Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 12: Sicili – Truyền thuyết




: Kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh

Tên nam tử kia vừa tiến đến đã khóc hô: - Đại nhân, đại nhân, việc này không liên can đến tiểu dân nha, tiểu dân là bị oan uổng. 

Tần Cối phẫn nộ quát: - Ngươi còn dám nói xạo. Bản quan đã điều tra rõ, pháo hoa kia chính là ngươi mang vào, còn không mau mau nói thật ra. 

Người nọ toát mồ hôi nói: - Vâng, này pháo hoa là tiểu nhân mang vào, mhưng không phải là tiểu nhân đốt đấy. Là --- là hai vị công tử châm đấy. 

Lý Kỳ nhướn mày, bỗng nhiên nói:- Trong đó có một công tử có phải cắm một đóa hoa hồng trên tóc mai hay không. 

Người nọ sửng sốt, nói: - Đại nhân làm sao mà biết? 

Ngoại trừ hai thằng nhãi kia, còn ai vào đây làm ra loại sự tình này chứ. Lý Kỳ xoa xoa cái trán, ở bên tai Mã Kiều phân phó vài câu, Mã Kiều gật đầu, liền đi ra ngoài. 

Lý Kỳ liếc mắt nhìn người nọ một cái, cảm giác giống như một người nào đó, bèn hỏi: - Ngươi tên là gì?- Tiểu nhân tên là Ô Hữu Hoa. 

- Ngươi có phải có một ca ca kêu Ô Hữu Tài hay không? 

Ô Hữu Hoa cả kinh nói: - Đại nhân quen biết ca ca ta? 

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta là Giám sự Quân Khí Giám, pháo hoa này đều là chính ngươi làm hay sao? 

Ô Hữu Hoa trong lòng rùng mình, gật đầu nói: - Đúng vậy. 

- Vậy ngươi rất quen thuộc đối với hỏa dược phải không.- Tiểu dân đều là cùng ca ca tiểu dân học đấy, hơn nữa tiểu dân cũng rất thích hỏa dược, vì thế thường xuyên làm chút pháo, pháo hoa vân vân đi bán lấy tiền. 

Lý Kỳ gật gật đầu, vẻ mặt một bộ như thoáng suy nghĩ. 

Lúc này, Mã Kiều cũng mang theo Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vào đến, hai thằng nhãi ngu xuẩn kia vừa tiến đến liền cúi đầu, một bộ dáng thành thành thật thật, hiển nhiên bọn họ đều đã biết rằng Tống Huy Tông ở trong này rồi, bằng không bọn họ làm sao dễ dàng đi vào khuôn khổ, cùng Mã Kiều tới nơi này. 

Mã Kiều đem người tới, thi lễ với Tống Huy Tông một cái, sau đó đi tới bên người Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Bộ Soái, ngươi thật lợi hại, hai người bọn họ quả nhiên còn chưa có rời khỏi, còn đang ở bên ngoài xem náo nhiệt.Lý Kỳ cười nói: - Đó là do bọn họ không biết Hoàng thượng ở trong này, bằng không sớm chạy rồi. 

- Tiểu chất gặp qua Triệu thúc thúc. 

Hai người nhu thuận hướng tới Tống Huy Tông vái chào. 

Tống Huy Tông thật sự nhịn không được, vỗ bàn một cái, cả giận nói: - Khang nhi, hai người các ngươi thật sự là càng ngày càng coi trời bằng vung rồi. 

Cao Nha Nội vội hỏi: - Triệu thúc thúc đã hiểu lầm, việc này cùng bọn cháu vô can nha.Ô Hữu Hoa vội chỉ vào Cao Nha Nội nói: - Nhị vị công tử, mới vừa rồi rõ ràng chính là các ngươi châm pháo hoa tiểu dân mang tới đấy, tại sao lại cùng các ngươi vô can. 

Hồng Thiên Cửu nói: - Ô lão ca, coi lời này của ngươi nói, mới vừa rồi rõ ràng chính là ngươi bảo chúng ta đốt đấy. 

- Tiểu dân khi nào bảo các ngươi đốt? 

