Tình Sói Chi Dao

Chương 231: Lăng Tiêu cứu người




Dịch: Đức Thành

Chủ pháo đánh vào khối thiên thạch liền nổ tung, mảng lớn khối vụn thiên thạch hung hăng mà trùng kích lên chiến cơ địch đang quay cuồng, lực trùng kích khổng lồ đó không chỉ đánh vòng bảo hộ chấn động kịch liệt, cũng làm cả chiến cơ lập tức rơi vào trạng thái mất khống chế mà văng ra.

Đúng lúc này, một đạo hỏa lực bất chợt giáng xuống từ trên trời. “Rắn hổ mang” lộn ngược ra sau, chủ pháo bắn ra. Một chuỗi biến hóa này chỉ diễn ra trong vài chục lần hô hấp. Dưới tình huống Lam Hiên Vũ bị hai chiếc chiến cơ địch truy kích. Vậy mà hắn đã biến điều không thể thành có thể, quả thực đã đánh tan chiến cơ yểm trợ cỉa quân địch.

Mà lúc này, chủ chiến cơ của quân địch cũng đã lập tức phóng đến sát vụ nổ, thêm việc thấy được một chuỗi thao tác kinh khủng của Lam Hiên Vũ lúc trước, chủ chiến cơ liền lập tức quay đầu bỏ chạy. Hai chọi một mà vẫn bị đối phương đánh nổ một cái, nếu còn một đối một thì hắn lại càng không có bất kỳ chút nắm chắc nào. Đây là chiến trường mô phỏng chứ không phải nơi để liều mạng. Đồng đội đã bỏ mạng, lúc này phải bảo toàn bản thân mới là điều trọng yếu nhất.

Kẻ địch cũng không biết một điều, lúc này Lam Hiên Vũ ngồi trong buồng lái đang thở hồng hộc từng hơi, đủ loại tiếng cảnh báo cũng vang lên ầm ĩ trong chiến cơ. Những thao tác vừa rồi hắn làm đều là kỹ thuật cực hạn, dưới sự duy trì võ hồn của hắn, mặc dù chiến cơ không trực tiếp vỡ tan những cũng đã tới sát giới hạn, làm gì còn chút lực tái chiến nào nữa!

Lúc trước Lam Hiên Vũ đã ôm tâm thái phải cho một tên chôn cùng mình, hắn thực sự không nghĩ việc này lại hù chủ chiến cơ của đối phương sợ tới mức bỏ chạy mất dạng thế này.

Lam Hiên Vũ một bên thở hổn hển, một bên nhấn xuống cái nút, hai chuôi nắm hình tròn lập tức nhô lên, hắn vội vàng nắm lấy mà chậm rãi rót hồn lực bản thân vào trong đó. Chiến cơ không gian cũng là dùng hồn lực làm năng lượng cơ sở. Hoàn toàn có thể dùng hồn lực để khôi phục vòng bảo hộ cùng hỗ trợ tự chữa trị cho chiến cơ. Mà sự tiêu hao lớn nhất của hắn lúc này là tại phương diện thân thể chịu lực trùng kích, hồn lực vẫn còn khá tốt, trước mắt thì ít nhất phải làm chiến cơ khôi phục toàn diện năng lực điều khiển rồi nói.

Huyết mạch chi lực trong người hắn phun trào, tốc độ khôi phục hồn lực tăng cao. Dù dao hắn cũng là song sinh võ hồn, luận mức hồn lực cũng đã tiếp cận trình độ của một gã hồn sư cấp ba mươi.

Phá huỷ hai chiếc chiến cơ, tài nghệ này cũng coi là không tệ nhỉ! Lam Hiên Vũ nhịn không được có chút đắc ý.

"Chiến cơ yểm trợ, chiến cơ yểm trợ, báo cáo phương vị. Ta đã đánh tan chiến cơ yểm trợ địch, chủ chiến cơ đã bỏ trốn."

Giọng nói của gã trung niên lôi thôi cũng lập tức vang lên: "Chủ chiến cơ xin chú ý, ta đang phóng tới hướng ngươi. Thỉnh cầu trợ giúp."

Nghe thấy chiến cơ yểm trợ nói đang phóng tới hướng mình, Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng thì hắn lại không khỏi trợn to hai mắt. Trợ giúp? Cái gì nữa vậy?

