Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 25: Chương 23




Lúc Phương Giải xách theo một đao khách áo đen mà hắn bắt giữ trở về đại doanh, Tần Hà bên kia cũng vang lên tiếng trống trận. Ở địa thế bằng phẳng như thế nào, tiếng hò hét của binh lính và tiếng trống trận có thể lan đi rất xa. Phương Giải biết Hạng Thanh Ngưu đã hoàn thành nhiệm vụ ở bờ bên kia. Chỉ cần hủy đi xe nỏ và xe ném đá của Trịnh Tử Vực, lúc binh lính qua sông sẽ giảm bớt thương vong.

Thanh âm tuy không phải quá lớn, nhưng một thanh âm truyền tới khiến Phương Giải yên tâm hơn.

Tiếng trống, tiếng pháo.

Chiến cuộc đã bắt đầu, kế tiếp Phương Giải không cần phải quan tâm. Hạ Hầu Bách Xuyên là chiến tướng đã trải qua hàng trăm trận đánh, y biết nên đánh như thế nào. Chém giết không dùng tới âm mưu quỷ kế như vậy, dựa vào chính là tố chất của binh lính song phương và dũng khí. Bên kia trút giận trước, bên kia coi như đã thua.

Bắt một đao khách, Phương Giải đánh nát vài khí huyệt quan trọng, coi như phế đi người này, rồi lại vặn cằm y, khiến cho y không thể tự sát. Đám sát thủ như vậy bình thường đều dấu độc ở trong răng, một khi bị bắt sẽ cắn viên độc được giấu kỹ.

Phương Giải trở về đại doanh, Hạng Thanh Ngưu cũng vừa vặn về tới.

- Chiến cuộc thế nào rồi?

Phương Giải hỏi.

- Chiến cuộc?

Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt:

- Không thấy…ngươi cũng biết là ta không hứng thú với chuyện quân vụ, nhìn thấy nhiều người chết ta lại sợ buổi tối mơ thấy ác mộng. Ngươi có biết để giữ được tướng mạo đẹp đẽ như vậy ta phải hao tâm tổn trí như thế nào không. Ngủ không ngon chính là một trong những nguyên nhân ảnh hưởng tới dung mạo…

Phương Giải thở dài:

- Ngươi hết thuốc chữa rồi…

Hạng Thanh Ngưu lẩm bẩm:

- Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, xem ra ta thực sự hết thuốc chữa. Ta biết mình đẹp trai tới không có đối thủ, hiện tại đẹp trai tới không có bằng hữu…

Phương Giải lười để ý tới y, xách theo đao khách bị bắt giữ tới lều.

Trần Hiếu Nho thấy Phương Giải trở về, nhận lấy đao khách, cẩn thận gỡ viên thuốc độc giấu trong miệng đao khách, sau đó lục soát toàn thân, dùng dây bằng gân trâu trói thật chặt lại. Y xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, làm mấy chuyện như vậy đã quá thuần thục.

Phương Giải ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn Trần Hiếu Nho một cái, Trần Hiếu Nho lập tức gật đầu.

Y ngồi xuống trước mặt đao khách, cười nói:

- Ta từng là Bách hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, ngươi hẳn là nghe qua danh tiếng của Đại Nội Thị Vệ Xử rồi, cho nên ta không muốn nói nhiều. Uy hiếp những người như các ngươi là vô dụng, nhưng ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết.

Đao khách này chỉ lạnh lùng nhìn Trần Hiếu Nho, không tỏ vẻ gì cả.

Trần Hiếu Nho quay đầu nhìn Phương Giải:

- Chủ Công, thuộc hạ mang y đi, mấy chiêu bức cung khá máu tanh, Chủ Công nhìn thấy liền không thoải mái.

Phương Giải gật đầu.

Hạng Thanh Ngưu tương đối hiếu kỳ, đi theo sau Trần Hiếu Nho để nhìn.

Chưa tới nửa giờ, mập mạp vừa nhổ vừa loạng choạng trở về.

- Thấy hay không?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống, uống một ngụm trà súc miệng, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy:

- Tuy ta không tính là kẻ âm tàn, nhưng việc giết heo giết bò giết người đều đã thấy. Nhưng tay thủ hạ Trần Hiếu Nho kia của ngươi lúc bức cung, cho dù là người giết heo mấy chục năm nhìn thấy cũng phải buồn nôn…Mẹ nó chứ, Đạo gia ta coi như được kiến thức thủ đoạn của đám Đại Nội Thị Vệ Xử. Khó trách lúc trước trong giang hồ truyền lưu một câu rằng, thà tiến vào điện Diêm Vương, cũng không nên đắc tội phi ngư bào.

