Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 7: Lấp đầy khoảng trống trong tim




Hơn bốn giờ chiều, mưa đã tạnh, hai người cuối cùng cũng đến thôn đóng quân của Đông Phương Càn, thật xa xôi, liền trông thấy từng hàng lều trại dựng trên khu đất cao. An Dịch đưa cô từ từ đi vào thôn. Đi vào trong một rạp hát lớn, nhìn thấy trong sân trống trải không có một cái ghế ngồi nào, toàn bộ chăn đệm chất đầy dưới đất, đến trên sân khấu cũng không bỏ qua, chật chội đến cơ hồ không có khoảng trống nào.

Theo như An Dịch nói quân lính tham gia công việc cứu viện vùng này đều đóng quân ở đây, bởi vì đây là nơi có địa thế cao nhất của cả thôn.

Trên chỗ nằm còn rất nhiều binh sĩ mê muội ngủ say, An Dịch mở miệng giải thích: "Một vài chiến hữu đây là tham gia cứu viện suốt đêm, buổi trưa mới trở về nghỉ ngơi. Chị dâu, Liên Trường bây giờ không có ở đây, chị cứ ngồi chờ một chút!"

Chúc Kỳ Trinh dĩ nhiên không chịu, đeo bám dai dẳng trong chốc lát, An Dịch không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể mang theo cô trên chiếc thuyền phao trơn tiến vào thôn.

Dọc theo đường đi gặp rất nhiều người mặc quần áo rằn ri, quân lính cứu nạn mặc áo gi-lê màu da cam, bọn họ để dân bị nạn ngồi trong thuyền cứu nạn, nhưng lại để mình ngâm ở trong nước, chậm rãi đẩy thuyền phao đi về phía trước.

Đông Phương Càn trong khoảng thời gian này cũng ngâm mình ở trong nước như này sao? Tình cảnh này khiến lòng Chúc Kỳ Trinh càng thấy nặng nề.

Đến trước một gò đất cao nhỏ, bọn họ xuống thuyền, mấy binh sĩ đứng phía trước, mà phía dưới là nước sông cuồn cuộn chảy qua. Trên mặt đất dùng cái cọc gỗ để đóng, treo trên nhánh tay của cây sợi dây thừng dày, còn một sợi dây khác, nối từ bờ bên kia sông.

"Chị dâu, Liên Trường tới rồi." An Dịch cười dùng một ngón tay chỉ.

Chúc Kỳ Trinh nhìn theo hướng cậu ta chỉ, nhưng đột nhiên hô hấp ngừng lại, trái tim đột nhiên đập lên dữ dội.

Ở giữa dòng sông, một con thuyền cứu sinh nổi lơ lửng, bốn thôn dân ngồi phía trên, mà bốn phía chiếc thuyền nhỏ, lần lượt được bốn binh sĩ ngâm trong nước kéo đi, từ từ theo sợi dây lội tới.

Cô nhận ra Đông Phương Càn, thân áo gi-lê cứu hộ màu da cam vô cùng nổi bật. Người đàn ông ấy chỉ lộ ra đầu lơ lửng ở mặt nước, như ẩn như hiện, vẻ mặt của anh lại ung dung mà trước đây chưa từng thấy, chỉ huy những người khác và mình cùng làm việc.

Nước sông đục ngầu hỗn độn hòa với bầu trời màu xám tro kết thành một đường, mặc dù đã ngừng mưa, bầu trời lại có đám mây dầy âm u che lấp, khí thế sắp nổi mưa gió, áp bức người hít thở không thông.

Cô ngơ ngác nhìn chiếc thuyền nhỏ cách mình ngày càng gần, mũi đã sớm cay xè trong nháy mắt đã tác động tới nước trong mắt cuồn cuộn mà chảy ra. Cô gắt gao cắn lấy môi, kiềm nén…… nhẫn nại, rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản xúc động trong cô chạy nhanh về phía Đông Phương Càn……

Đông Phương Càn mới vừa bò lên bờ, nửa người vẫn ngâm trong nước, lại đột nhiên được một cơ thể mềm mại chạy như bay đến ôm chặt lấy, suýt nữa đứng không vững, lảo đảo lui lại một bước.

