Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 1 - Chương 2




- Lý Vân Tiêu, nơi này liền giao cho ngươi. Giúp ta đem hai vị Vũ Tôn đại nhân kia cứu trở về!

Thanh La ném câu nói này xong, liền cùng lão đầu cấp tốc chạy về trong chiến hạm.

- Lại là ngươi!

Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, ánh mắt càng ngày càng băng hàn, sát cơ bắn ra. Hắn có một loại cảm giác, người này bất tử, tất thành họa lớn!

Không gian bốn phía Lý Vân Tiêu bắt đầu phập phù lên, phiêu phiêu hốt hốt, như tùy thời sẽ bị gió thổi tán.

- Lực lượng tinh thần thật mạnh, có tới cấp tám đỉnh cao!

Hình bóng của Lý Vân Tiêu không ngừng tung bay, sắc mặt dị thường ngưng trọng, trong tròng mắt bắn mạnh ra một đạo hàn quang, quát lên:

- Nhưng.... đối với ta vô dụng!

Bên trong mi tâm hắn bỗng nhiên bắn ra một vệt kim quang, chậm rãi mở ra một con mắt, trong con ngươi hóa thành trăng lưỡi liềm quỷ dị như máu, đem lực lượng tinh thần bốn phía ngăn cách ra, bóng người dần dần đọng lại, không hề bị lay động!

Con ngươi của Vũ đột nhiên áp súc, theo dõi con mắt thứ ba trên mi tâm, cả kinh nói:

- Đây là.... Thái Cổ Thiên mục! Ngươi đoạt Thái Cổ Thiên mục của Cố Nguyệt Sinh!

- Mắc mớ gì tới ngươi!

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, một tay ngắt cái ấn quyết vô cùng quái lạ, một đạo khoa đẩu văn màu vàng hiện lên trong Thái Cổ Thiên mục, bắn ra sức mạnh mạnh mẽ.

- Đồng thuật… kết giới!

Thương đột nhiên mở mắt, nhìn chòng chọc vào khoa đẩu văn trong con mắt thứ ba của Lý Vân Tiêu, trên mặt tất cả đều là chấn động!

Thái Cổ Thiên mục kia tỏa ra từng vòng sức mạnh vô hình, đem lực lượng tinh thần của Vũ dần dần đẩy ra, trấn áp trở về.

Vũ ở dưới khiếp sợ, chậm rãi ổn định tâm thần, sát khí nổi lên quát:

- Ngươi quả nhiên không đơn giản, hôm nay không giết ngươi, ngày sau tất thành đại họa! Cho dù có Thái Cổ Thiên mục, có thể làm khó dễ được ta sao? Bất quá là phù du hám thụ, châu chấu đá xe!

Trong tay Vũ bấm quyết, đem hết thảy lực lượng tinh thần hội tụ, bỗng nhiên bắn về phía con mắt thứ ba của Lý Vân Tiêu!

Lý Vân Tiêu lộ ra một tia cười gằn nói:

- Nguyên bản không có ý định có thể mạnh hơn ngươi!

Trong mắt hắn lộ ra ý cười thực hiện được, một tay bấm quyết, quát khẽ:

- Đồng thuật… di tinh!

Toàn bộ bóng người trong nháy mắt vặn vẹo, xoay tròn thành một đoàn, đột nhiên ở trước mặt Vũ biến mất không còn tăm hơi, lực lượng Tinh thần của Vũ trực tiếp thất bại!

Sau một khắc, Lý Vân Tiêu xuất hiện ở bên trái hắn cách mấy chục mét, sắc mặt vô cùng trắng xám, nhưng vẫn như cũ ý cười không giảm, chỉ vào xa xa nói:

- Ta bất quá là muốn dẫn công kích của ngươi, để hai lão thái thái kia thoát vây đi ra mà thôi.

Xa xa hai bà lão Thiên Nhất Các mặt đầy vẻ kinh hãi, nhìn bốn phía, không biết là tình huống thế nào.

Vũ đối với hai bà lão kia không quan tâm chút nào, mà là đem ánh mắt nghiêm nghị rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, lãnh đạm nói:

- Cấp sáu hồn lực, dựa vào Thái Cổ Thiên mục liền có thể thay hình đổi vị, ngươi thật đúng là thiên tài a! Coi như là Cổ Phi Dương năm đó, cũng tuyệt không có thiên túng chi tư như ngươi!

Lý Vân Tiêu đứng trên không trung, lãnh đạm nói:

- Làm sao, không phục?

- Phục, ta xác thực tâm phục khẩu phục!

Vũ sát cơ nổi lên bốn phía, lạnh giọng nói:

- Chính là bởi vì quá phục, vì lẽ đó lần này nhất định phải giết ngươi, người như ngươi tồn tại quá nguy hiểm rồi!

Hắn bỗng nhiên quát lên:

- Sóng gợn đi nhanh, tỏa!