- Trần Hiếu Nho đang làm gì?

Phương Giải hỏi

- Đang…

Hạng Thanh Ngưu nuốt nước bọt, không nhịn được lại nhổ ra:

- Đang con mẹ nó lột da…Đây là lần đầu tiên Đạo gia ta nhìn thấy lột da người, còn là lột người sống.





Tay của Trần Hiếu Nho rất ổn định, ổn định tới mức đáng sợ. Dao găm mà y cầm rất nhỏ, dường như được mài để chuyên lột da người. Lúc y vung dao găm về phía trước, không hề run rẩy chút nào, vững vàng giống như đã xác định được xong quỹ đạo.

Đao khách trợn trừng mắt, trong mắt đầy tơ máu.

Y trơ mắt nhìn mình bị lột da.

- Ta từng nói với ngươi là không đau, nhưng lột da không phải là dựa vào đau khiến cho người ta khuất phục.

Trần Hiếu Nho vừa làm vừa bình thản nói chuyện với đao khách kia:

- Năm đó lúc ta còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử, thường xuyên làm chuyện như vậy. Tuy lâu lắm rồi không tự tay động thủ, nhưng ngươi chớ sợ, ta vẫn còn nhớ từng động tác. Vừa rồi ta vẩy thuốc bột lên đùi ngươi là thuốc tê được bào chế bí mật, sau khi rắc lên sẽ không cảm thấy đau khi lột da. Đương nhiên, bản thân ta không biết. Trước kia lúc ta lột da người khác có hỏi như vậy, bọn họ đều nói không đau, ngươi đau không?

Sắc mặt của đao khách kia trắng bệch giống như tờ giấy, mồ hôi không ngừng chảy.

Mi mắt của y đã bị Trần Hiếu Nho khâu lại, không thể nhắm mắt được. Y bị trói trên một chiếc ghế đặc biệt, ngay cả cổ cũng không thể di chuyển, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cái người có vẻ mặt ôn hòa lột da y.

- Ta biết đám người các ngươi đều trải qua huấn luyện đặc biệt tàn khốc, chính là vì đề phòng có một ngày nào đó bị kẻ địch bắt được. Nhưng ta cũng được huấn luyện để đối phó với những người như ngươi. Chúng ta là đối thủ trời sinh. Ta không biết ngươi nghĩ thế nào về việc lột da này, trong mắt ta, đây giống như hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật…Có thể lột bỏ một bộ da người đầy đủ mà ngươi vẫn còn sống, chẳng lẽ ngươi không thấy khó tin sao?

Tuy đao khách này không thể động đậy, nhưng cả người y đều đang run rẩy vì sợ hãi.

Phần cổ của y đã căng cứng, từ đó có thể thấy y sợ hãi cỡ nào.

- Đừng run rẩy, ngươi run lên liền khiến ta hạ dao không chính xác. Nếu da lột ra không hoàn chỉnh, thì chính là một tác phẩm thất bại. Lúc ta còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử, ta là người phụ trách lột da chậm, có một người chuyên phụ trách lột da nhanh. Có đôi khi ta sẽ đổi cho y, ta lột da nhanh, y lột da chậm. Thời điểm nhanh nhất của y là chưa tới nửa canh giờ có thể lột ra được một bộ da đầy đủ. Mà thời điểm lột da chậm nhất của ta là 18 ngày.

Da người, đã lột tới vị trí đầu gối.

Trần Hiếu Nho dừng lại, đẩy một mảng da dính máu xuống, cẩn thận đánh giá đầu gối của đao khách này:

- Nơi này hơi khó lột, da quá mỏng, cách xương quá gần. Lát nữa ngươi tự mình nhìn xem, nếu dao găm của ta lệch, ngươi liền nhắc nhở ta được không?

Đao khách này cứng đờ người, liền ngất đi.

Trần Hiếu Nho lau tay vào khăn, lệnh cho thủ hạ:

- Làm y tỉnh lại…đây đúng là một công việc tốn thể lực mà. Lâu rồi không làm, thật là mệt mỏi.

Y ngồi xuống đối diện, nhìn đao khách đã ngất, lắc đầu cười nói:

- Lúc một người đã sợ hãi tới mức này, mà ngươi không hỏi y gì cả, chỉ nói tới chuyện lột da với y, thì chẳng khác nào tra tấn y hai lần. Bởi vì y không muốn nói nhưng lại ngóng trông ngươi hỏi. Chỉ cần ngươi hỏi y, nói không chừng y thực sự khai. Cũng có thể y sẽ cố ý chọc giận ngươi, hy vọng ngươi giết y.

- Cho nên, người lột da phải là người kiên nhẫn.