Sau một khắc hắn liền hiểu rõ vấn đề, tại sao chiến cơ yểm trợ lại nói thỉnh cầu trợ giúp, bởi vì đằng sau chiến cơ yểm trợ phe mình đang có tới mười mấy chiến cơ đuổi theo.

Ánh mắt Lam Hiên Vũ lập tức trở nên ngẩn ra: “Cái gì thế này? Hắn đi chọc vào tổ ong vò vẽ sao?”

Sau đó hắn liền thấy chiến cơ yểm trợ phe mình tiến hành một chuỗi kỹ thuật làm người hoa cả mắt, dưới sự công kích của mười mấy chiến cơ địch mà vẫn có thể né tránh dễ dàng như cá bơi, đúng là hoàn toàn không bị khóa mục tiêu. Mà lúc này chiến cơ yểm trợ đang phóng tới đây với tốc độ cao nhất.

Tại sao lại có thể như vậy? Ta không chơi nữa có được không...

Lam Hiên Vũ căn bản không có nửa điểm lưỡng lự, lập tức khống chế chiến cơ không gian quay đầu chạy. Đây cũng không còn đơn giản là đồng đội heo, mà đơn giản chính là mưu sát rồi!

Trợ giúp hắn? Đừng đùa. Tới đó là chết chắc!

Nhưng hiện tại Lam Hiên Vũ có muốn chạy cũng không dễ dàng, bởi vì hệ thống động lực vừa mới khôi phục được một chút. Sau khi chiến cơ không gian quay đầu, tên lửa đẩy mới chỉ mở được một bộ phận thì hắn đã thấy chiến cơ yểm trợ phe mình lướt vèo qua bên cạnh. Sau đó hắn chỉ thấy ánh sáng lửa đạn ngập trời...

Lam Hiên Vũ mang bộ mặt xám xịt mà bước ra khỏi khoang thuyền mô phỏng. Hắn không thể không xám mặt thế này. Vốn là muốn biểu hiện cho thật tốt, dưới tình huống có chiến cơ yểm trợ, hắn hoàn toàn tin mình sẽ có thể sinh tồn lâu hơn. Nhưng cuối cùng thì hắn chỉ miễn cưỡng phá huỷ được hai chiếc chiến cơ địch, sau đó tất cả liền kết thúc. Hắn thật sự là lòng đầy căm phẫn, cho nên, khi vừa liếc thấy gã trung niên lôi thôi, hắn liền không nhẫn được mà tức giận nói: "Tên phải bội! ngươi chính là tên phản bội, trên chiến trường ngươi làm chiến cơ yểm trợ như thế đấy hả?"

Gã trung niên lôi thôi thản nhiên nói: "Đúng rồi, chiến cơ khiêu khích mà."

Lam Hiên Vũ trợn mắt hốc mồm.

Gã trung niên lôi thôi làm ra một bộ dáng đương nhiên: "Chính ngươi không nhận định rõ ràng được vấn đề thì còn có thể trách ai? Vốn dĩ ta đã là kẻ địch của ngươi, ngươi báo cáo phương vị cho ta, đã vậy còn ra lệnh cho ta, đó không phải muốn chết sao? Chút trình độ vớ vẩn này mà còn muốn vào học viện Sử Lai Khắc? Tranh thủ về tắm rửa mà ngỉ đi cho rồi."

"Ta..." Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy gã lôi thôi trước mặt đã không chỉ là lôi thôi, hơn nữa còn hết sức hèn mọn, vô cùng hèn mọn. Lúc này hắn mới nhớ tới một vấn đề, đối phương là lão sư giám khảo đó! Vậy mà vừa rồi mình nói cái gì trong hồn đạo thông tin..?

Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình mà nói một cách nghiêm túc: "Lão sư, ta sai rồi."

Gã trung niên lôi thôi sửng sốt một chút, hai tay khoanh lại trước ngực mình: "Ồ? Ngươi sai ở đâu?"

