Tình Sói Chi Dao

Chương 213: Thiên tài phải có khí chất của thiên tài.




Hắc ngư chạy trốn, thỉnh thần kết thúc, lúc này tiếng sấm vang lên khiến Lý Tu Viễn vô cùng tò mò.

Giờ phút này không chỉ tiếng sấm vang lên còn có một đạo kinh lôi trực tiếp bổ lên mặt hồ, thanh thế hùng vĩ, vượt xa hắc ngư giả thần giả quỷ trước đó, sau khi đạo sấm sét này đánh xuống, trên mặt hồ lóe lên từng đạo lôi hồ.

Chỉ vẻn vẹn một đạo kinh lôi, toàn bộ hồ các trong hồ nước đều bị giật chết, lít nha lít nhít nổi lên mặt nước. Không chờ Lý Tu Viễn kịp phản ứng, đạo kinh lôi thứ hai đã rơi xuống.

"Ầm ầm ~!"

Kèm theo đó là tiếng vang và một đạo kinh lôi khác đánh vào mặt hồ, vị trí vẫn như trước.

Kinh lôi ẩn chưa thần uy to lớn, bổ nước hồ thành một lỗ hổng to lớn, khiến nó không thể khép lại nhanh được.

- Đây, đây là sấm thật.

Lý Tu Viễn thấy đây đúng là lôi đình thật sự chứ không phải giả hay huyễn hóa mà thành.

Bởi vì lôi đình huyễn hóa sẽ không qua được đôi mắt của hắn. Bầu trời vạn dặm không may, trời trong một mảnh nhưng kinh lôi như đánh từ chín tầng trời xuống, chẳng có chút dấu hiệu nào cả, khó lòng mà đoán mà trước được.

"Ầm ầm ~!"

Tiếng sấm tiếp tục vang lên, đạo kinh lôi thứ ba cứ thế đánh xuống, vẫn đánh ở chỗ cũ.

Sau khi đạo kinh lôi đánh xuống, giữa hồ lớn xuất hiện một xoáy nước dần mở rộng, người trên bờ có thể thấy rõ dưới đáy sông.

Chỉ thấy dưới đấy sông là từng khối đá ngầm, dưới đá ngầm mơ hồ có hắc ngư đang ẩn nấp.

Dưới đó là sào huyệt của hắc ngư.

Giờ phút này hắc ngư thét lên từng tiếng, thân thể trốn dưới đá ngầm xao động bất an, nó ngẩng sợ nhìn lên trời, độc nhãn xanh rời lộ ra vẻ sợ hãi khôn xiết.

"Xôn xao~!"

Lúc này hắc ngư như chim sợ càng cong, nhảy lên muốn rời khỏi sào huyệt để chui vào làn nước.

Thời điểm nó vào vọt ra thì đạo kinh lôi thứ tư đánh xuống, đạo kinh lôi vừa bá đạo vừa đáng sợ, trực tiếp bổ nát đá ngầm hắc ngư ẩn thân, chỉ còn đá vụn bay ra bốn phía.

- Ta chính là Lôi Công Đãng Quái, yêu nghiệt mau nhận lấy cái chết.

Âm thanh truyền tới từ thiên không, chấn đến người nghe muốn nội thương, màn nhĩ như nứt ra, dường như có kinh lôi vang lên bên tai.

"Hô hô ~!"

Lúc này gió lớn nổi lên, khí hậu trước đó còn quang đãng bỗng đại biến, nháy mắt mây đen bao phủ bầu trời và hồ lớn. Tiếng sấm rền vang, sấm sét dữ dội, dường như có thần quang lấp lóe, kim quang ẩn hiện.

"Ầm ầm ~!"

Lại một tia chớp hiện lên xé rách mây đen, bổ về phía hắc ngư trong hồ lớn.

Bên trong mây đen, Lý Tu Viễn thấy một thân ảnh mặt kim giáp mơ hồ, uy vũ bất phàm, không biết trong tay cầm món vũ khí có hình dáng gì.

Hắc ngư bị hù vừa hoang mang vừa sợ hãi, hung hăng muốn bay vào hồ nước, trông như du long dao động, né tránh đợt kinh lôi kia.

- Ta chính là Lôi Công Phục Ma tới nơi này tru diệt yêu quái làm nhiều chuyện ác.

Giờ phút này, một âm thanh khác vang lên trong mây đen.

Thanh âm không vang dội như trước đó mà mang theo ngữ khí lãnh đạm.

Hiển nhiên, Lôi Công Đãng Quái và Lôi Công Phục Ma là hai người khác nhau.

- Hai vị Lôi Công tới?

Lý Tu Viễn giật mình trong lòng, có hơi kinh ngạc.

Trước đó một người cũng chẳng thấy bóng, lúc này vừa tới một đôi, chẳng lẽ Lôi Thần tru yêu sẽ rủ rê nhau đi chung à?

Âm thanh Lôi Công Phục Ma vừa dứt thì một đạo tử lôi đánh vào góc hồ, tử lôi ngưng tự không tiêu tán, trông như cột trụ phát sáng vậy.

Sau đó tử lôi vạch một đường chém hồ nước thành hai nửa.

Năng lực như vậy dùng từ dời sông lấp bể để hình dung cũng không đủ.

Này mới đúng là thủ đoạn của Lôi Thần a, huyễn hóa của đầu hắc ngư kia sao có thể so sánh nổi.

- Ta chính là Lôi Công Ngữ Phương tới để trừ yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.