Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Chương 10-1: Ngươi là phản diện mà cũng đi trễ là sao?! (1)




Hắn và bọn người Lý Vân Tiêu cũng không có xung đột lợi ích gì cả, sở dĩ trợ giúp Vũ tiên sinh cũng là vì mượn nhờ lực lượng của hắn đột phá gông cùm Võ Tôn, mà hoàn cảnh nơi này mang đến cho hắn cảm giác ngày càng không an toàn, một loại cảm giác nguy cơ khó nói nên lời lan tràn trong lòng, nói không rõ nguyên do nhưng lại cực kỳ chân thật

Sau khi nói xong liền dời ánh mắt Lên trên người Trương Thiệu Thiên, hắn cho rằng đám người kia nhất định là lấy Trương Thiệu Thiên cầm đầu, hơn nữa Phệ Hồn Tộc hùng bá Tây Vực, ở trong suy nghĩ đám võ giả Tây Vực có uy vọng cực cao, khẳng định có cách ứng phó.

Ai biết Trương Thiệu Thiên lại nhìn qua Lý Vân Tiêu, tựa hồ đang đợi ý của hắn, cái này khiến Trầm Phong quả thực sửng sốt một chút.

Lý Vân Tiêu hơi trầm ngâm nói:

- Nếu Trầm đại nhân đã đi hơn phân nửa Bất Lão Sơn vẫn không có phát hiện, vậy thì dù có tiếp tục đi quanh cũng không có kết quả. Đám người Vũ cũng không phải loại liều lĩnh, nếu bọn hắn đã tiến vào trong cấm chế, tất nhiên có đạo lý của bọn hắn, cũng là chỗ hy vọng để chúng ta đột phá.

Trầm Phong cũng có đồng cảm, mọi người sau khi thoáng thương nghị liền cùng nhau đi tới mấy chỗ cấm chế kia.

Trong một nơi không thể do thám ở gần đó, dĩ nhiên là một khối khối đá bất ngờ, nhìn qua không khác gì với vách đá bình thường, gập ghềnh đá lởm chởm, núi đá cấu thành, trên đó cũng có một ít dây leo và cỏ dại hoa dại, dưới ánh mặt trời chói chang mùa hè hơi có chút nóng Lên.

Nhưng chỉ cần thần thức quét qua, lập tức liền như bị nuốt vào, giống như một cái giác hút, không những hấp thu thần thức, mà công kích của mọi người đều biến mất trước vách đá, không để lại chút dấu vết nào cả.

- Kỳ quái, chỉ có thể hấp thu thần thức và nguyên khí sao?

Lý Vân Tiêu dùng tay nhẹ vuốt qua phía trên, cũng không có phát hiện gì lại, hắn hiếu kỳ nói:

- Nếu vậy thì làm sao đây?

Từng đạo nguyên khí từ trên người phát ra, hoàn toàn bao lấy mình thành một quang đoàn, đánh tới chỗ thạch bích.

Vèo!

Chỉ cảm nhận được không gian thoáng chút biến hóa, trước mắt toàn bộ một mảnh đen kịt, tựa hồ tiến nhập một nơi kỳ quái nào đó, dưới chân bắt đầu xuất hiện từng đạo hào quang, giăng khắp nơi trong không gian, hình thành nguyên một đám phương cách, lan khắp bốn phương tám hướng

Mà hắn đang đứng trên một tiết điểm trong đó, toàn bộ không gian kéo dài tới vô hạn, hẳn là cấm chế không gian nào đó, nhưng ô lưới dưới chân lại thập phần có hạn, vừa vặn hình thành một cái phương bàn, lơ lửng trên toàn bộ hư không.

Lý Vân Tiêu nhìn đường cong giăng khắp nơi, tự động xếp đặt dưới chân, chỉ cảm thấy thập phần quen mắt, hơn nữa toàn bộ không gian song song do đường cong tạo thành còn đang không ngừng xoay tròn theo hình trục, tựa hồ cũng không ổn định.

- Nơi này rốt cục là...

Trong khi hắn đang kinh ngạc, thân ảnh bọn người Diệp Phàm cũng bắt đầu xuất hiện, sau đó là Trầm Phong và Cửu Sí Linh Xà Điểu, cuối cùng chính là Đường Kiếp kia, một mình hắn ngốc ở bên ngoài cũng cảm thấy có chút tâm thần bất định, cắn răng một cái vẫn vọt theo vào trong.

Diệp Phàm giật mình nhìn xem bốn phía, nói:

- Vân Tiêu đại ca, nơi này là sao?

Theo mọi người xuất hiện, tốc độ xoay tròn của không gian song song bắt đầu trở nên chậm chạp, Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

- Các ngươi xem đường cong dưới chân, có cảm thấy giống thứ gì không

- Như cái gì?

