Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 10-2: Ngươi là phản diện mà cũng đi trễ là sao?! (2)




Hào khí trên toàn bộ bàn cờ lập tức lạnh như băng, trong mắt vài tên Đại Yêu kia lộ ra sát ý nồng đậm, trên không trung tràn ngập ra khí tức màu tím nhạt, lúc này ngay cả Trương Thiệu Thiên cũng cảm thấy dị thường giật mình, loại sát khí này ngay cả hắn cũng cảm thấy hồi hộp.

- Trầm Phong, người Phệ Hồn Tộc kia giao cho ngươi đấy.

Vũ tiên sinh nói với Trầm Phong, quan hệ giữa hai người thập phần mật thiết, hơn nữa từ trước đến nay đều luôn nói thẳng, không cần bất kỳ băn khoăn nào cả.

- Yên tâm.

Trầm Phong trả lời cũng cực kỳ đơn giản, Trương Thiệu Thiên lúc trước đã giao thủ, chỉ cần Cửu Sí Linh Xà Điểu chế trụ Phệ Hồn Phiên thì hắn có thể trấn áp Trương Thiệu Thiên ngay.

Sắc mặt Trương Thiệu Thiên biến hóa, nói:

- Lý Vân Tiêu, đầu súc sinh kia ta đánh không lại, ngươi giúp ta! Đám còn lại để đám đồng bạn ngươi lo.

Những Đại Yêu kia tất cả đều có tu vị Võ Tông, vừa hay không sai biệt lắm với Lý Vân Tiêu, tuy rằng sát khí có chút dọa người, nhưng tu vị vẫn ở đó, dùng ý nghĩ của hắn, bên mình có ba gã Võ Tôn tiêu diệt đám người kia sẽ cực kỳ dễ dàng.

Người Thánh Hỏa Điện trong lòng đều phát khổ, trong những Đại Yêu kia, chỉ mình Vũ là đủ đoàn diệt bọn hắn, nếu giao thủ, sợ rằng không được mấy hiệp bên phía mình đã triệt để tiêu đời rồi.

Đường Kiếp vẻ mặt ngoan độc, sát khí xông thiên nói:

- Lý Vân Tiêu trước giao cho ta, ta muốn tự mình chém chết hắn.

Trong tay hắn xuất hiện Chu Tước Đao, đao khí hỏa hồng sắc chớp động, bước từng bước trên bàn cờ, khí thế liên tiếp kéo lên, như tùy thời đều có khả năng bộc phát ra vậy.

- Lại dám trêu ta, khắp nơi đối nghịch với ta, ta chính là Đại công tử Đường gia Tứ Cực Môn, đối nghịch với ta trước giờ đều không có kết cục tốt, hôm nay liền cho ngươi một giáo huấn cả đời khó quên.

Đường Kiếp vận chuyển nguyên khí tới đỉnh phong, rót vào trong Chu Tước Đao, khí linh cũng nhận được cảm ứng, phát ra thanh âm vù vù vui sướng, tựa hồ cực kỳ khát vọng uống máu.

- Đại Hư Không Trảm, trảm phá tất cả!

Hắn gào thét lớn giơ đao lên cao cao, bỗng nhiên liền chém xuống dưới, toàn bộ không gian chợt yên tĩnh trở lại...

Đường Kiếp chém ra một đao, chỉ thấy một đạo quang mang hiển hiện trên thân đao, sau đó biến mất không thấy gì nữa, không có bất kỳ đao mang và nguyên khí nào chém ra cả, trong không gian cũng không có chút biến hóa nào, thật giống như hắn đang cố ý làm bộ vậy.

- Cái này...

Đồng tử tất cả mọi người đột nhiên co lại, khiếp sợ, chẳng lẽ trong không gian này còn hạn chế nguyên khí?

Đường Kiếp lại dốc sức liều mạng chém mấy đao, đều không có bất kỳ phản ứng, vô luận nguyên khí trong cơ thể mình dồi dào cỡ nào, cũng không cách nào phóng xuất ra được!

Diệp Phàm cũng thử đánh ra mấy quyền, cũng đều bị hạn chế, bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ uy lực nào cả.

Quả nhiên là áp chế nguyên lực!

Lý Vân Tiêu đại hỉ không thôi, cuồng tiếu nói:

- Ha ha, Đường Kiếp, ngươi không phải rất tức giận sao? Chém ta đi, tới chém ta đi!

Trên mặt hắn hiện ra lệ khí, cười lạnh bước đến, năm ngón tay nắm chặt phát ra tiếng vang răng rắc.

Đường Kiếp cả kinh, hừ lạnh nói:

- Nếu đã bị áp chế nguyên lực, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh ta sao? Lão tử muốn chém ngươi, ngươi có thể làm gì được? Đánh ta đi, đến đánh ta đi, đánh ta đi đi đi!!!

Hắn cầm Chu Tước Đao trên tay, điên cuồng khiêu khích, trong mắt lộ vẻ khinh miệt.

Phanh!