Chúc Kỳ Trinh đem hết toàn bộ sức lực ôm thật chặt lấy thắt lưng anh, tựa đầu chôn thật sâu vào trong vòng ngực ướt đẫm của anh. Cách áo cứu sinh rất dày, cô muốn nghe nhịp tim của anh, cô muốn cảm nhận hơi ấm của anh.

Hồi lâu, cô nghẹn ngào dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt hỏi: "Đông Phương Càn, anh chính là ở tình trạng tồi tệ thế này gọi điện cho em sao…… Đông Phương Càn, anh mỗi ngày đều phải trải qua bao nguy hiểm như vậy sao…… Đông Phương Càn?"

Đông Phương Càn vẻ mặt cương nghị theo thanh âm nhẹ nhàng của Chúc Kỳ Trinh liền dịu dàng thả lỏng, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt nhẹp của Chúc Kỳ Trinh……

Cơn gió mùa hè mang theo hơi ẩm cùng mưa vờn loạn khuôn mặt của hai người, hòa tan hạnh phúc, thổi tan đến tuyến đầu cứu nạn chống lụt.

Không có ai hoài nghi chân tình bọn họ biểu lộ ra giờ phút này, cũng không có ai không cảm động với cái ôm từ tận trong tim của bọn họ.

Hai người cứ ngâm trong nước như vậy tình cảm nồng đậm ôm nhau thật chặt, bọn họ không để ý chung quanh truyền tới tiếng cười đùa, giờ khắc này, ở nơi đây, thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.

Chúc Kỳ Trinh nhắm mắt lại, không ngừng lau nước mắt vào hõm vai anh, trong miệng không ngừng lầm bầm khẽ gọi : "Đông Phương Càn…… Đông Phương Càn…… Đông Phương Càn"

Không ngờ Đông Phương Càn thanh âm lạnh như băng truyền từ đỉnh đầu đến, phá vỡ giờ khắc tình cảm tốt đẹp này, "Chúc Kỳ Trinh, ai cho em tới đây?"

Chúc Kỳ Trinh không vui đẩy cơ thể anh ra, rời khỏi lồng ngực của anh, buồn bực nghĩ: mặt cá ươn, anh thật sự có khả năng phá hỏng bầu không khí, lúc này mà lại nói lời mất hứng như vậy?

Nhìn Đông Phương Càn cau mày, khuôn mặt với ánh mắt lạnh, nước mắt của cô chợt ngưng lại, niềm ngọt ngào mới vừa phát lên cũng trong nháy mắt tan thành bọt nước, hung dữ nhìn trả lại anh.

"An Dịch!" Đông Phương Càn hét một tiếng, chỉ thấy An Dịch lập tức chạy tới, cũng nhảy vào trong nước, khép hai chân lại đứng nghiêm chào, "Có!"

"Chút nhiệm vụ như vậy cũng không hoàn thành, còn làm việc thế nào?" Đông Phương Càn lạnh giọng quát lớn.

An Dật không trả lời, chỉ đứng đấy một mặt nghiêm túc.

Chúc Kỳ Trinh thầm nói không xong rồi, mặt cá ươn sắp làm khó dễ An Dịch, nhưng người ta là bị mình liên lụy đó a! Vì vậy cô vội vàng lấy lòng mở miệng giải thích: "Là tự em muốn tới, không liên quan tới cậu ta. Thủ trưởng, ngài đừng phạt cậu ta."

An Dật đứng ở một bên phì cười một tiếng, bị Đông Phương Càn trừng mắt một cái, vì vậy lập tức thu lại nụ cười nghiêm trang đứng lại ngay ngắn.

Đông Phương Càn cởi áo gi-lê của mình đưa ra, "Trưởng ban hậu cần An Dật, bây giờ lệnh cho cậu lập tức gia nhập cứu viện, nếu không hoàn thành tốt nhiệm vụ, thì mẹ hắn đừng có trở lại cho tôi!"

"Rõ!" An Dật thò tay tiếp nhận áo gi-lê cứu hộ mặc vào, trước khi lên thuyền còn xoay đầu lại, phất tay một cái cười nói: "Chị dâu, hẹn gặp lại!"

