Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 7




- Trước kia đã từng có rất nhiều Tề Nhạc đi tìm chúng tôi rồi, hơn nữa mỗi một người đều có dung mạo giống như chúng tôi, nhưng mà những người này lừa gạt không biết bao nhiêu tình cảm của chúng tôi, tiền với chúng tôi mà nói không có gì, nhưng mà chúng tôi sợ bong bóng hy vọng của chúng tôi tan tành a! Năm đó khi con của chúng tôi mất tích chính là đau đớn vĩnh viễn trong lòng tôi, chúng tôi không hy vọng bi thống như vậy lại xuất hiện, bởi vì tôi không cách nào thừa nhận nổi, cũng không muốn phải chịu thêm.

Nói tới đây nước mắt từ trên mặt Ứng Tiểu Điệp chảy xuống, nhìn qua gương mặt Tề Nhạc có chút mông lung.

Nghe Ứng Tiểu Điệp nói gương mặt Tề Nhạc nhu hòa hơn rất nhiều, thở dài một tiếng, nói:

- Cũng khó trách các người nghĩ như vậy. Chuyện khác tôi không muốn nói nhiều, tôi cũng không biết mình chắc chắn là con của các người hay không. Tôi nghĩ các vị nên tự tìm hiểu đi, tôi nghĩ trong lòng các vị có phương pháp rồi, như vậy hiện tại xin mời nói ra đi.

Tề Thiên Lỗi nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Thời cổ nói cái gì nhỏ máu nhận thân, vậy hiển nhiên là không có khoa học. Tôi quen với một vị bác sỹ uy tín, chúng ta nên dùng khoa học để chứng minh đi.

Đồng tử Tề Nhạc hơi co rút lại, nói:

- Ngài nói là chứng thực DNA?

Tề Thiên Lỗi gật gật đầu, nói:

- Vừa rồi tôi có nói cái gì làm anh bị ủy khuất thì tôi sẽ xin lỗi anh vậy. Từ cảm giác thì tôi nhận định anh không phải là người lợi dụng thân tình mưu đồ giàu có, nếu giống như lời của Tuyết Nữ thì chúng ta thật sự không muốn tiếp nhận thêm bất cứ thất vọng nào nữa, thậm chí là tuyệt vọng. Cho nên tôi phải dùng cách chuyên nghiệp mới được.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Được rồi, đã như vầy thì tôi sẽ đi cùng với các vị.

Hắn cũng hy vọng có kết quả trong chuyện này, trong nội tâm của hắn cũng có manh mối.

Nhưng nhìn qua cha mẹ trước mặt hắn rất đau lòng. Cô nhi hai mươi năm nha! Thế nhưng mà cha mẹ ở ngay trước mặt mà còn phải dùng nhiều phương pháp để chứng minh có phải là con của mình hay không đấy. Đột nhiên Tề Nhạc có cảm giác rất tức giận, thân tình trong tưởng tượng không có xuất hiện làm cho nên tâm của hắn không thừa nhận được, hiện giờ hắn muốn ngay lập tức đi tới thời kỳ viễn cổ cự thú nay, hắn muốn thoát khỏi không khí nơi này. Đã hai mươi năm không có cha mẹ và hiện tại cho dù có thực sự có ý nghĩa sao? Bọn họ bây giờ đang hoài nghi mình, như vậy về sau bọn họ còn hoài nghi cái gì nữa đây?

Nhẹ nhàng vẫy vẫy đầu Tề Nhạc đi tới bên người Tề Thiên Lỗi làm ra thủ thế mời.

Tề Thiên Lỗi, nói:

- Không cần cố ý đi, tôi hiện giờ có mang theo dụng cụ rồi, chỉ cần lấy một chút máu của anh để xét nghiệm là được rồi. Anh yên tâm đi, dù anh thật sự là con của tôi hay không thì tôi cũng nhất định đem máu này đi xét nghiệm chứng thực.

Vừa nói hắn vung tay lên, một bảo vệ đi tới đưa cho hắn một bơm tiêm.

Tề Nhạc tiếp nhận bơm tiêm căn bản nhìn cũng không nhìn cắm vào trong cánh tay phải của mình, hơi nhíu mày một chút, cũng không phải do đau đớn mà là đau lòng. Máu tươi chảy vào trong ống bơm, hắn không có quá nhiều cảm giác mãi cho tới khi ống bơm đầy máu hắn mới rút kim đưa cho Tề Thiên Lỗ.

Trên mặt Tề Thiên Lỗi xuất hiện thần sắc thoải mái, nếu Tề Nhạc có can đảm cho hắn đi xét nghiệp ADN cũng đã có thể chứng minh rất nhiều thứ. Mỉm cười nói:

- Hôm nay là tin tức công ty của anh chính thức tuyên bố đưa sản phẩm ra thị trường, quấy rầy anh thật có lỗi. Tôi cũng cảm thấy hứng thú với sản phẩm của tập đoàn Kỳ Lân, hiện tại chúng ta có thể bàn chuyện rồi. Nếu như các người nguyện ý thì cho dù kết quả thế nào chúng ta cũng có thể tiến hành hợp tác.

