Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 48: Chương 44




"Điện hạ, rốt cuộc thuộc hạ cũng đã tìm được người rồi." Y mặc y phục đen sẫm từ đầu tới chân chỉ để lộ mỗi gương mặt, trên tay là một thanh bảo kiếm vô cùng uy phong, nhưng thái độ với tên Hắc Long lại vô cùng kính nể. 

"Đã điều tra được kẻ đánh lén ta chưa?" Ánh mắt Hắc Long sáng rực như lửa địa ngục, nhớ lúc ấy hắn bị kẻ nào đó phục kích, đả thương vô cùng nặng rồi chẳng biết làm sao lại bị biến thành một đứa trẻ rớt xuống nơi này, may mắn được Thiên Ý cứu giúp không thì mạng hắn coi như khó mà bảo toàn. 

"Dạ rồi, đúng như ngài suy đoán, chính là tên Thủy Thần Lâm Phong mới nhậm chức, có lẽ hắn muốn thị uy với Thiên Đế nên đã đánh lén điện hạ khiến ngài không kịp trở tay." Mặc Nhãn kể lại tường tận những sự việc hắn điều tra được. 

"Được rồi, ngươi vể bẩm báo với phụ vương ta, đợi ta báo ân xong rồi sẽ quay về Ma Giới thỉnh tội với người." 

"Thuộc hạ đã rõ." 

Tên Y nhân áo đen thoắt một cái đã không thấy đâu, Hắc Long nhàn nhạt quay trở về sơn trang. 

Hắn nheo mày nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, còn vị tiểu thư kia đã ngủ gục lúc nào không hay, chắc là nàng cố tình chờ hắn về đây mà. 

Hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng bế nàng lên giường, lần đầu tiên hắn phải khẽ khàng hết mức như vậy, nếu động mạnh quá, e sẽ khiến nàng tỉnh giấc. 

Hắc Long vuốt nhẹ mái tóc vương trên trán trắng noãn của nàng, nhìn nàng bây giờ thật kiều diễm, không còn vẻ nhí nhảnh, vui tươi như thường ngày, cũng sẽ không kêu hắn là tiểu Hắc Long hay Tiểu Đào Đào, nàng chỉ nằm đó im lặng mà an giấc. 

"Chẳng lẽ nàng thích ta sao?" Hắn khẽ hỏi, nhưng nàng vẫn im lặng, đôi mày khẽ rung rung.

"Như vậy thì không được rồi, nếu nàng biết được ta là con của Ma Vương, sau này sẽ thống lĩnh Ma giới liệu nàng có sợ ta không? Ta vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì cả, yêu ma trong mắt phàm nhân nàng không phải đều là người xấu sao?" 

"Ưm...tiểu Hắc Long, đi chơi thôi..." Thiên Ý mỉm cười mà đôi mắt vẫn nhắm tịt, đến mơ mà nàng vẫn không chịu buông tha cho hắn, đúng là một kẻ ham chơi bời mà. 

"Được, đợi đến lễ hội hoa đăng, nhất định ta sẽ dẫn nàng đi chơi." 

Hắc Long mỉm cười nhìn ngắm nàng ngủ. 

Bầu trời đen đêm nay nhiều sao thật, nếu có dịp nhất định ta sẽ đưa nàng đi hái sao.

Màn đêm tĩnh mịch dần tàn, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi vào trong căn phòng, Thiên Ý mơ màng tỉnh giấc, ngồi dậy vươn vai mấy phát, bất giác phát hiện Hắc Long đã nằm bên cạnh mình còn đang say giấc nồng. 

Lần này thì hắn không còn to lớn, vạm vỡ nữa mà là một chú rồng con màu xanh đen, trông rất ngộ nghĩnh, cả người y như tỏa đầy ánh sáng huyền ảo, nhìn nó dễ thương biết bao, trông cũng chẳng hung hăng như thường ngày, phải chăng đây là chân thân của hắn mà người đời thường hay nhắc tới.

Nàng khẽ chọt chọt cái má ú phình của tiểu Hắc Long, rồi lại vặn vặn cái mặt thành đủ kiểu, tranh thủ trả thù cho bản thân trong những ngày tháng qua bị tên này bắt nạt. 

Thiên Ý làm nhiều trò cũng thấy chán bèn cúi sát hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ của tiểu Hắc Long, lần đầu tiên cô được nhấm nháp hương vị của rồng, kể ra chết cũng không hối tiếc. 

Ai ngờ đâu, môi chạm môi thì Hắc Long tỉnh dậy, trừng cặp mắt nhìn Thiên Ý, cô hoảng hồn chẳng biết nên làm gì, cả thân thể như bị đóng băng, mặc cho tên Hắc Long kia biến trở lại thành người. 

Đôi chân mày kiếm của hắn nhích nhích rồi lại giật giật, nằm im thinh thích mặc cho nụ hôn ngọt ngào kia "dày vò". 

