Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu

Chương 18: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (18)




– Đoàn Thiên Lang còn không ra lệnh dừng tay.

Liễu Thương Lan đánh ra một chưởng mãnh liệt, đem tên trước mặt đánh bay ra ngoài, quát lớn.

Nếu nước Ma Việt xâm nhập toàn bộ, một trận chiến này đối với bọn họ chắc chắn là thất bại, hơn nữa còn là thảm bại. Bây giờ ông chỉ có thể hy vọng lấy thời gian ngắn nhất bình ổn nội loạn, chống lại công kích của Ma Việt.

– Dừng tay? Liễu Thương Lan, ngươi trong lòng tính mưu phản, che chở kẻ bắt cóc công chúa, cho dù Đoàn Thiên Lang ta yếu thế, cũng sẽ cùng ngươi tử chiến.

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang lạnh lùng khiến cả người Liễu Thương Lan lạnh giá.

Khốn khiếp, Đoàn Thiên Lang đây là muốn hại chết mấy chục ngàn tính mạng tướng sĩ.

Bước một bước lớn, thân thể Liễu Thương Lan bay lên, giận dữ hét:

– Tất cả tướng sĩ Tuyết Nguyệt ngừng đánh, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài. Nếu không, toàn bộ chúng ta đều táng thân ở nơi này.

– Víu!

Một tiếng khóc truyền tới, chỉ thấy một mũi tên cực kỳ nhanh phóng tới Liễu Thương Lan.

– Đoàn Thiên Lang, đồ tặc tử.

Liễu Thương Lan giận quát lên, chưởng lực điên cuồng phóng tới, mũi tên bị đánh thành bột phấn, thân thể rơi xuống, mang theo Lâm Phong đi ra, đồng thời quát lớn:

– Tất cả tướng sĩ Tuyết Nguyệt nghe lệnh, lui về Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Liễu Thương Lan đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt, quân sĩ Tuyết Nguyệt đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không thể ngăn cản quân đoàn Ma Việt thế tới như mãnh hổ kia.

– Xích Huyết thiết kỵ nghe lệnh, lui về Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Cưu Xích Huyết nổi giận, gầm lên một tiếng, vó ngựa phi như điên. Xích Huyết thiết kỵ không tiếp tục giao chiến, hướng phía sau doanh trướng lui lại.

– Hưu, hưu, hưu…..

Tiếng khóc khủng bố truyền tới, Liễu Thương Lan nhìn lên trời cao, lập tức sắc mặt trắng bệch, không còn một giọt máu.

Chỉ thấy trên trời cao, vô vàn mũi tên biến thành mưa tiễn, chi chít, che khuất mặt trời, bao phủ vài dặm chung quanh.

Trong nháy mắt, Liễu Thương Lan cũng cảm giác được sắc trời tối lại, mưa tên ồ ạt rơi xuống.

Vô vàn tiếng kêu, rên thảm thiết truyền ra, cảnh tượng này đối với toàn bộ quân sĩ Tuyết Nguyệt mà nói, giống như tận thế.

Lâm Phong cầm vũ khí sắc bén giơ lên trời, ánh sáng lóe ra thành một tầng kiếm, mưa tên rơi vào trong tâng kiếm, nháy mắt biến thành bụi phấn.

Mưa tên kéo dài khoảng mười phút, trên trời lại khôi phục lại ánh sáng. Mà lúc này, toàn bộ doanh trướng của tướng sĩ Tuyết Nguyệt bị hủy, trên đất vô số thi thể.

– Rút lui.

– Rút lui.

Tiếng kêu gào trở nên điên cuồng. Vô số người gào lên rút lại, đến Đoạn Nhận Thiên Nhai bọn họ còn một tia hy vọng.

– Vù vù…..

Lại là một màn đen bao phủ bầu trời, mưa tên lại lần nữa phủ xuống.

Vẫn là máu tươi cùng tiếng kêu thảm thiết, vô tận, lúc này vó ngựa ào ào mà tới, giống như trời đất nổ tung, tiếng chém giết rung trời. Ma Việt thiết kỵ sau hai đợt mưa tên đã xung phong liều chết chạy vào trong trận doanh của Tuyết Nguyệt.