Ánh mắt Tề Nhạc có chút quái dị nhìn qua Tề Thiên Lỗi, nói:

- Hiện tại ngài không cho tôi là lừa đảo sao? Ngài cảm thấy công ty của chúng tôi không thể bán sản phẩm được sao?

Tề Thiên Lỗi mỉm cười nói:

- Tuy trước kia tuyên truyền chỉ có ba sản phẩm nhưng từ quảng cáo và giá cả. Nếu như công ty của anh có thể đưa ra định giá cao như vậy thì tôi thấy các vị nhất định có chỗ dựa vào. Hơn nữa Nguyệt Quan đang làm việc cho công ty của anh, với ánh mắt của cô ta tôi rất tin tưởng. Cho nên tôi hy vọng có thể hợp tác với công ty của anh. Đồng thời tôi cũng muốn nhấm nháp sản phẩm công ty anh thế nào.

Tề Nhạc chậm rãi lắc đầu, nói:

- Hợp tác thì không cần. Chẳng qua chúng tôi là công ty nhỏ mà thôi. Làm sao xưng hợp tác với công ty Kim Cốc lớn như vậy chứ? Huống chi tôi cũng không cần bố thí và thương cảm. Từ nhỏ đến lớn sinh mệnh của tôi chưa bao giờ cần như vậy. Tề tiên sinh hôm nay đã đạt mục đích rồi, thứ cho không tiễn xa được.

Nhìn qua sắc mặt hờ hững của Tề Nhạc thì nước mắt trên mặt Ứng Tiểu Điệp chảy xuống, ngược lại trong mắt Tề Thiên Lỗi xuất hiện ánh mắt thưởng thức.

- Tốt, ngông nghênh như vậy rất giống phong cách của tôi hồi trẻ. Tôi nghĩ hôm nay sẽ có kết quả. Chờ chúng ta trở lại thì tất cả cũng có thể nói lại.

Nói xong gật đầu với Tề Nhạc rồi kéo Ứng Tiểu Điệp quay người đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy bọn họ đi ra khỏi phòng họp, sắc mặt lạnh lùng của Tề Nhạc biến mất, đột nhiên hắn cảm thấy rất mệt a, từ khi có được vân lực Kỳ Lân đến nay hắn mới cảm thấy mệt mỏi như vậy. Từ tin tức có cha mẹ hắn rất hưng phấn, đến bây giờ có chút thất vọng, tất cả tới nhanh mà đi cũng nhanh, hắn thà rằng chiến đấu với Ngưu Ma Vương cùng Xi Vưu đại chiến mấy trận cũng không hy vọng xuất hiện cái gì. Kiểm nghiệm chính là kiểm nghiệm. Mình đã thừa nhận rất nhiều. Bọn họ không muốn thất vọng thế nhưng mà bọn họ không nghĩ tới cảm thụ như vậy? Hắn đã là cô nhi hai mươi năm! Từ nhỏ đến lớn không có thân nhân đấy, năm đó hắn như thế nào? Cảm nhận của hắn thế nào? Hắn chịu bao nhiêu đau khổ? Bọn họ thế nào? Thế giới này vốn là không công bình, không sao cả, nếu bọn họ nguyện ý xét nghiệp cứ để bọn họ xét nghiệm đi.

Tâm Tề Nhạc đã có chút lạnh, hắn cũng không muốn lại đi cân nhắc sau này mình phải đối mặt với Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp ra sao. Kéo ghế ngồi xuống lặng lẽ dựa vào vách tường.

Cánh tay mềm mại đặt lên bả vai của Tề Nhạc.

- Đừng nghĩ nhiều. Thanh giả tự thanh, bọn họ nghiệm chứng anh có phải con của họ hay không cũng không sao cả! Mỗi người đều có băn khoăn của mình, huống chi cha mẹ anh vốn không phải người bình thường, không phải sao? Tìm được bọn họ anh phải cao hứng mới đúng.

Tề Nhạc vỗ vỗ tay Tuyết Nữ, nói:

- Yên tâm đi, anh không sao cả. Anh đã nghĩ thông suốt về người yêu và các người bạn thân của anh, chỉ cần em ở cùng anh là đời này đủ rồi. Cha mẹ là người sinh ra anh, nhưng mà hai mươi năm qua chẳng phải anh luôn ở một mình sao? Bọn họ nguyện ý hoài nghi thì hoài nghi đi. Tuyết Nữ, hiện giờ công ty đã đưa sản phẩm ra thị trường thì công ty này phải dựa vào em và chị Nguyệt Quan rồi, anh muốn đi ra ngoài một chút, gần đây phải cố gắng tu luyện a, thừa dịp tập đoàn Kỳ Lân bắt đầu phát triển anh cũng nên thư giãn tâm tình của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.