Chúc Kỳ Trinh cũng mỉm cười vẫy tay với cậu ta, "Hẹn gặp lại, cẩn thận một chút!" Nói còn chưa dứt lời, phát hiện Đông Phương Càn trước mặt đã trực tiếp đi đến phía trước, không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng nhắm mắt đuổi theo.

Đông Phương Càn đỡ mấy thôn dân ngồi lên chiếc thuyền nhỏ, cuối cùng, đưa tay ra đỡ Chúc Kỳ Trinh.

"Em không cần, dù sao nửa người dưới đã ướt rồi." Chúc Kỳ Trinh cười xua tay. Cô nghĩ nếu mình bây giờ gắng gượng phải dựa vào thôn làng, tốt nhất vẫn là biểu hiện ngoan ngoãn chút, tốt nhất đừng gây phiền toái cho anh, nếu không nói không chừng mặt cá ươn thật sự sẽ gọi người cưỡng ép mình áp tải trở về.

Phương Càn không lên tiếng, đẩy chiếc thuyền nhỏ đi về phía trước, một tay khác lại nắm lấy Chúc Kỳ Trinh, mười ngón tay giao vào nhau, đan xen thật chặt.

Bọn họ đẩy thuyền phao đi tới trước một tòa nhà ba tầng gần rạp hát, phía trên treo một bảng hiệu loang lổ: Tiểu học Sầm Độ. Bên trong còn trồng một gốc cây nhãn khá to, dáng xanh um tươi tốt, cao và thẳng xanh ngăn ngắt, gần như cao bằng tòa nhà.

Bố trí ổn thỏa thôn dân vào trong nhà, Đông Phương Càn kéo Chúc Kỳ Trinh đến trước người, dịu dàng hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"

Chúc Kỳ Trinh lúc này mới nhớ tới mình cơm trưa căn bản chưa ăn, bị hỏi như vậy, tức khắc cảm thấy bụng đói kêu vang, gương mặt cô khổ sở trả lời: "Chưa……"

Đông Phương Càn không nói gì, dắt cô quay hướng ngược lại, mãi cho đến cửa rạp hát mới buông tay ra. Thời gian này trong rạp hát không ít chiến sĩ đều quay lại rồi, từng người một mặc áo sát nách ngồi trên tấm thảm trải trên đất ăn lương khô, nhìn thấy Đông Phương Càn, rối rít đứng dậy đứng nghiêm.

Đông Phương Càn gật đầu, lớn tiếng nói: "Mau ăn! Ăn xong lập tức nghỉ ngơi. Bờ bên kia thôn vẫn còn không ít thôn dân bị vây, ngày mai nhiệm vụ nặng nề!"

Sau đó anh đưa Chúc Kỳ Trinh đi tới một căn phòng phía sau sân khấu, bên trong chăn đệm trải dưới đất giống nhau, chỉ là tình trạng vệ sinh nếu so với bên ngoài thật là hơn rất nhiều.

"Chỗ ngủ ở đây đều là giống như anh?" Chúc Kỳ Trinh buột miệng hỏi.

Đông Phương Càn đi tới trên chỗ nằm của mình cầm lên một túi còn ít bánh bích quy đưa cho cô, "Giống như anh là như thế nào?"

"Xấu xa." Quỷ linh tinh Chúc Kỳ Trinh lè lưỡi về phía anh, muốn thò tay tiếp nhận bánh bích quy, không ngờ Đông Phương Càn vừa thu tay lại, lạnh lùng mở miệng, "Đừng cười đùa cợt nhả, em lần này tự mình rời nhà, còn chạy đến đây, biết phạm vào bao nhiêu lỗi nghiêm trọng không?"

Chúc Kỳ Trinh lầm bầm nhỏ giọng phản bác: "Ai bảo anh nói nhớ em, người ta lo lắng cho anh chứ sao."

Đông Phương Càn cau mày, "Đừng viện cớ!"

Chúc Kỳ Trinh hì hì cười khúc khích, "Đừng xấu hổ thừa nhận, nói là đã nói nha, em cũng sẽ không giễu cợt anh."

Đông Phương Càn thấy dáng vẻ cô không giống nói dối, liền hỏi: "Anh nói nhớ em lúc nào?"