Thiên Ý đứng hình vài giây nhưng cũng kịp tỉnh, chợt bật người đứng dậy. 

"Sao...sao ngươi lại biến thành người chứ?" Nàng xấu hổ che mặt, nàng chẳng biết cảm giác hỗn loạn này gọi là gì, chỉ biết mặt thì nóng, lại còn đỏ ửng nữa, đỏ hơn cả loài hoa mà hắn tặng cho nàng. 

Hắn chỉ hơi mất bình tĩnh, đôi tay to lớn chạm nhẹ môi mình, cảm giác mềm mại, ngọt ngào ban nãy là sao.

"Ngươi...ngươi đừng có hiểu lầm, chỉ là ta thấy...ban nãy...người dễ thương quá nên..." Thiên Ý bối rối thật sự bản thân nàng còn chẳng biết đang nói gì nữa, chỉ có thể lắp bắp giải thích, chỉ mong hắn đừng hiểu lầm. 

"Nên hôn ta?" Hắn mỉm cười rồi kéo nàng lại. 

"Ngươi, ngươi định làm gì?" Thiên Ý giãy dụa trong vô vọng. 

"Bản tôn mất đi nụ hôn đầu, nàng mạo phạm còn không chịu trách nhiệm." Giọng thì trầm trầm, ấm ấm, ấy vậy mà lại mang đầy sự uy nghi, lẫm liệt. 

"Ta không cố ý." Ánh mắt quỷ quái của hắn nhìn nàng rốt cuộc là sao? 

"Vậy thì để bản tôn chịu trách nhiệm với nàng." 

Vừa dứt lời, Hắc Long đã chầm chậm cúi xuống tiến đến chiếc môi mọng của Thiên Ý, làm cô sợ hãi, nhắm tịt hai mắt lại.

"Á, tiểu thư! Hai người!" Mộc A chẳng biết từ đâu xuất hiện, hoảng hốt la lên khi chứng kiến cảnh tượng ân ái vừa rồi. 

Hắc Long dừng lại, quay sang nhìn tiểu a hoàn đang sợ hãi kia. 

Thiên Ý vội chớp thời cơ, nhanh chóng tẩu thoát. 

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Mộc A ôm chặt vai Thiên Ý, nhìn khắp xung quanh, bối rối hỏi han ríu rít. 

"Ta không sao?" Thiên Ý lắc đầu.

Mộc A tức giận, dùng hết nội lực hét vào mặt y, y đứng dậy, rời khỏi giường tiến đến chiếc bàn, nhàn nhã uống trà. 

"Biết ngay, yêu quái nhà ngươi có ngày gây hại cho tiểu thư mà, chỉ tại tiểu thư nhà ta quá nhân từ nên đã bị yêu quái nhà ngươi lừa gạt." 

Tiết trời mùa xuân đúng là dịu êm, ấy vậy mà lòng người lại chẳng dịu êm chút nào. 

Hắc Long - hắn năm nay cũng đã 9 vạn tuổi, chưa bao giờ bị một nữ nhân chơi đùa như vậy. Kể ra hắn cũng thấy hứng thú. 

"Rõ ràng tiểu thư nhà ngươi muốn níu giữ ta lại, sao bây giờ lại quay trách ta." 

"Ngươi!" Mộc A tức đến điên người nhưng cũng chẳng thể làm gì được. 

"Được rồi, là ta phi lễ với hắn trước." Thiên Ý đành lên tiếng giảng hòa, dù gì cũng là người trong nhà, không nên tức giận với nhau. 

Mộc A khó chịu đành bỏ ra ngoài, chỉ tức bản tính tiểu thư quá lương thiện, kiểu gì sớm ngày cũng bị tên Hắc Long đó làm hại. 

Thiên Ý nhàn nhạt ngồi xuống cười cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. 

"Ban nãy mong ngươi đừng chấp nhặt." Thiên Ý hiểu ý nên rót trà cho Hắc Long. 

Đôi chân mày kiếm của hắn đột ngột giật lên, hắn khẽ mỉm cười.

Hắn im lặng nhìn xung quanh căn phòng, rồi trong tay hóa ra cây thượng phương bảo kiếm đỏ rực như máu phi thẳng đến Thiên Ý, khiến nàng giật thót tim. 

Hóa ra không phải đến chỗ nàng, mà chỉ xẹt ngang rồi đâm mạnh đến kẻ đang núp sau tấm rèm cửa. 

Đôi mắt bồ câu mở to, mồm chữ O đứng hình. Hắn tức tốc đứng dậy đi đến chỗ kẻ đó. 

Quả nhiên không phải người, mà là yêu. Y nhân áo đen nhanh chóng biến mất. 

Rốt cuộc là kẻ nào. 

"Có chuyện gì vậy?" Thiên Ý vẫn còn chưa kịp nhặt hết hồn, hết phách. 