Lý Vân Tiêu đạp nhanh dưới chân, thân thể phóng ra ngoài như đạn pháp, đột nhiên đánh ra một quyền, nhanh đến con mắt cũng khó bắt được, chỉ chứng kiến Đường Kiếp bị một quyền đánh trúng, một đầu tơ máu khủng bố giống như suối phun bắn ra ngoài, thân thể của hắn như diều bị đứt dây, bay ra xa xa.

Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến, nói:

- Quả nhiên rất tốt, khí lực cũng không bị áp chế.

Hắn nói xong, mọi người chỉ thấy máu tươi trên nắm tay rơi xuống giọt giọt, vài tên Đại Yêu trong nội tâm đột nhiên xiết chặt!

Ngay khi Đường Kiếp bị đánh bay, trên người hắn tự động hiện ra một kiện chiến giáp hộ thể, nhưng vẫn bị quyền phong của Lý Vân Tiêu chấn diệt phòng ngự, đánh cho trọng thương không dậy nổi.

Bằng vào lực lượng thân thể lại có thể một quyền đánh tan phòng ngự của chiến giáp!

Sở hữu tất cả Đại Yêu đều căng thẳng, loại cường độ quyền kình này cho dù người Yêu tộc bọn hắn cũng rất khó chạm tới. Trừ phi những Yêu tộc chuyên tu thân thể mới có thể dùng nhục thể của mình làm Vũ khí khí, phá Vũ khí địch!

- Không thể để hắn chết.

Thương nhìn Đường Kiếp bay ngược phía xa, sắc mặt trầm xuống.

Lê lập tức liền xông tới, đối với trị liệu, nàng lành nghề nhất. Nhưng lại phát hiện nguyên khí đều toàn thân không thuyên chuyển nổi, chỉ có thể chạy trên bàn cờ lớn kia.

Hừ!

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai chân đạp về phía Đường Kiếp một cái, liền nhảy lên cao hơn 10m, như là chim to lâm không, lao như bay xuống.

- Lê cẩn thận!

Thanh âm của Vũ truyền đến, liền thấy Vĩ Quang Kiếm của hắn rời khỏi tay, bị ném ra như dao găm, hàn khí điểm một chút, bắn về phía Lý Vân Tiêu với tốc độ cực nhanh. Chính hắn càng hét lớn một tiếng, cả thân thể bành trướng, lộ ra thân thể cường đại, cũng nhảy dựng lên gầm thét xông tới.

Luận thân thể cường đại, hắn không hề dưới Lý Vân Tiêu, hơn nữa sau khi ngưng tụ tổ mạch càng mạnh hơn xa Lý Vân Tiêu!

Không gian kì dị này vậy mà áp chế nguyên lực, như vậy chỉ có thể liều thân thể thôi!

Vèo!

Vĩ Quang Kiếm tuy rằng sắc bén, nhưng sau khi áp chế khí vận cũng chỉ là lợi khí mà thôi, Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng chụp xuống một chưởng, Chí Cường Bá Thể của hắn đã luyện đến cảnh giới đỉnh phong, thiên hạ vạn binh khó làm thương tổn, thoáng cái đã nắm lấy bảo kiếm vào tay, cười ha hả.

- Ha ha, Vũ, cám ơn kiếm của ngươi, cảm giác coi như không tệ lắm.

Lý Vân Tiêu cầm lấy Vĩ Quang Kiếm, khí phách hăng hái xông tới chỗ Vũ đâm tới. Mặc dù không có kiếm quang, cũng không có nguyên khí, nhưng độ cao kiếm ý của Lý Vân Tiêu lại hơn xa những người này, một kiếm kia nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng lại tựa hồ n bao dung khiếu huyệt toàn thân Vũ, tránh cũng không thể tránh!

Vũ trong lòng cả kinh, Lý Vân Tiêu này quả nhiên dị thường yêu nghiệt, hôm nay quyết không thể lưu lại!

Trong mắt hắn bắn ra sát cơ, trực tiếp đánh một quyền tới kiếm mang kia. Kiếm ý của đối phương tuy cao, nhưng đây chỉ là huyền khí không có khí vận, chỉ bằng vào độ sắc bén từ kiếm căn bản không có khả năng tổn thương hắn.

Hí!

Ngay khi Vũ cho rằng có thể áp chế đối phương thì một đạo đau nhức kịch liệt từ trong tay truyền tới, nắm đấm của mình lại bị một kiếm kia đâm vào hơn nửa tấc.

- Tại sao có thể như vậy?

Vũ nhịn xuống đau nhức kịch liệt, trong lòng càng bị dọa nổi lên sóng gió động trời! Nhục thể của hắn mạnh mẽ, cho dù nguyên khí Lý Vân Tiêu không bị áp chế, tu vị Võ Tông tứ tinh vận dụng huyền khí cửu giai cũng chưa hẳn có thể gây tổn thương cho mình được, huống chi đối phương vốn cũng không vận chuyển được nguyên khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.