Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư

Chương 11: Hạ Kinh Niên biết mình vẫn luôn thích Hứa Từ




Tôi mỗi lần thấy Công Tước cùng Tuyết Sư chơi đùa, hình tượng của Tuyết Sư ở trong lòng tôi sẽ lại giảm đi không ít. Rõ ràng là cao lớn uy mãnh, là thần thánh không thể xâm phạm, nhưng, Tuyết Sư ở trước mặt Công Tước lại cuối cái đầu cao quý của nó xuống. Luôn bị Công Tước đùa giỡn xoay tròn, lại chẳng dám tức giận với Công Tước, chẳng lẽ người có bộ dạng anh tuấn tiêu sái thì có được đặc quyền, ngay cả mãnh thú cũng phải nhường nhịn, tùy ý ngài bài bố?

“Ầy…” Tôi ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, thầm nghĩ: ” Mị lực của Công Tước thật sự là rất lớn, mà ngay cả Tuyết Sư cũng thần phục dưới thân Công Tước. Công Tước nhất định là từ nhỏ đã được mọi người chúc phúc…”

“Ngươi đang nghĩ cái gì đó?”

Lúc tôi đang trầm ngâm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên, nghe thấy có người lên tiếng. Tôi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Công Tước mang theo Tuyết Sư hướng về phía tôi, lông trên người Tuyết Sư ẩm ướt, xem ra Công Tước vừa mang Tuyết Sư tắm rửa xong trở về. Tôi nhìn thấy là Công Tước thì vội vàng hành lễ nói: “Công Tước chúa thượng, buổi trưa an lành!”

Công Tước lấy tay nâng cằm của tôi lên, dùng âm thanh thấp trầm từ tính hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”

“Không… Không có gì…” Tôi nâng đầu lên, bị ép cùng Công Tước đối diện. Lúc trước điều này là tuyệt đối không được cho phép xảy ra, chính là, hiện tại, Công Tước luôn muốn tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của ngài khi nói chuyện.

“Không có gì?” Âm thanh trầm thấp của Công Tước lại vang lên bên tai tôi, “Ngươi đang nói dối.” Nói xong, Công Tước một tay nắm lấy áo tôi, đem tôi nhấc lên, nhìn thẳng vào ngài.

Tôi sợ hãi giãy dụa, không ngừng đá chân, muốn thoát khỏi cái loại cảm giác treo lơ lửng này.

“Vô ích thôi.” Lúc này, tiếng nói quỷ mị của Công Tước lại vang lên, giống như lời thề nói: “Cả đời của ngươi đều không thể rời khỏi ta. Mà ta, cũng không để cho ngươi rời đi. Ngươi, trốn không thoát. Ta là thần của ngươi, là tất cả của ngươi. Chỉ có ta, thế giới của ngươi chỉ có thể dựa vào ta…”

Tôi giống như bị thôi miên, nhìn ánh mắt thâm thúy của Công Tước, một loại khát vọng từ chỗ sâu nhất trong thân thể bay lên, khát vọng có thể hiểu hơn về Công Tước, tôi vô thức đáp: “Vâng, ngài là tất cả của tôi. Tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh ngài.”

Công Tước dường như rất hài lòng với câu trả lời của tôi, đem tôi chậm rãi hạ xuống, cũng ôm tôi vào trong ngực, ở bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Đây mới đúng là bầu bạn của ta. Tốt lắm, hiện tại nói cho ta biết, vừa rồi suy nghĩ cái gì?”

“Công Tước.” Tôi thành thực đáp.

“Cảm thấy được Công Tước là người như thế nào?” Công Tước tiếp tục hỏi.

“Ưm, tôi nói, Công Tước không được tức giận.” Bất tri bất giác, ngữ khí của tôi mang theo ý tứ làm nũng.

“Sẽ không.” Công Tước sờ sờ đầu của tôi, nói: “Công Tước thích người thành thật. Cho dù lời nói thật sẽ tổn thương người khác, ta cũng sẽ không tức giận.”

“Bá đạo, không giảng đạo lý, luôn khi dễ Tuyết Sư cùng tôi, luôn ở lúc tôi không chú ý, trêu cợt tôi…”

Công Tước càng nghe lông mày càng cau chặt, mãi đến khi nghe được tôi vô thức nói, “… Còn có a, Công Tước rất đẹp trai, là người anh tuấn nhất mà tôi từng thấy, hơn nữa, mị lực của Công Tước rất lớn! Bằng không một mãnh thú như Tuyết Sư sao cũng nghe lời Công Tước chứ?”

“Ha ha…” Công Tước cao giọng cười to, lại đem tôi trở về hiện thực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.