Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 1 - Chương 5




- Tiểu tử, ngươi điên rồi?

Thanh âm của Yêu Long đồng thời truyền đến nói:

- Lấy thực lực của ngươi, ở dưới ánh kiếm này chính là chết một cách triệt để a!

Trên mặt Lý Vân Tiêu tất cả đều là kiên quyết, băng hàn nói:

- Không hẳn, hiện tại ngươi cùng ta linh hồn hợp hai làm một!

Yêu Long hoảng hốt nói:

- Cho dù dung hợp, sử dụng tới Phá Long quyền cũng quyết không ngăn được Hạo Thiên Kiếm Thập Tam của hắn, trừ khi hiện tại ngươi có Bất Diệt Kim thân!

Lý Vân Tiêu phẫn nộ quát:

- Làm sao phí lời nhiều như vậy? Nghe theo ta là được!

Linh hồn hắn trực tiếp huyễn ảnh ở trong Giới Thần Bi, Côn Ngô thần thụ cảm đang chuẩn bị đào tẩu bị nắm ở trong tay, nói:

- Lần này thật sự xin lỗi, trở lại hai, ba tháng đi thôi, sau đó ta sẽ bồi thường ngươi!

Tiểu Côn ở trong tay hắn kịch liệt thu nhỏ lại, liều mạng chửi ầm lên, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, rất nhanh liền biến thành trẻ nhỏ hai ba tháng, lộ ra ánh mắt oán độc theo dõi hắn.

Lý Vân Tiêu hầu như hấp hết hồn lực của hắn, lãnh đạm nói:

- Nếu như ta chết rồi, Giới Thần Bi này vô chủ, ngươi liền trôi nổi ở trong hư không vô cùng năm tháng. Ở trong năm tháng dài dằng dặc của ngươi, theo ta chịu thiệt mấy năm hà tất tính toán chi li?

Giờ khắc này Yêu Long ở sâu trong linh hồn cũng cảm nhận được hồn lực dâng trào bổ dưỡng, nhưng hắn không có nửa phần vui mừng, mà là một mặt nghiêm nghị sầu lo. Hắn sâu sắc hét lớn một tiếng, cũng bất chấp tất cả, trực tiếp cùng Lý Vân Tiêu dung hợp linh hồn.

Trong mi tâm Lý Vân Tiêu, Thái Cổ Thiên mục bùng nổ ra ánh sáng mãnh liệt, thật giống như một vầng mặt trời soi sáng, tựa hồ muốn đem khoảng trời kia kéo vào hư không vô tận.

Không chỉ có như vậy, sau khi linh hồn Yêu Long hòa tan vào, thân thể cũng bắt đầu phát sinh biến hóa dị thường, có loại cảm giác bị yêu hóa, trên thân thể diễn sinh ra vảy.

Trên trán Vũ chảy ra mồ hôi hột, tựa hồ dị thường thống khổ, hắn cố nén biến hóa trên thân thể, rống to, một chiêu kiếm càng mạnh hơn ép xuống, liều mạng quát:

- Kiếm thập nhất!

Dáng dấp của Lý Vân Tiêu cũng vô cùng khủng bố, Thái Cổ Thiên mục vận chuyển tới cực hạn, trong con ngươi tuôn ra từng tia từng tia vết máu, thậm chí muốn phá nát, hắn bất chấp hét lớn:

- Ai chết ai sống, liền xem lần này rồi!

Trong con ngươi Thái Cổ Thiên mục ngưng luyện ra từng cái từng cái khoa đẩu văn màu vàng, đột nhiên tỏa ra tâm ý trầm ổn cổ điển, một Tử đỉnh từ trong con ngươi bắn ra, rơi vào trên tay Lý Vân Tiêu. Hắn đánh ra mấy cái khoa đẩu văn màu vàng, rơi vào trên đỉnh, trong nháy mắt truyền đến cổ vận hùng vĩ trang nghiêm, phảng phất có chư thần ngâm xướng.

Sơn Hà đỉnh bị hồn lực to lớn của hắn khống chế, không ngừng biến hóa, từng đạo từng đạo ánh sáng từ trên thân đỉnh bắn ra, thật giống như đèn lồng năm màu, lại giống như là yên hỏa ở giữa bầu trời không ngừng phóng xạ, càng ngày càng tráng lệ lóa mắt.

Xa xa Thương triệt để há to miệng, nhìn Sơn Hà đỉnh không ngừng lập loè khoa đẩu văn màu vàng, đầu óc hoàn toàn bối rối.

Người còn lại cũng từng cái từng cái kinh hãi không biết vì lẽ gì, huyền khí màu sắc rực rỡ như vậy, loại cổ vận kia, cho bọn họ một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ bên trong những ánh sáng kia, đã tự thành không gian, không thuộc về một giới này.

- Quản ngươi kiếm mười mấy, ta không tin ngươi có thể phách nát Sơn Hà đỉnh này!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, Thái Cổ Thiên mục bắt đầu từng tấc từng tấc phá tan, hồn lực từ trong đó tuôn ra, khởi động Tử đỉnh, hướng về trên ánh kiếm đánh tới.