Cao Nha Nội hừ nói: - Có phải ngay từ đầu ta đã hỏi ngươi, trong bình sắt này của ngươi là đồ vật gì hay không?Ô Hữu Hoa gật gật đầu. 

Hồng Thiên Cửu lại nói: - Ngươi nói là pháo hoa, có phải thế không? 

Ô Hữu Hoa lại gật đầu. 

Hồng Thiên Cửu nói: - Ta lại hỏi, pháo hoa này của ngươi có gì đặc biệt, ngươi nói bắn cao, hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt, so với pháo hoa bình thường còn đẹp hơn, có thể chiếu sáng nửa bầu trời, ta nói có sai không? 

- Đúng vậy.Cao Nha Nội nói: - Tiếp theo ta đã nói ta không tin. Đây chỉ là ngươi tin miệng nói bậy, pháo hoa gì lại có thể chiếu sáng cả bầu trời chứ, có phải thế không? 

- Đúng như vậy, đúng như vậy. 

Hồng Thiên Cửu lại nói: - Kế tiếp ngươi lại nói như thế nào? 

Ô Hữu Hoa chi tiết nói: - Tiểu dân nói công tử nếu không tin, đại khái có thể thử một lần liền biết. Lời này vừa ra khỏi miệng, chính y cũng ngây người. 

Này hai tiểu tử nhất định là đã chuẩn bị rồi, một mình lão tử đối phó với hai người bọn họ, cũng đủ đau đầu rồi, huống chi là Ô Hữu Hoa trung thực này. Lý Kỳ nghe vậy chỉ biết lắc đầu. 

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nhìn nhau, đồng thời nhướng nhướng mày, vẻ mặt rất là đắc ý. 

Cao Nha Nội nhu thuận hướng tới Tống Huy Tông nói: - Triệu thúc thúc. Ngươi cũng nghe rồi đó, là y bảo chúng ta đốt đấy, hai chúng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ nghe y thôi, chưa từng nghĩ đến pháo hoa kia nhiều khói như vậy. Suýt nữa đều bị sặc khói mà chết, cũng may hai chúng ta thông minh trốn thoát, tuy nhiên thằng nhãi này thật sự là dụng tâm hiểm ác, Tiểu Cửu, ngươi nói có phải không? 

Hồng Thiên Cửu gật đầu thật mạnh.Ô Hữu Hoa ngẩn ra, quỳ trên mặt đất khóc hô: - Mấy vị đại nhân, tiểu dân chỉ có là thuận miệng vừa nói. Không biết bọn họ thật sự sẽ đốt đấy, tiểu dân là vô tội nha. 

Tống Huy Tông đầu tiên là khoát tay, khiến Ô Hữu Hoa im miệng, trầm giọng nói: - Khang nhi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Triệu thúc thúc vô tri? 

Cao Nha Nội sợ tới mức cả người run lên, vội hỏi: - Cháu họ không dám. 

- Hừ. Ngươi đường đường con trai của Thái úy, sao có thể nghe theo lời nói của một dân chúng, ta nhìn hai các ngươi chính là tò mò về pháo hoa kia, muốn thử nhìn một chút. Hai tiểu tử các ngươi cũng không nhìn một cái đây là địa phương nào, xung quanh có những người nào, người nào bày đặt, đây là địa phương phóng pháo hoa sao? 

Hai tên ngu xuẩn kia thấy Tống Huy Tông nổi bão, khẩn trương cúi đầu nói: - Tiểu chất biết sai rồi. 

Tống Huy Tông thở dài thật mạnh, cũng không có biện pháp với kẻ dở hơi này, phẫn nộ mà nói: - Các ngươi đều đã qua tuổi nhược quán. Sao còn không hiểu chuyện như vậy. Việc này ta sẽ nói với phụ thân ngươi, bảo y quản giáo các ngươi cẩn thận. 

- A? 

Tống Huy Tông trừng mắt, nói:- Ngươi còn có ý kiến? 

- Không --- không có. Cao Nha Nội đổ mồ hôi, làm cho đó hoa hồng trên tóc mai càng lộ vẻ kiều diễm, hai chân bắt đầu run lên, giờ nếu để cho Cầu ca biết y thiếu chút nữa thì nướng chín Tống Huy Tông, vậy thì xong rồi. 

