Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 21




Bóng đêm điêu linh, ánh dương buổi sớm vừa chớm lên, xuyên thấu qua cửa sổ, khiến căn phòng có vẻ âm u.

Những mảnh vải đỏ bị vứt lung tung trên nền đất có thể miễn cưỡng nhìn ra ngày hôm qua đó vẫn còn là bộ y phục quan trọng nhất trong cuộc đời nam nhân.

Suốt đêm qua Tiêu Hải không hề ngủ, ôm người trong lòng, hết lần này tới lần khác vuốt ve thân thể y, trấn an y vì hoảng sợ mà cứ mãi lẩm nhẩm những lời vô nghĩa rời rạc.

Đối với chuyện hiện tại, hắn không hối hận, Tiêu Hải không phải người nhu nhược, nếu hắn đã dùng phương pháp này để giữ chặt người kia thì hắn sẽ đối xử thật tốt với y. Y muốn Bạch Vũ Lâm, hắn trao cho, thậm chí ngay cả gia nghiệp này cũng có thể. Hứa Tiên chỉ cần ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, hắn có thể chuẩn bị tốt hết thảy, để y vô ưu vô lo theo đuổi học vấn của mình, không màng thế sự, mà hắn cũng nguyện ý vì y mà xây nên một mảnh trời.

Nghĩ đến Vũ Lâm, lòng Tiêu Hải tràn ngập không cam lòng. Cùng bên nhau ba năm, trong lòng thư ngốc tử chỉ có một biểu muội nhu thuận, cho nên hắn dùng gia thế của mình đoạt nàng về, cũng coi như xả một bụng oán khí, hơn nữa như thế cho dù không thể khiến Hứa Tiên yêu hắn thì ít nhất cũng hận hắn cả đời. Hiện tại Bạch Vũ Lâm là một quân cờ trong tay hắn, chỉ cần nàng còn ở trong tay hắn, Hứa Tiên liền sẽ vĩnh viễn an tĩnh đứng bên người hắn.

“Ngươi nhận mệnh đi!” Tiêu Hải thì thầm bên tai y, khiến Hứa Tiên nhíu mày, thống khổ bật thốt tiếng ngủ mơ.

Thanh Y! Đột nhiên trương tuyệt thế dung mạo kia hiện lên trước mặt, Tiêu Hải thầm giật mình. Nữ nhân kia rất quỷ dị, quá mức thông minh, trong đầu nàng đầy rẫy chiêu số khiến người ta không ngờ tới, chuyện làm ăn trước kia cần dựa vào nàng để có thể thuận lợi, cho nên hai người có cảm giác anh hùng gặp gỡ, nhưng mà, nàng đột nhiên vừa nói muốn hoàn lương vừa muốn mình cưới nàng về, đã khiến lòng mình nảy sinh cảnh giác, đó tuyệt đối không phải là chuyện mà một người vốn khinh thường không thèm liếc nhìn nam nhân như Thanh Y sẽ làm.

Một màn ngoài ý liệu trên hỉ đường kia còn nói lên điều gì? Tiêu Hải ôm chặt Hứa Tiên, một mối nghi ngờ quanh quẩn trong đầu. Là vì ngươi sao? Cúi đầu nhìn Hứa Tiên, thở dài.

“Không tốt, không tốt……” Bên ngoài truyền tới thanh âm hoảng sợ của nô bộc, Tiêu Hải không vui đứng dậy, tuỳ ý phủ thêm một kiện áo khoác, che đi thân thể trần trụi, mở cửa ra, sắc mặt bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người hầu cúi người, đầu gối run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Lão gia, hai vị phu nhân……các nàng……các nàng đã chạy trốn rồi! Lúc bà mối muốn vào phòng để đưa rượu giao bôi thì chỉ còn y phục vứt dưới đất.”

Tiêu Hải ngẩn người, sau đó không giận mà cười, tiếng cười nhuốm vị thất bại. Giỏi, giỏi, Thanh Y, thì ra ngươi là nhằm mục đích này……thật không hổ là đồng bọn tốt của ta, đối thủ tốt ah! Ha ha ha ha ha ha……Bạch Vũ Lâm, tiện nhân nhà ngươi, đúng là giỏi phỗng tay trên người khác!