Lam Hiên Vũ cũng không có nói mình sai là mắng hắn, chỉ mang một bộ dáng rất thành khẩn mà nói: "Ta sai vì không hiểu sự vất vả tâm sức của lão sư. Ngài là muốn cho ta một chút áp lực, để cho ta hiện ra chính mình tốt hơn, nhưng ta lại hiểu lầm ý ngài, lại không nhận định được vấn đề, không biết lão sư không phải chiến cơ yểm trợ, mà là chiến cơ chuyên đi khiêu khích, đây là do ta chủ quan. Do ta khinh thường mà không thể phát huy ra trình độ tốt nhất của mình, phụ lòng kỳ vọng của ngài.”

“Lão sư, ta sai rồi, ta thật sự đã nhận thức được sai lầm của mình, xin ngài cho ta thêm một cơ hội, ta cam đoan sẽ lĩnh hội ngài dạy bảo thật tốt. Có một câu là biết chỗ sai có thể thay đổi thì không gì tốt hơn. Xin ngài lại cho ta một cơ hội nữa." Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Lam Hiên Vũ dần ửng đỏ, nước mắt đã trực chờ trào ra.

Khóe miệng gã trung niên lôi thôi khẽ co giật một thoáng, đột nhiên giơ tay lên mà cho một vỗ vào ót Lam Hiên Vũ, đập hắn một cái lảo đảo.

"Đáng tiếc là học viện Sử Lai Khắc không có hệ biểu diễn, nếu không thì ngươi nhất định sẽ có thể thi đậu. Nếu không phải ta biết ngươi là đệ tử của Ngân Thiên Phàm thì vó lẽ ta sẽ phải tin. Ngươi được mấy tuổi đầu mà đã gian xảo như vậy, Ngân Thiên Phàm thật đúng là dạy được một gã “đồ đệ tốt” nhỉ!"

"A?" Lam Hiên Vũ ngơ ngác nhìn hắn, tầng nước mắt lập tức liền biến mất, không để ý tới cái ót đau mà nói: "Ngài, ngài biết Ngân lão sư?"

Gã trung niên lôi thôi hừ một tiếng: "Nào chỉ là biết? Tên mập mạp chết bầm không có tiền đồ đó, ngươi hỏi hắn xem có dám vác mặt tới cho ta nhìn hay không. Cũng may là tiểu tử ngươi còn chút lương tâm, biết lựa chọn hệ chỉ huy không gian làm chủ tu. Xem việc này... miễn cưỡng cũng nhận được ngươi. Cút ngay! Sau khi sát hạch tổng hợp kết thúc, chỉ cần ngươi không chết thì đến đây tìm ta báo danh."

Nói xong, hắn lập tức quay người bước đi. Lam Hiên Vũ nuốt xuống một hớp nước miếng, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy hình như mình bị Ngân lão sư lừa cho một vố rồi! Đi theo vị trung niên lôi thôi này học tập thật sự chính xác sao? Còn nữa, vừa rồi hắn nói vậy hình như là mình đã trúng tuyển? Sau khi sát hạch tổng hợp, chỉ cần không chết là có thể trở về báo danh? Sát hạch tổng hợp là cái gì? Không chết? Chẳng lẽ còn có nguy hiểm tới tính mạng? Hay là hắn chỉ thuận miệng nói như vậy?

Lam Hiên Vũ suy nghĩ phân loạn. Nhưng rất nhanh hắn liền quyết định không đoán nữa, nhanh chóng sử dụng hồn đạo thông tin mà gọi cho Quý Hồng Bân.

"Về đã rồi nói." Nghe Lam Hiên Vũ, Quý Hồng Bân chỉ nói một câu như vậy.

Không xe, cũng không ai đưa đón, Lam Hiên Vũ chỉ có thể đi bộ trở về. Cứ việc trong học viện Sử Lai Khắc có cột mốc đường, cũng có thể hỏi thăm, nhưng hắn vẫn phải đi mất một giờ mới về đến khách sạn Sử Lai Khắc. Khi Lam Hiên Vũ nhìn thấy Quý Hồng Bân, hắn phát hiện ánh mắt Quý lão sư nhìn mình có chút quái lạ.

"Quý lão sư, ngài làm sao vậy?" Lam Hiên Vũ nghi ngờ hỏi.

Quý Hồng Bân lắc đầu nói: "Không có gì. Ngươi thi đậu học viện Sử Lai Khắc cũng không thành vấn đề." Lam Hiên Vũ nói: "Mập mạp cùng Phong Tử còn chưa có trở lại sao?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.