"Có kẻ theo dõi chúng ta." Hắc Long trầm giọng. 

"Có phải kẻ đã khiến ngươi bị trọng thương?" Thiên Ý nhớ lại viễn cảnh ngày hôm ấy, trời thì sấm chớp đùng đùng, đột nhiên tên tiểu yêu này ở đâu xuất hiện khiến nàng nảy sinh tính tò mò. 

"Ta không biết, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra cho rõ."

Nàng gật đầu ừ một cái, cái khoảnh khắc nhanh như chớp ban nãy, quả khiến nàng sợ muốn rớt tim ra ngoài mà, tên y nhân áo đen đỡ trọn một đao của Hắc Long, nhanh chóng biến mất cái vèo.

"Có lẽ ta nên rời khỏi đây sớm, nếu còn ở đây e rằng sẽ gây nguy hiểm cho ngươi." Hắc Long trầm lặng suy nghĩ, phân tích dấu vết hiện trường, vô tình phát hiện ra miếng ngọc bội nhìn rất quen mắt. 

"Ngươi đừng nói với ta ngươi sẽ nuốt lời nha, ngươi còn chưa đưa ta đi coi hoa đăng nữa mà." Thiên Ý bĩu đôi môi mọng, cằn nhằn nhìn hắn. 

"Ta có nói sẽ nuốt lời đâu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Hai khóe môi hắn nhếch lên nhìn điệu bộ cằn nhằn của nàng. 

"Được, vậy mới hay."

...

Ngày qua ngày cũng rất nhàm chán, chỉ quanh đi quảnh lại việc ăn, ngủ rồi qua ngày, khiến nàng vô cùng bất mãn, tuổi xuân của nàng đang ngày ngày bị chôn vùi ở nơi đây. Hắc Long hiểu ý nên quyết định đưa nàng đến một nơi, mà nàng cũng không ngờ tới. 

Thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù dày đặc là một con đường trải dài hoa bỉ ngạn, loài hoa đỏ rực như lửa, có hoa mà không có lá, có lá mà không có hoa, hoa và lá vĩnh viễn chẳng thể gặp được nhau.

"Đây là nơi nào vậy?" Thiên Ý trầm trồ nhìn đám hoa bỉ ngạn rực sắc. 

Hắc Long phủi phủi tà áo rồi đáp "Đường hoàng tuyền." 

"Có phải là nơi người chết đi qua đúng không?" 

"Đúng vậy."

Thiên Ý vội ngắt một nhánh hoa, đưa lên ngửi.

Đúng là loài hoa của cõi chết, huyền bí và mang một màu sắc gì đó mà cô không thể nghĩ ra. 

"Có lẽ sau này ta sẽ phải đi ngang qua chỗ này rồi, nhưng được những 2 lần thì sướng quá rồi còn gì?" 

Nhớ đến những ngày tháng sắp tới, chẳng còn sự sống, bệnh tật dai dẳng, tiểu Đào Đào cũng đi mất, chỉ còn mình nàng bơ vơ rồi tuyệt vọng, chết đi lúc nào không hay. Đời người thật nhanh mà. 

"Sau này ta sẽ đợi ngươi ở đây. Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không cô đơn đâu." 

"Thật sao, ngươi phải hứa đợi ta đó."

"Được." 

Thiên Ý giơ bông hoa rực lửa lên trước mặt hắn rồi mỉm cười "Ngươi xem, đóa hoa bỉ ngạn này mang một vẻ huyền diệu gì đó, nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ, rốt cuộc là thiếu gì?"

Hắc Long cầm nhành hoa rồi cài lên vành tai nàng. "Mang nỗi đau, sự bi thương đến cùng cực." 

Nàng nghe xong mà toàn thân run hết cả lên, sao loại hoa đẹp đẽ này lại chất chứa nỗi bi thương, sầu muộn đến như vậy chứ. 

Hắc Long gõ nhẹ vào trán nàng "Yên tâm, ngốc như ngươi thì sẽ không phải trải qua chuyện này đâu." 

"Ai nói với ngươi là ta ngốc, bổn tiểu thư thông minh sáng dạ, chỉ là có chút bệnh tật trong người thôi." Thiên Ý tức lắm chứ, nàng đấm mạnh vào lồng ngực hắn, chỉ tội mỗi đôi tay nàng, sưng tấy cả lên, ngực hắn được làm bằng thép hay sao ấy, rắn chắc như đá vậy. 

"Tuần sau là lễ hoa đăng rồi."

"Ừ" 

Nàng khẽ ừ một cách vô tâm khiến hắn có chút sửng sốt, nhưng rồi lại thôi. Dù gì hắn là yêu ma, còn nàng chỉ là một kẻ phàm trần, đi đến bằng hữu là đã tốt lắm rồi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại dấy lên nỗi day dứt, khó bỏ gì đấy, chính hắn còn chẳng hiểu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.