Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 14: Rừng độc (p2)




Ngoại trừ Thiên Bắc Dạ, những người khác rời khỏi tầng hầm rất nhanh, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại an tĩnh.

Linh Tiêu cười khổ một tiếng: "Nếu thật sự không được, vậy thì từ bỏ đi, cái mạng này của ta chết cũng không sao, nhưng ngươi là ân nhân cứu mạng của Thanh Long với Bạch Hổ, ta không thể khiến ngươi bị liên lụy."

Cố Nhược Vân không nói gì, bên trong con ngươi thanh lãnh lóe ra ánh sáng kiên định, nàng chậm rãi đi đến chỗ Linh Tiêu, trong nháy mắt đó, toàn bộ uy áp trên người nàng đều tỏa ra,hóa thành gió lốc xoay vòng xung quanh.

Mái tóc bị gió lớn thổi bay hỗn loạn, khiến cho khuôn mặt của nàng càng thêm mĩ lệ động lòng người, theo từng bước chân của nàng, trái tim của Linh Tiêu lại càng thêm nặng nề, khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười khổ.

“Oanh!” Nắm đấm của nữ tử dừng lại trên trận pháp ẩn hiện trên vách tường, lực lượng mạnh mẽ tản ra, khiến cả người nàng chấn động, trên tay xuất hiện một vết rách, máu từ vết thương trào ra.

"Vân Nhi." Thiên Bắc Dạ đau lòng, lo lắng kêu lên, hắn vội vàng đi lên đỡ lấy thân thể đang run rẩy của Cố Nhược Vân, nhíu chặt mày nói: "Để ta làm."

"Không được." Cố Nhược Vân lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: "Tiểu Dạ, thực lực của chàng đúng là rất mạnh, nhưng mà muốn phá giải trận pháp này, không phải chỉ có thực lực mạnh mẽ là được, nếu không Linh Tiêu đã không bị giam trong đó nhiều năm như vậy. Lúc đó Tử Tà đã nói với ta, muốn phá giải trận pháp này, chỉ có một phương pháp duy nhất! Đó chính là Linh hồn chi lực! Ta có linh hồn của hai người, cho nên chỉ có ta mới có thể phá được nó!"

Nàng biết rõ thực lực của Thiên Bắc Dạ rất mạnh, nhưng mà... Chuyện này, chỉ có người đoạt xác sống lại như nàng mới có thể làm được. Những người khác, cho dù đạt tới Võ Thánh, cũng sẽ không có cách nào phá giải được trận pháp này. Đây chính là lí do Cố Nhược Vân không để cho Thiên Bắc Dạ hỗ trợ.

“Oanh!” “Ầm ầm ầm!”

Mỗi lần nắm đấm của Cố Nhược Vân đánh vào thận pháp vô hình kia, liền có ba tia sáng bắn ra, mạnh mẽ đánh vào trên người nàng, giờ phút này, cánh tay của nàng đã chảy máu đầm đìa, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng không nhăn mày dù chỉ một cái.

"Tiểu Dạ, chàng tìm giúp ta mấy tảng đá." Cố Nhược Vân lui về sau vài bước, nói với Thiên Bắc Dạ nói.

Thiên Bắc Dạ hơi gật đầu, ánh mắt hơi lướt qua vết thương trên tay của Cố Nhược Vân, trong mắt ngoại trừ đau lòng, còn chứa đựng sát khí nồng đậm! Rất rõ ràng, hắn động sát ý, muốn giết chết người đã tạo ra trận pháp này!

“Oanh!”

Cánh tay Cố Nhược Vân vẫn tiếp tục đánh vào trận pháp, không biết đánh bao lâu, ánh sáng của trận pháp cuối cùng cũng ảm đạm đi một chút, "lạch cạch" một tiếng, trong không trung xuất hiện một cái khe trong suốt.

Bởi vì trận pháp này mắt thường đều không thể nhìn thấy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái khe như vậy, nếu người không rõ chuyện gì xảy ra mà nhìn thấy, chắc sẽ nghĩ rằng không khí bị xé ra một cái lỗ hổng.

Rất nhanh, Thiên Bắc Dạ đem mấy tảng đá tới, đi đến trước mặt Cố Nhược Vân. Cố Nhược Vân cũng không kịp nói thêm điều gì, chỉ cầm lấy một khối đá trong đó, ném vào trong cái khe vừa xuất hiện ở trên không trung. Sau đó, nàng để tất cả số đá còn lại ra ngoài, xếp chúng thành một trận pháp khác.

"Bây giờ ta sẽ dùng trận pháp của ta đánh vỡ trận pháp của người kia, như vậy Linh Tiêu liền có thể rời khỏi đây."

Nhưng mà, đây cũng là bước khó khăn nhất. Nếu thực lực của đối phương quá mạnh, như vậy, nàng và Linh Tiêu sẽ chết ở đây!

“Oanh!” “Ầm ầm ầm!”

Trong nháy mắt Cố Nhược Vân xếp xong trận pháp, nó lập tức chấn động, hiện ra ánh sáng trắng chiếu sáng tận trời cao, bao phủ toàn bộ tầng hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.