Kiếm thập nhất của Vũ vừa chém vào bên trong ánh sáng, thật giống như biến mất không thấy hình bóng, phảng phất như lực lượng một giới hướng hắn ép đi.

- Dực!

Thương kinh hãi quát to một tiếng.

Dực lập tức từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt liền xông lên trên.

Ánh kiếm của Vũ ở dưới ánh sáng Sơn Hà đỉnh không ngừng bị ăn mòn, hắn sợ hãi nhìn đại đỉnh nhanh chóng va chạm mà đến, thân thể của mình cũng bắt đầu chịu đến lực lượng huyết mạch phản phệ, hầu như không thể động đậy.

Bản thân hắn cũng là Thuật luyện sư, tự nhiên cảm giác được uy lực đỉnh kia vô cùng vô tận, căn bản không phải huyền khí cấp chín phổ thông, bằng không tuyệt đối không thể nuốt chửng ánh kiếm Vĩ Quang kiếm của hắn!

Ầm!

Ngay thời điểm Sơn Hà đỉnh ầm ầm mà đến, Thái Cổ Thiên mục trên mi tâm Lý Vân Tiêu không chống đỡ nổi, một thoáng nổ tung, lực lượng linh hồn dâng trào trong nháy mắt bị cắt đứt.

Phốc!

Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động mạnh, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không cam lòng nhìn Sơn Hà đỉnh kịch liệt thu nhỏ lại, ánh sáng dần tán, một loại cảm giác hữu tâm vô lực dâng lên trong lòng.

Còn kém mấy chục mét, còn kém mấy chục mét là có thể triệt để giết chết Vũ rồi!

Hắn không cam tâm, Sơn Hà đỉnh nhanh chóng biến trở về hình thái cũ, lần thứ hai âm u đầy tử khí, không có bất kỳ khí tức gì, trở xuống đến trong tay Lý Vân Tiêu.

Phốc!

Trong linh hồn, Yêu Long dung hợp cũng đạt đến cực hạn, hai đạo linh hồn trong nháy mắt bắn ra, trong óc bị tinh thần Phong Bạo tàn phá bừa bãi, không nhịn được lần thứ hai phun ra một ngụm máu, hầu như muốn từ trên không trung rơi xuống.

- Vân Tiêu đại ca!

Một âm thanh lanh lảnh truyền đến, Diệp Phàm một mình nhảy vào trong chiến trường, đỡ lấy Lý Vân Tiêu, nhanh chóng hướng về trên chiến hạm thối lui.

Vũ cùng Phù cũng bị Dực nắm lấy, mang về một phương Tứ Cực môn.

Thương nhanh chóng kiểm tra thương thế của Vũ, đặc biệt kinh mạch màu đỏ thắm sau lưng hắn kia, trong mắt lộ ra vẻ đại hỉ.

Lê cũng kích động không thôi nói:

- Vũ, ngươi ngưng tụ tổ mạch rồi!

Nhưng Vũ là một chút cũng không cao hứng nổi, sắc mặt tái nhợt hết sức khó coi, không ngừng phun huyết, khó nhọc nói:

- Thương đại nhân, Lý Vân Tiêu chưa trừ diệt, di hoạ vô cùng!

Vẻ mặt Thương cũng trở nên nghiêm túc, lộ ra trầm trọng chưa bao giờ có, ngưng mắt nhìn U Minh chiến hạm xa xa.

Nếu như chiếc đỉnh lớn màu tím vừa nãy đúng là thánh khí, như vậy tiểu tử này một người liền mang hai cái thánh khí, đây tuyệt đối là nghịch thiên!

Đường Kiếp cũng cảm thấy cả người rét run, xem ra lúc đó bị Lý Vân Tiêu đả thương, đúng là không một chút nào oan uổng a, lần này trong lòng hắn cũng không đáy, phía bên mình còn có thể đem ra được chỉ có Dực cùng Đan Dương Trạch, nếu như lại tổn hại, đừng nói trên yêu nguyên xưng hùng, tìm kiếm Cửu Thiên Đỉnh, có thể từ trong công kích của đối phương hoàn chỉnh sống sót hay không, cũng là dấu chấm hỏi rất lớn.

- Thương huynh, là chiến hay lùi?

Đường Kiếp bắt đầu sinh ý lui, trưng cầu nói.

Thương liếc mắt nhìn hắn, cũng có chút do dự, tuy rằng hắn liệu định đối phương sẽ không có lá bài tẩy, nhưng phía trước nhìn thấy vũ ý Ngưng Đan, lần này Hồ Lô Tiểu Kim Cương cùng chiếc đỉnh lớn màu tím của Lý Vân Tiêu, đều vượt quá dự tính của hắn, lập tức khó có thể quyết đoán.

Trong lòng Lê đột nhiên hơi động, ánh mắt nhìn phía xa xa, nói:

- Thương đại nhân, ta cảm thụ được một luồng yêu khí cực cường, tựa hồ vô cùng táo bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.