Nhìn thoáng qua mặt đất nhuốm máu, Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, chẳng những chưa từng lùi về phía sau, ngược lại còn xung phong liều chết hướng tới thiết kỵ.

– Giết!

Những thiết kỵ kia nhìn Lâm Phong xung phong liều chết lại vẫn tiến lên phản kích. Gầm lên một tiếng, trường thương hướng Lâm Phong mạnh mẽ đâm, hơn nữa chiến mã chạy nhanh, một thương này là đến vô cùng nhanh.

Ngay lúc đó, kiếm quang lóe lên, lạnh như băng.

Kiếm quang lạnh lẽo động Cửu Châu!

Người xung phong liều chết kia trực tiếp bị chém thành hai mảnh, theo quán tính bay về phía trước.

– Đoạt mệnh kiếm!

Cả người Lâm Phong lạnh như băng, con ngươi màu xám vô tình hiện lên. Một kiếm chém ra, nháy mắt liền có mấy người bị chém chết, bay ra ngoài.

Chân bước liên tục, Lâm Phong xông tới đám người, lại là một kiếm, một kiếm mất mạng.

Một kiếm, mười mấy người mất mạng.

Mà lúc này, Lâm Phong đã bị thiết kỵ vây xung quanh. Những thiết kỵ này không hề chạy như điên xông lên, trường thương trong tay giơ cao, quát một tiếng. Tiếng giết rung trời, toàn bộ đồng thời hướng Lâm Phong ở giữa đâm tới, trường thương cuồng mãnh đâm về phía Lâm Phong, nếu như đâm trúng, Lâm Phong chết chắc.

Kiếm thế khủng bố tử vong, bao trùm đám người, khiến cả người bọn họ run lên, thân thể cũng trở nên lạnh lẽo.

– Khô tịch… kiếm!

Thân thể hơi chuyển, không khí trong trời đất mất đi, một kiếm này hạ xuống, hướng tới đám người rồi lại xoáy trở về. Thân thể toàn bộ đám người bị chém một kiếm, khoảng mấy chục người mất mạng tại chỗ.

Trên chiến trường, sinh mệnh như cỏ rác, không thể nhường nhịn, dũng cảm thì thắng.

Sải bước, thân thể Lâm Phong nhảy lên, trực tiếp đi tới cạnh một con liệt mã, hơi thở lạnh lùng lan tràn, kiếm thế giống như bản chất. Trong nháy mắt liệt mã trở nên vô cùng dễ bảo, Lâm Phong cầm dây cương, thân thể liền điên cuồng lao về phía trước.

Kiếm quanh rực rỡ không ngừng hiện lên. Một kiếm một mạng, Lâm Phong cưỡi liệt mã phi nhanh, không người nào có thể ngăn cản, giống như sát thần, chiến thần.

Đoạn Nhận Thiên Nhai cách nơi đóng quân của Tuyết Nguyệt khoảng mười dặm, nhưng khoảng cách ngắn này lại trở thành địa ngục. Vô số xác chết nằm rải rộng trên cả đoạn đường.

Phía trên Đoạn Nhận Thiên Nhai có ba ngàn cung thủ, hơn nữa đều là cung thủ có tài chuẩn xác, trải rộng khắp ngõ ngách Đoạn Nhận Thiên Nhai, mỗi khi quân sĩ Ma Việt tới gần, tên liền phá không mà ra.

Hơn nữa, con đường chật hẹp chỉ có thể chứa ít người, quân sĩ Ma Việt dù tránh thoát cung tiễn cũng không dám xông vào, ở nơi này, đại quân Ma Việt cũng không có nửa điểm tác dụng.

Huống chi, quân sĩ Ma Việt vốn cũng không vào được trong thung lũng nhỏ ở Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng bởi vì, lúc này có một người đứng sừng sững ở lối vào, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua, chính là Thần Tiễn Liễu Thương Lan.

Quân sĩ Tuyết Nguyệt có thể trực tiếp đi tới phía sau Liễu Thương Lan, hoặc là leo lên Đoạn Nhận Thiên Nhai, lưng đeo cung tiễn chờ đợi địch.

Mà Ma Việt quân sĩ vừa tiếp cận, nhất định bị Liễu Thương Lan một tên bắn chết.

Mũi tên của Liễu Thương Lan bắn ra, tên ra người phải chết.