Mọi người nguyên một đám nhíu mày khổ tư tưởng không thôi, tựa hồ nghĩ không ra.

Đường Kiếp mở to hai mắt kêu Lên:

- Bàn cờ! Không gian song song k này hình như là một bàn cờ!

Tất cả mọi người lúc này mới chợt hiểu ra..., quả thật có chín mươi đường cong, tổng cộng ba trăm sáu mươi mốt giao lộ, thật sự là một bàn cơ to lớn, vắt ngang trong hư không này.

- Đây là huyền khí Bất Lão Sơn của Vương Tọa Võ Đế, hắn ở trong huyền khí của mình bố trí xuống bàn cờ là có ý gì?

Trương Thiệu Thiên đi lại ở phía trên..., tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt, hành động tự nhiên, cũng không có lực lượng kỳ dị hạn chế hắn.

Trong lúc đó, một chỗ khác trên bàn cờ bắt đầu xuất hiện nguyên một đám hào quang, dần dần hiển hiện ra, dưới ánh mắt kinh ngạc củam ọi người, đúng là mấy người Thương, Lê cũng ở trong đó, xem ra cũng không lo ngại.

Bốn người bọn họ cũng mở to hai mắt, tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn mấy người Lý Vân Tiêu.

- Thương đại nhân!

Đường Kiếp trong nội tâm vui vẻ, phảng phất thấy được cứu tinh, vội vàng chạy vội qua, cuồng hỉ nói:

- Rốt cục nhìn thấy ngươi rồi, Thương đại nhân!

Trầm Phong cũng dẫm trên Cửu Sí Linh Xà Điểu, đi theo bay qua.

- Ha ha, thật tốt quá!

Đường Kiếp mừng rỡ như điên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm vào đám người Lý Vân Tiêu nói:

- Thương đại nhân, cũng nên tính xổ với mấy người này rồi.

Đám người Diệp Phàm trong lòng người chấn động, toàn bộ trở nên cảnh giác, thực lực đôi bên kém nhau quá lớn, bọn hắn lúc này đã lâm vào cảnh nguy hiểm rồi..

Mà ngay cả Lý Vân Tiêu cũng bắt đầu biến sắc..., ở không gian kỳ dị này hắn không cảm thụ được chút tứ quý chi lực nào cả, nói cách khác hắn hiện giờ căn bản không cách nào cô đọng quy tắc, chỉ có thể phát huy ra lực lượng Võ Tông tứ tinh, tăng thêm linh khí Giới Thần Bi đã hao tổn không, Hồ lô tiểu Kim Cương trọng thương bên trong, sợ rằng ngay cả Đường Kiếp hắn cũng đánh không lại.

Trên mặt Thương vẫn treo một vòng mỉm cười, trong mắt hàn khí dần dần ngưng tụ, mở miệng nói:

- Lý Vân Tiêu đúng không, thật sự là nhân sinh nơi nào không gặp lại, không thể tưởng được lại nhanh chóng gặp mặt như vậy, ta đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, không biết ngươi có vui vẻ không?

Trương Thiệu Thiên cũng không biết sự lợi hại của Đại Yêu, chỉ thấy nhiều hơn mấy tên cấp bậc Võ Tông, căn bản không để vào mắt, khẽ nói:

- Đây là mấy người Yêu tộc mà ngươi nói sao?

Những người này trong mắt hắn, ngay cả tư cách khiến hắn thả ra Hồn Nô thôn phệ cũng không có.

Lý Vân Tiêu xấu hổ nở nụ cười, nói:

- Thường nói không đánh nhau thì không quen biết, nhiều một người bạn không bằng ít một địch nhân, mọi sự dĩ hòa vi quý, oan gia nên giải không nên kết, mọi người cùng nhau chung hoạn nạn...

- Đánh rắm!

Đường Kiếp gào thét lên, trên mặt vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thương đại nhân, tiểu tử này vạn phần vô sỉ, hơn nữa dị thường nguy hiểm! Còn tên mặt mày âm trầm bên cạnh hắn, là cao thủ Võ Tôn của Phệ Hồn Tộc, cũng cần cẩn thận! Những người này vẫn nên sớm diệt trừ thì hơn, miễn cho đêm dài lắm mộng!

Vũ cũng mở miệng nói:

- Không sai, người còn lại cũng không ngại, nhưng Lý Vân Tiêu nhất định phải loại bỏ, ta cảm giác người này chắc chắn sẽ trở thành họa lớn trong lòng Yêu tộc ta!

Thương mặc dù đối với lời Vũ cũng không để ý, nhưng Lý Vân Tiêu thân mang hai kiện thánh khí lại khiến hắn nhớ mãi không quên, hơn nữa rất là kiêng kị.

Lập tức trong mắt hắn hiện lên hàn quang, giơ tay lên cao, chém xuống một cái, trong miệng khẽ nói:

- Sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.