Hồng Thiên Cửu cũng không khá hơn chút nào, y cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của chuyện này, cả người đều run lên, Cầu ca dù sao còn không phải phái bạo lực, nhưng Hồng Bát Kim như người điên nha, đánh người đơn giản thôi cũng đã sắp mất mạng nhỏ a. 

Thật sự là hiện thế báo a! Lý Kỳ nhìn đến bộ dạng hai người phát run, không khỏi cúi đầu cười trộm, sướng! Quá sung sướng!Tống Huy Tông khoát tay nói: - Các ngươi trước cút về suy nghĩ cho kỹ đi. 

- Vâng. Tiểu chất cáo lui. 

Hai người khẩn trương đi ra ngoài, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm bọn họ oán giận lẫn nhau. 

- Đều tại ngươi, bảo ngươi trốn ngươi không trốn, còn nói muốn xem náo nhiệt của Lý đại ca, hiện tại thì tốt rồi, náo nhiệt của đại ca còn chưa được xem, ngược lại bị hắn nhìn thấy náo nhiệt của chúng ta. 

- Ngươi bây giờ còn nói những điều này làm gì, ta đều sắp buồn chết rồi, việc này nếu cho cha ta đã biết, thế nào cũng phải lột da ta ra.- Ta thảm hại hơn, nói không chừng hai chân cũng sẽ bị chặt đứt. 

- Ngươi chín đời đơn truyền, thất công lão nhân gia ông ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, đáng tiếc ta không phải. 

- Chín đời đơn truyền cùng cái chân có quan hệ gì chứ, mệnh căn vẫn còn là được. 

- Ôi. 

Tống Huy Tông và Lý Kỳ nghe được thanh âm bọn họ nói thầm, thật sự là nhịn không được, đợi bọn họ vừa đi ra ngoài, liền bật cười ha hả. 

Cười một hồi xong, Tống Huy Tông đưa mắt ra hiệu cho Lý Kỳ, Lý Kỳ trong lòng thầm hiểu, hướng tới Ô Hữu Hoa nói: - Tốt lắm, Ô Hữu Hoa, việc này hiện đã điều tra rõ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng là người bị hại, hiện tại ngươi có thể trở về, ồ, đại hội Gây dựng sự nghiệp còn có thể cử hành hai ngày, ngươi vẫn có thể đi. Nói tới đây, hắn lại nói: - Thôi đi, thôi đi, ngươi cũng đừng đi, ta sẽ giúp ngươi an bài, liền xem như là bồi thường cho ngươi đi.

Đây chính là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường nha. Ô Hữu Hoa không khỏi vui mừng quá đỗi, bái tạ một cái. 

Đợi sau khi Ô Hữu Hoa đi ra ngoài, Tống Huy Tông cũng đứng lên nói: - Tốt lắm, ta cũng phải trở về rồi.- Ta tiễn đại quan nhân. 

Mấy người vừa đi đến cửa, dường như Tống Huy Tông đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: - Đúng rồi, Lý Kỳ, Xạ Điêu Anh Hùng Truyện kia của ngươi tại sao lại không viết tiếp chứ? 

Mẹ kiếp! Lại là vấn đề này, ta cũng muốn viết, nhưng vấn đề là viết không được a! Lý Kỳ gãi đầu, buồn bực nói: - Ta cũng muốn viết, nhưng --- ôi, không dám giấu diếm đại quan nhân, kỳ thật cho tới nay, đều là ta nói, Phong Nương Tử viết, đại quan nhân cũng biết thư pháp của ta rồi đó, ôi, nửa ngày khó viết cho ra một chữ, nhưng hiện giờ từ Phong Nương Tử đến Sư Sư cô nương đi đâu mất rồi, ta đây cũng là không có cách nào, chỉ có thể kéo dài thôi.Tống Huy Tông gật gật đầu nói: - Thì ra là thế, khó trách ngươi lần trước hỏi ta chuyện của Phong Nương Tử. 

- Còn không phải vì thế sao. 

Tống Huy Tông ho nhẹ một tiếng, nói: - Cũng được, sẽ nói cho ngươi biết đi, kỳ thật Phong Nương Tử vẫn không ở chỗ Sư Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.