Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 2 - Chương 22




“Tiếu Hàm, sao cònchưa vào?” Chu Triển Nguyên tiến lên vài bước, vẻ mặt không đổi, tronglòng đã phân tích triệt để tình cảnh trước mắt bảy bảy bốn chín lần rồi.

Ô, tên nhóc lần trước.

Xem ra, Tiếu Hàm đang gặp phiền phức, Chu Triển Nguyên tự cho là như vậy, cảm thấy lúc này mình nên ra mặt.

“Tiếu Hàm, không giới thiệu anh với bạn bè của em sao?” Chu Triển Nguyên mặtkhông biến sắc đến bên người Tiếu Hàm, đứng bên người cô, cười nhẹ.

Vuốt đầu con trai, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Dĩ Mạt dịu dàng cườimột tiếng, vươn tay: “Chào cô, tôi là bạn trai của Tiếu Hàm, Chu TriểnNguyên.”

Trong lòng Tiếu Hàm gào khóc, đỏ mặt nhìn ánh mắt tựatiếu phi tiêu của chị Diệp, rất luống cuống, nghe thấy lời này của ChuTriển Nguyên, liền hận không thể nhảy xuống Tây Hồ, xong đời!

Dù sao như thế nào cũng chết, chết sớm chết muộn thì đều phải chết. Cứ như vậy đi!

“Chị...” Tiếu Hàm khó khăn cười khan hai tiếng, “Đều không phải tại sợ chị chọcem sao...” Cô trong sạch mà, mấy ngày trước còn hẹn cô ấy cùng trải qualễ độc thân năm nay sao, cô cũng đã đồng ý.

Bây giờ lại xảy ra tình huống này, tiếp tục diễn không đây?

“Triển Nguyên, đây là chị học cùng đại học với em, Diệp Dĩ Mạt, bây giờ cũnglà đồng nghiệp của em. Còn người này, Lý Thụy, anh đã gặp qua, em traicủa chị ấy.” Tiếu Hàm lúng túng, nhắm mắt tiếp tục giới thiệu: “ChuTriển Nguyên, em, bạn trai của em...”

Diệp Dĩ Mạt cười lễ độ, quan sát người đàn ông trước mặt này.

Diện mạo khôi ngô tuấn tú, dáng người, không mập, nhìn qua cũng được, khíchất, tuyệt đối còn hơn tên nhóc Lý Thụy này gấp trăm lần, đẹp trai lịch sự còn mang cho người ta cảm giác an toàn, mặc dù tuổi có lớn hơn TiếuHàm một chút, nhưng nói chung hoàn toàn chất lượng, ok. Này, đừng cóthấy Tiếu Hàm bình thường không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn đàn ông đúng là không tệ. Diệp Dĩ Mạt cười nhạt.

Đáng thương cho Lý Thụy đang nổi giận cùng Nãi Tích đang trợn tròn mắt đứng bên cạnh bị ba ngườitrực tiếp không thèm đếm xỉa đến, trở ngại của Nãi Tích là chiều cao,ánh mắt có thế nào cũng không thể nhìn đến đầu gối được, Lý Thụy cảmthấy sự tồn tại của bản thân là quá yếu, mặc dù dáng dấp của cậu cũng có thể coi là một tên trắng trẻo đẹp trai, nhưng biết làm sao khi cậu cònnon nớt lắm, bây giờ không thể so với tổng giám đốc Chu đã trải qua mưagió trên chiến trường được. Hiện tại khí thế của tổng giám đốc Chu đangmạnh, chỉ cần đứng ở đó, không cần nói lời nào, ánh mắt của người khácbất giác bị anh thu hút.

Lý Thụy nhăn răng, không phục, trợn mắtnhìn Chu Triển Nguyên một cái, quyết định tìm điểm quan trọng nhất:“Tiếu Hàm, anh ta có con trai?” Tiếu Hàm đáng yêu của chúng ta sao lạicó thể làm mẹ kế cho người ta chứ?

Chu Triển Nguyên nghe thấy lời này, hơi cau mày, nhưng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt quét mắtnhìn Lý Thụy một cái, chỉ một cái thôi, làm cho Lý Thụy nhịn không được rụt cổ lại, cảm giác bị áp bức quá mạnh mẽ.