Nhìn quân sĩ Tuyết Nguyệt phía xa xa không ngừng bị tàn sát, Liễu Thương Lan chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.

Lúc Lâm Phong cưỡi ngựa tới liền trực tiếp xuống ngựa, đứng bên cạnh Liễu Thương Lan, lặng lặng nhìn phía xa, bóng người không ngừng ngã xuống.

Những tướng sĩ này tử vong, đều tại Lâm Phong hắn.

– Đoàn Thiên Lang!

Sát khí của Lâm Phong đối với Đoàn Thiên Lang đã lên tới cực hạn. Mấy chục vạn sinh mệnh của tướng sĩ, sinh mệnh rực rỡ, ở trong mắt Đoàn Thiên Lang rốt cuộc là cái gì.

Tại sao Đoàn Thiên Lang muốn làn như vậy. Vì giết hắn, khiến trong quân nội chiến, cho Ma Việt gặp được cơ hội hiếm có.

Mà Ma Việt quốc dường như biết được bên này có nội loạn mới nắm được cơ hội này.

Đám người tập trung ngày càng nhiều, nhưng toàn bộ bị Liễu Thương Lan đuổi lên Đoạn Nhận Thiên Nhai, chỉ có ở trên núi mới có thể đánh lén kẻ địch, bảo vệ tốt bản thân.

Đại quân ở xa xa dường như đã đem số quân sĩ Tuyết Nguyệt còn lại tàn sát hết, vô số thiết kỵ chậm rãi tới gần Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Nhưng khi bọn hắn cách Đoạn Nhận Thiên Nhai khoảng ngàn thước thì toàn bộ thiết kỵ dừng lại.

Đoạn Nhận Thiên Nhai là rãnh trời của Tuyết Nguyệt, thành Đoạn Nhận là thành thủ hộ cuối cùng của Tuyết Nguyệt, điểm ấy người Ma Việt tự nhiên hiểu rõ.

Đứng ở trên Đoạn Nhận Thiên Nhai có thể dễ dàng đánh lén đám người đi qua con đường duy nhất. Nếu là từ trên đẩy đá xuống, chẳng những có thể đả thương người, còn có thể bố trí thiết kỵ đi qua, lại lấy cung tên bắn. Một người giết mười người, thậm chí trăm người đều là bình thường.

Người của nước Ma Việt sẽ không ngu xuẩn mà trực tiếp đi vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, trên núi rất nhiều quân mai phục.

Nếu bọn họ cố gắng từng người từng người đi qua, ít nhất cũng phải chết mấy vạn quân sĩ, đây cũng không phải mong muốn của Ma Việt.

Liễu Thương Lan nhìn đại quân Ma Việt, tim của ông vẫn run rẩy.

Một trận này là thảm bại, hoàn toàn là tàn sát, quân sĩ Tuyết Nguyệt cũng không còn sức lực chống lại Ma Việt. Đám người vừa rồi đi vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, ước chừng chỉ có mười vạn, trong đó còn có rất nhiều người bị thương.

Trận chiến này hy sinh gần ba mươi vạn tướng sĩ. Đây tuyệt đối là con số khủng khiếp.

Lúc nội loạn, nước Ma Việt hành quân quá nhanh, liền trực tiếp tiến hành tàn sát, khiến cho bên Tuyết Nguyệt không có chút thời gian nào bố trí chống cự, chỉ có thể chạy trốn. Mà trong lúc chạy vội làm sao có thể thắng được thiết kỵ của đối phương. Năm mươi vạn thiết kỵ đuổi giết, người bị giết nhiều không đếm xuể.

Lúc này, phía trước đám người dừng lại, có một người chậm rãi bước ra. Đây là một thanh niên trẻ tuổi, dáng người thon dài, sắc mặt của hắn mang theo vài phần tái nhợt, nhưng cặp mắt kia lại kiêu ngạo sắc bén, khiến người muốn thần phục. Đây mới là khí chất vương giả thực sự.

– Thần Tiễn tướng quân.

Môi thanh niên khẽ nhúc nhích, thanh âm dường như không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng tới tai đám người Liễu Thương Lan.

– Ma Yết!

Liễu Thương Lan nhìn thanh niên này, nhấn rõ từng chữ, thanh âm băng hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.