Tinh thần lực lượng dường như hải dương lan tràn ra, khóa lại toàn bộ không gian bốn phía.

Vũ một mặt dữ tợn nói:

- Hồn lực cấp tám của ta khóa lại không gian, nhìn ngươi làm sao thay hình đổi vị! Thánh khí của ngươi có thể trấn kiếm hải, nhưng đỡ nỗi Hạo Thiên quyết của ta sao?

Vĩ Quang kiếm trong tay hắn đột nhiên đâm đi ra, một đạo ánh vàng giống như liệt nhật lâm không, quát lên:

- Hạo Thiên quyết, thập kiếm!

Một mảnh ánh kiếm, bài sơn đảo hải mà xuống, trong nháy mắt liền muốn đem Lý Vân Tiêu nuốt chửng vào.

Lý Vân Tiêu hoảng hốt, không gian bốn phía bị tinh thần của đối phương phong tỏa đến gắt gao, căn bản không thể trốn đi đâu được. Kiếm mang kia mạnh, coi như là Vũ Tôn cũng tuyệt không dám đón đỡ!

Trên U Minh chiến hạm, hai bà lão đã sớm chạy về, trong mắt Thanh La loé ra một tia xấu hổ, hướng mọi người nói:

- Kẻ địch quá mạnh mẽ, chúng ta trước tiên triệt đi!

- Cái gì?

Diệp Phàm ngạc nhiên, lập tức giận tím mặt, hầu như là quát:

- Hắn cứu các ngươi trở về, các ngươi lại muốn thí hắn mà đi?

Thanh La đỏ mặt, sau đó cả giận nói:

- Hoàng mao tiểu tử như ngươi biết cái gì! Chúng ta đây là bảo tồn thực lực, chờ tái chiến! Nếu như đều chết rồi, ai báo thù cho hắn?

Diệp Phàm tức giận đến cả người phát run, một viên tuyệt cường vũ ý Ngưng Đan của mình cũng phá huỷ, dĩ nhiên là đổi lấy kết quả như thế. Cùng Lý Vân Tiêu tuy rằng không thể nói là giao tình cực sâu, nhưng mà ở chung rất vui vẻ, làm sao có thể thí hắn mà chạy!

Hắn cả giận nói:

- Muốn chạy các ngươi chạy, ta không đi!

Thanh La thở dài nói:

- Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ đi. Thế giới này, tính mạng mới là trọng yếu nhất.

Khuôn mặt Đào Quán cũng lộ ra vẻ khó khăn nói:

- Thiếu chủ, vẫn là rời đi thôi. Nếu như tính mạng không còn, tất cả Vương Bá hùng đồ, tận quy bụi bặm a!

Trong mắt Diệp Phàm tràn đầy tức giận, theo dõi hắn lạnh lùng nói:

- Đào Quán, ta hỏi ngươi, nếu không có một viên vũ giả chi tâm, ở trong tuyệt vọng chạy trối chết, thử hỏi ngày khác làm sao thành tựu võ đạo chí cao, nói gì chuyện Vương Bá hùng đồ! Nếu như hôm nay ta đào tẩu, tâm ma sản sinh, ta cũng sẽ không bao giờ có cơ hội lên cấp đến Vũ Tôn, chớ đừng nói Vũ Đế, thậm chí Vũ Đế đỉnh cao!

Đào Quán sững sờ, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, thật giống như lần thứ nhất biết hắn.

Thích Quang thở dài một tiếng, cười nói:

- Thiếu chủ, lão phu rất vui mừng. Nếu như không còn cường giả chi tâm, mặc dù tu vi lại cao hơn, cũng chỉ là hạng người giun dế, chung quy khó thành đại đạo!

Tất cả mọi người Thiên Nhất Các đều là đầy mặt đỏ chót, không ít người trong lòng bay lên một loại tâm ý hổ thẹn, trên mặt ba tên Vũ Tôn cường giả kia cũng mang theo vẻ xấu hổ.

Thanh La nổi giận nói:

- Tiểu hài tử biết cái gì, các ngươi không đi, vậy thì mau mau xuống!

Sống càng lâu, tu vi càng cao, liền càng sợ chết.

Diệp Phàm xanh mặt, đang muốn đi xuống chiến hạm, xa xa dưới kiếm khí bài sơn đảo hải, hiện ra một chiến giáp màu đen, tựa hồ uy lực cực lớn, đã chặn lại ánh kiếm.

Trên chiến giáp màu đen có các loại ma khí lấp lóe, không ngừng có phù hiệu kỳ quái xuất hiện, ở dưới kiếm khí dần dần tiêu vong.

- Đây là...

Con ngươi Thương đột nhiên áp súc, thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói:

- Ma khí? Ma khí luyện chế chiến giáp? Cõi đời này chẳng lẽ còn có 'Ma' ở thế gian?

Hắn khiếp sợ đến sắc mặt cực kỳ khó coi, Lê cùng Dực cũng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đồng thời biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.