Chu Triển Nguyên không lên tiếng, ngược lại Nãi Tích rất không nể mặt ‘Hừ’ một tiếng.

Lại nói, từ lúc mới đầu, Nãi Tích đối với lời nói vừa rồi của ba ba và côgiáo Tiếu là hoàn toàn kinh ngạc nha, à không, là vui mừng. Nó vẫn mộtmực muốn ba ba và cô giáo Tiếu nói, là mẹ của nó chứ, kết quả ba ba lạinói, cô giáo Tiếu là bạn gái của ba ba, cô giáo Tiếu cũng thừa nhận!

Nhưng mà hai giây sau, thằng bé nóng nảy! Tại sao nó lại không biết gì chứ!Ba ba được lắm, hành động nhanh như vậy mà cũng không nói cho nó biết!Hừ! Nó rất tức giận!

Cho nên nói, tâm tư của con nít, người kháccó nghĩ cũng không hiểu, nếu không như ý của nó, nó sẽ tức giận, nếu như theo ý của nó, nhưng mà quá nhanh, nó cũng không chấp nhận!

Tiếu Hàm tạm thời không để ý đến sự biến hóa trong lòng thằng bé, hiện tại rời khỏi đây mới là việc chính.

“Chị, chúng em còn có việc, đi trước nhé. Chờ về trường em sẽ mời chị ăn cơm. Đến lúc đó nói sau.” Tiếu Hàm đỏ mặt liếc vẻ mặt khác nhau của mỗingười một cái, quyết định giải thích điều chết tiệt này thì để sau nàyhãy nói vậy, rời khỏi chỗ thị phi này trước rồi nói sau.

Về phần Lý Thụy, ở trong mắt cô cũng chỉ giống như Nãi Tích, người lớn nói chuyện, con nít chơ xen miệng vào.

Khóe môi Diệp Dĩ Mạt nhếch lên cười đùa, gật đầu một cái, hoàn toàn xemthằng em đang nhe răng trợn mắt kia như không khí, vỗ vỗ bả vai TiếuHàm, giọng nói không đổi nói: “Cái đó, chị sẽ chờ ~~”

Tiếu Hàmkhổ sở cười khan một tiếng, tại sao cô lại thấy chị ấy ý tại ngôn ngoạivậy? Một chưởng này vỗ vào, sao cô cảm thấy mềm nhũn chân chứ?

“Vậy chúng em đi trước nhé, lần sau có dịp, cùng nhau ăn cơm nhé.” Chu Triển Nguyên còn có phong độ như vậy, nhìn Lý Thụy chỉ thấy hàm răng ngứangáy.

“Được, nếu có dip, tạm biệt.” Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt mỉmcười đồng ý, thuận tiện liếc mắt qua, trực tiếp không tiếng động trấn áp Lý Thụy không được bạo lực không nên ẩu đả. Lý Thụy không thể làm gìhơn giương mắt nhìn người yêu đi theo người ta, trong lòng rất căm ghét, chị, sao chị có thể giúp loại người như vậy chứ?

“Chị, chị làm gì vậy, sao không cho em nói!” Lý Thụy thở hổn hển, sưng mặt lên, vẻ mặt chán nản.

Diệp Dĩ Mạt trực tiếp liếc em trai mình một cái, thầm nghĩ, biểu hiện bâygiờ của nó, một trăm điểm, nếu Tiếu Hàm có thể cho nó ba mươi điểm, côliền tự đâm hai mắt đem đi xin lỗi thế giới.

“Về nhà.” Diệp DĩMạt nói sao làm vậy, em trai Lý có phẫn nộ nữa cũng chỉ có thể ngoanngoãn nghe lời, ai bảo cậu bị ức hiếp mười năm chứ, hoàn toàn không biết trên thế giới này còn có ai có thể chống lại đây.

“Anh TriểnNguyên, thật xấu hổ, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi.” Lên xe, trênmặt Tiếu Hàm còn có chút đỏ, ăn nói thì lúng ta lúng túng.

Ngượclại Chu Triển Nguyên lại không cảm thấy có chuyện gì, cười yếu ớt nhìncô một cái, nói: “Không có gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.”Xảy ra một lần, lần thứ hai sẽ thành thạo hơn. Câu cuối cùng, Chu TriểnNguyên lặng lẽ nuốt xuống.