Lúc đao khách tỉnh lại, phát hiện Trần Hiếu Nho đang mỉm cười nhìn mình.

- Ngươi thật may mắn, lúc ngươi hôn mê ta đã lột phần da ở đầu gối ngươi rồi. Ngươi xem phần đỏ đỏ giống như gân thịt ở phần đầu gối kia mà xem. Không biết ngươi từng giết heo chưa. Nếu chưa từng giết heo chắc cũng từng chặt thịt heo. Trên thịt heo có một tầng mỏng đặc biệt khó chịu. Đầu gối của ngươi cũng có thứ như vậy, có phải có một loại dục vọng muốn bóc nó xuống không? Tuy nhiên không được, bóc nó xuống, ngươi sẽ thấy xương trắng hếu.

Cằm của đao khách vẫn bị vặn gãy, nên không thể nói chuyện.

Y đung đưa đầu kịch liệt, nhưng đầu của y bị cố định trên cọc gỗ, căn bản không nhúc nhích được. Càng giãy giụa, dây bằng gân trâu càng ép chặt vào da thịt của y, chỗ bị ghìm chặt biến thành màu tím.

- Không thích à?

Trần Hiếu Nho cười cười:

- Ta là người hiền lành nhất ở Đại Nội Thị Vệ Xử rồi. Lúc ta hành hình ta đều hỏi cảm nhận của phạm nhân. Nếu bọn họ không thích lột từ chân, vậy thì ta sẽ lột từ phần khác. Không sao, ta nghe lời ngươi.

Cổ họng đao khách phát ra tiếng ken két, nhưng không thể biểu đạt ý của mình. Hai mắt của y trợn tròn, tơ máu trong mắt như muốn nổ tung. Người này đã rơi vào biên giới sụp đổ. Y không thể tưởng tượng được trên đời này lại có hình phạt tàn nhẫn như vậy, cho dù, y chẳng thấy đau chút nào.

- Để ta đoán xem…

Trần Hiếu Nho dừng tay, nhìn vào mắt đao khách:

- Lúc này chắc ngươi đang nghĩ, nếu hiện tại ta chỉnh lại cằm cho ngươi, ngươi nhất định sẽ cắn lưỡi. Như vậy ngươi có thể thả lỏng, bởi vì ngươi đã vô dụng, ta liền giết ngươi phải không? Ta cũng lo lắng điều này a, nếu chẳng may ngươi cắn lưỡi thì sao…cho nên, bình thường lúc ta làm việc đều dừng lại nửa chừng để hỏi, ngươi muốn nói hay là muốn cắn lưỡi? Nếu muốn nói, hiện tại ta liền đắp lại da cho ngươi, vẩy lên thuốc trị thương bí mật của Đại Nội Thị Vệ Xử, qua không lâu nữa ngươi liền lành lặn. Nếu ngươi muốn cắn đầu lưỡi, ta cũng chỉ đành phải làm tiếp.

Chảy máu

Khóe mắt của đao khách thực sự chảy máu, đó là do y trợn quá lớn nên rách da.

- Lấy một cái gương tới đây.

Trần Hiếu Nho ra lệnh.

Một Kiêu Kỵ Giáo lấy một chiếc gương đồng tới, đặt trước mặt đao khách.

Trần Hiếu Nho dịch ghế ngồi sang một bên:

- Hiện tại ta muốn lột da từ phần mặt của ngươi, để cho ngươi tiện nhìn thấy, ta đặt trước mặt ngươi một chiếc gương. Ngươi sẽ thấy da mặt của mình lần lượt bị lóc xuống, bên trong đỏ đỏ có hai đôi mắt to tròn…

Đao khách lắc người như điên lại rơi vào hôn mê.

Lúc y tỉnh lại, đùi đã được băng bó, đau đớn mãnh liệt lại khiến y vui sướng. Y thà có được cảm giác đau, cũng không muốn tiếp nhận kiểu lột da kia.

- Hiện tại, ngươi có đồng ý nói ra không?

Trần Hiếu Nho ngồi ở bên cạnh, tay cầm một gương đồng.

- Ta nói!

Đao khách dùng hết sức hô lên, sau đó y mới giật mình phát hiện cằm của mình đã được chỉnh lại.

- Tốt!

Trần Hiếu Nho dựa ra đằng sau, ngoắc tay ra hiệu thủ hạ ghi chép lại:

- Đôi khi quyết định chính xác chỉ xảy ra khi phải trả cái giá thật lớn. Nói đi, nếu ngươi càng nói tỉ mỉ, ta có thể phái người đưa ngươi tới Tây Bắc, tìm một nơi hoang vắng để ẩn cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.