Tinh Tế Chi Nuôi Nhãi Con Nhặt Rác Thải

Chương 42: Cởi Quần Áo




Dạ Huyền vốn định sẽ giải thích với Lâm Hồi Âm rằng tối qua hắn không nhin được. Nên mới làm chuyện ấy, trong lúc bất chợt lại nghe nàng lên tiếng nên dừng lại, gật đầu một cái: "Ừ, ngươi nói trước đi."

Lâm Hồi Âm tay túm chân váy, mím môi mở miệng nói: "Chuyện hôm qua ta rất bất ngờ.

"Ta không cố ý cũng không muốn như thế."

Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó thì trở nên đạm bạc nhưng cố nén không lên tiếng, yên lặng chờ Lâm Hồi Âm nói tiếp.

"Tửu lượng ta không tốt, cho nên đến bây giờ ta rất ít uông rượu, tối hôm qua là lần đầu tiên ta uống, cảm thấy rượu kia hương vị thật ngon. Nên uống hơi nhiều, sau đó ta mới biết... Ta không chỉ tửu lượng không tốt, mà sau khi say rượu ta cũng không tốt..." Lâm Hồi Âm vừa nói vừa cảm thấy xấu hổ, cúi thấp đầu cố sức giải thích cho mình, mặc dù nàng cảm thấy nói như vậy nghe rất miễn cưỡng: "Sau khi uống rượu tính tình ta không tốt, làm hỏng bét mọi chuyện cho nên ta rất xin lỗi, ta làm những chuyên kia với ngươi... Hy vọng ngươi không tức giận, cũng có thể bỏ qua cho ta, ta hứa sau này sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ không có lần sau.

Lâm Hồi Âm nghĩ chuyện của nam nữ này đại đa số đàn ông đều ở một phe, sau khi làm chuyện ấy thì sẽ muốn phủi sạch trách nhiệm. Sợ rằng Dạ Huyền cũng không ngoại lệ. Hơn nữa chỉ cần nàng nói như vậy thì Dạ Huyền cũng sẽ không cần chịu trách nhiệm với nàng. Cả hai xem như chuyện đêm qua như là giấc mộng vậy, từ nay về sau tiếp tục làm bạn. Dạ Huyền cũng sẽ không chê nàng, màng nàng cũng không mất đi người bạn như Dạ Huyền.

Nghĩ đến đây Lâm Hồi Âm nhất thời cảm thấy suy nghĩ của mình thật tốt, liền cong môi cười một tiếng. Nhìn Dạ Huyền nói tiếp: "Chuyện tối đó chúng ta xem như không phát sinh chuyện gì cả, chúng ta cứ quên đi, sau này tiếp tục làm bạn, ngươi nói như vậy tốt không?"

Lâm Hồi Âm nói xong mới cẩn thận nhìn Dạ Huyền.

Nhưng nàng lại phát hiện, người đàn ông trước mắt nàng lại có biểu cảm ảm đạm rất mơ hồ. Toàn thân hắn toát ra vẻ lạnh lùng, từ tận xương cốt tản ra một luồng tức giận.

Hắn nhìn nàng môi mỏng mím chặt, làm cho dung nhan của hắn thêm xinh đẹp chẳng qua là lời nói ra mang theo tia sát khí: "Đêm qua xem như ta và ngươi chưa xảy ra chuyện gì sao? Hử?"

Không biết tại sao lúc sau hắn lại nhàn nhạt hỏi thêm một tiếng "hử" làm cho Lâm Hồi Âm cảm thấy rất sợ. Nàng biết Dạ Huyền tức giận nhưng nàng không hiểu vì sao hắn lại giận.

"Ngươi nghĩ như vậy thật sao?" Dạ Huyền hít sâu một hơi, cố đè nén tức giận trong mình xuống, cố giữ cho giọng nói của mình bình tinh nhất, nhưng mà sát khí vẫn tràn lan ra xung quanh.

Lâm Hồi Âm do dự nhìn Dạ Huyền cảm thấy giờ phút này hắn giống như không hề tức giận vậy. Vậy nên thận trọng gật đầu một cái.. Sau đó nàng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, toàn thân thấy đông cứng, đầu óc choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.