nãy, Diệp Phàm thấy chết không trốn, đại nghĩa lẫm nhiên, hình tượng ở trong lòng mọi người Thánh Hỏa điện đã dựng đứng lên.

Trên người Lý Vân Tiêu không ngừng có nhiệt khí, nếu như cẩn thận xem, sẽ phát hiện bên trong mỗi một lỗ máu của hắn đều cơ hồ có hỏa diễm đang thiêu đốt, hơn nữa càng ngày càng mạnh, không ngừng đau run.

Lúc này ở trong cơ thể đau đớn to lớn, có một loại sức mạnh vô cùng rõ ràng, nhỏ giọt chảy xuôi, ở trong ý thức hải của hắn xẹt qua, thẩm thấu hồn phách.

Yêu Long cũng được ích lợi không nhỏ, cười to nói:

- Ha ha, tiểu tử kiên nhẫn một chút. Tận lực đem dược lực kích thích ra, ngươi tốt ta cũng tốt!

Lý Vân Tiêu đau đến phát run, nổi giận mắng:

- Chịu khổ chính là ta, được lợi chính là ngươi, trên đời này còn có gì so với chuyện này càng bi thảm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.