“Em sẽ giải thích rõ với chị ấy...” Tiếu Hàm bế Nãi Tích, rũ mắt xuống nói, không biết là đang nghĩ cái gì.

Chu Triển Nguyên khẽ cau mày, nhưng không nói gì, chẳng qua chỉ nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.

Một đường đi không ai nói, hai người lớn ai cũng có chuyện của mình, ngườinào cũng không ai chú ý đến cái miệng nhỏ nhắn của tên nhóc đang ở trong người đang bĩu môi có thể treo được hũ dầu.

Về đến khu chung cư, Tiếu Hàm nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã hơn hai giờ chiều. Bởi vìliên quan đến công việc, cô luôn có thói quen đeo đồng hồ, mặc dù bìnhthường xem giờ trong điện thoại cũng rất dễ dàng, nhưng khi đi dạy côvẫn thích để điện thoại trong phòng làm việc hơn, ngược lại có đồng hồđeo tay vẫn tiện hơn.

Ánh mắt của Chu Triển Nguyên rơi vào cổ tay của cô, đồng hồ màu bạc phát ra hơi lạnh như băng, đâm vào mắt của anhđồng tử chợt lóe.

“Anh Triển Nguyên, vậy em lên nhà trước đây.”Một đường về nhà, tâm tình Tiếu Hàm đã dần thả lỏng, giờ phút này cườirất là tự nhiên.

Chu Triển Nguyên còn chưa kịp nói câu nào, NãiTích ở trong ngực chợt quay đầu lại, một đôi mắt to nhìn chằm chằm, ngẩn ra không chớp nhìn chằm chằm Tiếu Hàm, từng câu từng chữ trong miệngbật ra bên ngoài: “Cô là mẹ mới của con, phải về nhà con!”

Nhấtthời chân tay Tiếu Hàm có chút luống cuống, ánh mắt thằng nhóc bây giờquá mức sắc bén, miệng vểnh lên rất giống với ba ba nó, bàn tay nhỏ bécũng chặt chẽ lôi làn váy của Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm luống cuốnggiương mắt nhìn Chu Triển Nguyên, lộ ra ánh mắt cầu cứu, lời nói vừa rồi kia, có lẽ thằng bé đã nghe được, chắc chắn đã hiểu nhầm...

ChuTriển Nguyên ho khan một tiếng, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô, tâm tìnhvà bên ngoài chợt sáng rực, rực rỡ không ít, khóe miệng nhẹ nhàng nhếchlên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía con trai: “Vừa rồi là ba ba giúp côgiáo Tiếu giải vây, lúc ấy nới nói cô giáo Tiếu là bạn gái của ba, thậtra thì, cô giáo Tiếu chưa có bạn trai.” Vốn dĩ anh định nói Tiếu Hàm làem gái của mình, nhưng không biết vì sao, lời ra khỏi miệng lại thành ýtứ như vậy.

Tiếu Hàm chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lặng lẽlàm kiểu cảm tạ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lừa gạt con nít làkhông phải, nhưng đối phó cũng rất khó khăn, nhất là loại như Nãi Tích,đứa trẻ ‘Tâm lý phát triển không hoàn toàn’.

Nãi Tích lại không chịu buông tha, nhìn chằm chằm ba ba hồi lâu không lên tiếng, một lát sau mới nghi hoặc hỏi: “Thật?”

Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm đồng thời gật đầu, nhất là Tiếu Hàm, sợ nókhông nhìn thấy mình gật đầu, vội nói: “Là thật, là thật.”

NãiTích hí mắt, mím môi, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong lòng Chu TriểnNguyên và Tiếu Hàm cũng không khỏi sợ hãi: Thằng bé này lại muốn gì đây!

Cái này không phải là đùa giỡn nó sao! Không thể vì nó còn nhỏ tuổi màkhông xem nó là gì chứ! Nãi Tích nổi giận. Quan hệ của ba ba và cô giáoTiếu, có thể một ngày thay đổi tới ba lần hay không chứ? Buổi sáng là cô giáo Tiếu, buổi trưa là mẹ mới, buổi chiều lại là cô giáo Tiếu, ảothuật cũng không thể nhanh được như vậy đâu!

Thằng bé mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.