"Ngày hôm qua a! Lúc chúng ta thông điện thoại, câu cuối cùng anh nói. Mặc dù tín hiệu không tốt, hơn nữa nói xong cũng cắt đứt luôn, có điều em nghe thấy rất rõ ràng, đừng phủ nhận nữa." Cô nghiêm túc giải thích.

Đông Phương Càn rũ mắt nghĩ trong chốc lát, sau đó hé miệng khẽ mỉm cười.

"Thừa nhận rồi hả?" Chúc Kỳ Trinh vội vàng được đằng chân lân đằng đầu, "Em làm sao dám lừa gạt ngài đây? Mau đưa bánh bích quy cho em trước đi, thủ trưởng, em đói bụng lắm rồi!" Cô làm nũng nhẹ lay động ống tay áo Đông Phương Càn. Thấy anh đưa bánh bích quy tới trước mặt mình, vì vậy không chút do dự đoạt lấy liền ăn ngấu nghiến.

Cô thật sự rất đói bụng, cắn miếng bánh bích quy nhạt nhẽo còn chưa nuốt vào, chỉ thấy Đông Phương Càn đưa nửa bình nước khoáng đến trước mặt mình. Cô nhếch miệng cười khẽ, cảm động trước sự dịu dàng quan tâm của người đàn ông này giây phút này, mặc dù sau khi nhìn thấy mình, sắc mặt anh vẫn không tốt, nhưng anh, là thật sự quan tâm mình.

"Cảm ơn!" Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh, thấy ở phía trên dính một ít vụn bánh, không nhịn được cười ha ha, "Đông Phương Càn, dáng vẻ này của anh thật buồn cười!"

Đông Phương Càn lại bất ngờ ôm lấy cô, ôm thật chặt vào trong lòng, hô hấp nặng nề. Anh hôn lên tóc Chúc Kỳ Trinh, nhỏ giọng như cảnh cáo nói: "Chúc Kỳ Trinh, về sau điện thoại di động vĩnh viễn không được tắt, không có sự cho phép của anh nhất định phải mở."

Chúc Kỳ Trinh sững sờ một lát, ngay sau đó đưa tay, ôm lấy anh, tựa vào quân trang rằn ri ướt nhẹp của anh, dịu dàng nói: "Em xin lỗi Đông Phương Càn, hôm qua khiến anh lo lắng rồi." Sau đó, cô nhẹ nhàng cười, mặt tràn đầy ngọt ngào, "Có điều, trình độ gửi tin nhắn của anh có nâng cao đó, cũng biết gõ dấu ngắt câu."

Đông Phương Càn cũng cúi đầu cười, "Gửi tin nhắn so với huấn luyện còn mệt hơn, về sau gọi điện thoại đi!"

"Đừng, gửi tin nhắn khá lãng mạn. Anh thật không tình cảm!"

Đông Phương Càn khẽ vuốt gương mặt của cô, động tác dịu dàng mà giọng điệu kiên định, "Anh không biết lãng mạn."

Chúc Kỳ Trinh tinh nghịch ngẩng đầu lên, cười đùa nói: "Không sao, em dạy anh!" Nói xong, cô nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi Đông Phương Càn.

Trong lòng Đông Phương Càn vui sướng hân hoan, hôn nhân không bình thường một năm qua rốt cuộc đi vào quỹ đạo bình thường rồi. Anh nhếch miệng, mỉm cười nói: "Cái này không cần em dạy!" Sau đó nhanh chóng nghiêng người ngậm lấy đôi môi của cô, xúc động hôn……

Mấy tháng tương tư thành hoạ, cả đêm lòng như lửa đốt, toàn bộ bộc phát trong nụ hôn này. Anh không ngừng từ giữa đôi môi của cô thu lấy hơi thở tình yêu, hoặc thơm mát như có như không, hoặc ngọt ngào ủ ê tiêu hồn……

Chúc Kỳ Trinh vô ý thức từ giữa răng môi lộ ra tiếng thở gấp, nụ hôn của Đông Phương Càn khẽ làm đau cô, nhưng bây giờ cô lại thích được đau như vậy, chân thật như vậy, có tồn tại cảm giác như vậy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.