Người hầu bị cử chỉ luống cuống của hắn doạ, như thể tượng gỗ đứng nơi đó không biết làm sao bây giờ: “Lão gia, chúng ta nên……”

“Được rồi, các ngươi không đuổi kịp họ đâu, nhớ rõ đừng để lộ ra, nhất là đừng nói với Hứa……Hứa công tử!” Tiêu Hải phất tay, để cho hắn lui ra.

Lòng Tiêu Hải đã lâm vào rối bời. Không có Bạch Vũ Lâm làm cái bệ, phải làm thế nào để giữ Hứa Tiên, khiến y cam tâm tình nguyện lưu lại đây. Giờ hắn tràn ngập hận ý với Thanh Y, chết tiệt.

“Cái gì đừng nói cho ta biết?” Tiêu Hải quay đầu, thấy thân thể trần trụi của Hứa Tiên, trên đó đầy rẫy dấu vết hắn lưu lại, đỏ hồng, mang theo tuyệt đối thống trị cùng chiếm hữu, còn có lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng trên ngực cùng ánh mắt còn lạnh hơn kiếm kia.

“Ngươi……ah!” Một tiếng rên vang lên, cảm giác được cơn đau đớn khi mũi kiếm đâm vào huyết nhục.

Tay Hứa Tiên run rẩy. Y thực hận, nếu y không tới đây, y vẫn là một lam y thư sinh, trong miệng niệm tứ thư ngũ kinh, thiên lý luân thường, trải qua từng ngày trong thế giới tinh thuần của mình, nhưng mà, hắn đã bức y điên rồi, hắn nhuộm đen trang giấy trắng của y, xé mở tầng bảo hộ, từ nay về sau, rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Tay y vốn sạch sẽ, chưa từng dính máu, chưa từng chạm tới vũ khí, cho nên, khi y rõ ràng cảm giác được kiếm trong tay đâm vào ngực kẻ kia, y bị doạ kinh hãi, nhưng mà, nỗi căm hận vẫn duy trì y tiếp tục.

“Ngươi xuống địa ngục đi.” Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tiên vặn vẹo.

“Ta đã ở đó rồi.” Tiêu Hải thờ ơ. Nếu không phải máu vẫn còn chảy ra, có lẽ sẽ nghĩ hắn đang nói đùa.

Hứa Tiên lui lại, lúc thanh kiếm rút ra khỏi huyết nhục hắn mang theo máu tươi, tựa như chính mình, vĩnh viễn không tẩy hết hương vị huyết tinh.

“Ta biết ta không giết được ngươi.” Hứa Tiên đột nhiên nở nụ cười, khoé miệng khẽ nhếch, trên sống mũi thẳng tắp có nếp nhăn nho nhỏ, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn.

Tiêu Hải sao không biết y khả ái đây!

“Nhưng mà, ta có thể giết một người, chính là bản thân ta!” Hứa Tiên đột nhiên giơ thanh kiếm, đặt lên cổ mình, sau đó nhẹ nhàng lướt qua yết hầu, tư thái kia thực tao nhã, như thể một chú bướm bay qua, rất nhẹ.

“Không……” Như thể dã thú rít gào, Tiêu Hải xông lên ôm lấy thân thể chậm rãi ngã xuống đất kia.

Hứa Tiên cảm thấy không đau chút nào, không giống trong sách viết, thì ra sách vở cũng gạt người. Y chỉ cảm thấy thực ấm áp, được một cỗ nhiệt khí vây quanh. Y nghĩ, hẳn là có thể đi rồi, biểu muội đã chạy thoát, chính mình cũng yên tâm, như vậy là tốt rồi.

Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia, từng giọt nước mắt từ nơi ấy đáp xuống bên môi mình.

“Thì ra ngươi cũng sẽ rơi lệ, ta đã nghĩ ngươi không có nước mắt.” Y cười, nếp nhăn nho nhỏ lại xuất hiện trên sống mũi, muốn nói, nhưng mà lại không phát ra được âm thanh.

Trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Vì cái gì trước khi chết nhìn thấy lần cuối lại dĩ nhiên là ngươi? Trong đầu Hứa Tiên lại nghĩ vậy.

Hết chương 12

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.