Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 23: Chương 22-2




Phương Thư Nghiễn đi rất nhanh, gần như là bỏ chạy.

Cậu không biết phải hình dung phẫn nộ cùng chấn động trong lòng như thế nào.

Tần Liên khẳng định không nghĩ tới hai ngày nay cậu đã trải qua những gì. Người đầu tiên mình thích trong mười mấy năm qua, lại bị người khác đánh dấu, cậu là hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của mình mới có thể làm ra quyết định "Nếu như Tần Liên còn thích cậu cậu sẽ tha thứ hết mọi chuyện."

Kết quả Tần Liên cười hì hì trợn tròn mắt nói, hắn là một Alpha!

Điện thoại di động rung lên một chút, bạn học gửi tin nhắn tới, [Thế nào rồi? Cần giúp một tay không?]

Phương Thư Nghiễn gõ "Không cần", nghĩ nghĩ, lại xóa bỏ, gõ dòng khác gửi đi.

[Không cần để ý hắn là ai, đánh một trận giúp tớ, cảm ơn cậu.]

Chưa đánh chưa hết giận!

Cũng không biết bạn cậu có thể đánh được không...

Nghĩ đến bản lĩnh đánh nhau của Tần Liên cũng rất lợi hại, Phương Thư Nghiễn càng tức giận hơn. Bảo sao chạy nhanh hơn cậu! Bảo sao sức lực lớn hơn cậu! Thiệt cậu vẫn luôn cho rằng Tần Liên là một bông hoa mảnh mai cần phải bảo vệ!

Rõ ràng là hoa ăn thịt người mà!

Phương Thư Nghiễn trở lại chung cư, việc đầu tiên chính là chạy vọt vào phòng tắm, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại.

Nhưng mà cái phòng tắm này...

Mấy ngày trước, bọn họ vừa mới ở đây, ở trong cái phòng tắm này, Tần Liên ngồi ở dưới thân cậu, giương khuôn mặt đầy ửng đỏ lên, khàn khàn hỏi cậu, lão công, thoải mái sao...

Không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa!

Phương Thư Nghiễn hít sâu một hơi, sau đó cũng không cọ rửa, trực tiếp thay áo ngủ đi ra.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Dùng ngón chân Phương Thư Nghiễn cũng có thể đoán được là ai, vì thế ngồi yên không nhúc nhích.

Coi như đã bình tĩnh lại thì cậu vẫn rất tức giận! Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Liên, "Thư Nghiễn.... Cậu mở cửa ra đi...", Phương Thư Nghiễn ngồi thẳng lưng lên.

Giọng nói này... Làm sao nghe lại mong manh như thế?

Cậu đứng lên, dùng bước chân thật nhẹ thật nhẹ dịch chuyển đến bên cửa.

"Thư Nghiễn... " Tần Liên lại gọi một tiếng, lúc này hơi thở còn yếu hơn.

Phương Thư Nghiễn hoảng hồn.

Cậu chỉ nhờ bạn học đánh một trận, lại không nói nhằm chỗ hiểm mà đánh, sẽ không phải ra tay nặng vậy chứ!

Nhưng mà Alpha quả thực đều rất hiếu chiến, vạn nhất trong lúc đánh nhau xúc động lên liền thật sự hạ đòn hiểm thì sao?!

Cái tay đè trên cửa của Phương Thư Nghiễn nắm chặt lại, tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng ngoài cửa lại không thêm có động tĩnh gì.

Phương Thư Nghiễn thầm mắng một tiếng, vặn cửa mở ra.

Kết quả nhìn thấy Tần Liên thật sự nằm trên đất, dán vào cửa, mặt hướng xuống dưới, không nhúc nhích.

Phương Thư Nghiễn sợ đến mức lập tức ngồi xổm xuống vỗ hắn, "Tần Liên! Tần Liên!"

Tần Liên nâng tay phải lên một chút, nhưng lại giống như mất hết sức lực nhanh chóng rủ xuống.

Bọn họ đến tột cùng đã đánh nặng đến thế nào!

Phương Thư Nghiễn vừa tức vừa vội, cẩn thận ôm thắt lưng Tần Liên, kéo hắn vào trong phòng, đặt lên giường.

Tần Liên vẫn luôn nhắm chặt mắt, như đã lâm vào hôn mê. Trên mặt không có vết thương, không biết đánh vào chỗ nào rồi. Phương Thư Nghiễn đang muốn gọi điện tới bệnh viện, lại nghe thấy Tần Liên kịch liệt ho khan một tiếng.

"Sao rồi?" Phương Thư Nghiễn nhanh chóng hỏi.

Tần Liên cau mày hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt ứa ra nước, "Đau."

Một chữ làm cho "Tình thương người cha" của Phương Thư Nghiễn khởi động lên, "Đau chỗ nào?"

"Bụng." Tần Liên nói, "Còn có mông."

Mông?

Bọn họ đây là làm cái trò gì!

"Trước hết cởi áo ra đã, tớ xem giúp cậu."

Bụng có rất nhiều bộ phận quan trọng, vạn nhất xuống tay nặng sẽ rất dễ thương tổn đến nội tạng, đám người này làm sao lại không biết nặng nhẹ như vậy!

Cái tay gãy xương kia của Tần Liên chỉ vừa mới được tháo bột, hoạt động còn chưa linh hoạt, Phương Thư Nghiễn giúp hắn cởi áo ra, nhìn thấy trên cơ bụng trắng trẻo non nớt kia, có một tảng máu lớn ứ đọng!

Phương Thư Nghiễn hít hà một hơi.

"Nhìn dọa người vậy thôi, thật ra không đau đâu." Tần Liên trái lại an ủi cậu, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Phương Thư Nghiễn lại càng đau lòng!

"Cậu đừng cử động, tớ đi lấy thuốc."

Tần Liên nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Chấm bông ngoáy tai vào cồn iốt, nhẹ nhàng lau chùi lên da bụng, Tần Liên nhìn bộ dạng vừa nghiêm túc vừa đau lòng của Phương Thư Nghiễn, trong lòng lại bắt đầu xông lên vị ngọt ngào.

"Được rồi." Phương Thư Nghiễn ném bông ngoáy tai đã dùng sang bên cạnh, "Trước hết đừng lộn xộn, cũng đừng mặc áo vào, phơi một lát đã. Còn có chỗ nào bị thương không?"

"Còn mông." Tần Liên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.