Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 1 - Chương 9-2: Tin dữ! (2)




“Thiệu tiên sinh, sự cố Trang tổng nhảy lầu lần này có phải là tự sát như cảnh sát công bố hay không, có phải vì lần này Trang tổng đầu tư sai lầm nên không thể trả nổi các khoản vay?”

Phóng viên hỏi không ngừng, Thiệu Đình lại trầm ổn tỉnh táo, nhưng cổ áo vẫn hơi lệch đi, mái tóc đen dày đẫm mồ hồi: “Xin lỗi, tôi và Trang tổng chỉ có quan hệ hợp tác, chuyện về bà ấy tôi rất tiếc nhưng thực sự là chuyện nhảy lầu tôi không rõ lắm”

“Tại sao Trang tổng lại phải chạy đến tầng thượng công ty ngài tự sát? Trong quá trình hợp tác có vấn đề gì sao?”

Các vấn đề phóng viên đưa ra càng lúc càng khó trả lời, Cố An Ninh rất lo lắng nắm chặt bao tay, chăm chú nhìn người đàn ông trên màn hình TV.

Đôi mắt hắn sắc bén tựa như sao sáng trong màn đêm, sáng ngời lại sâu thẳm, dáng vẻ vô cùng nho nhã: “Lần đầu tư sai lầm này không chỉ Trang tổng ôm nợ mà tôi cũng vì mảnh đất này tham gia góp nửa vốn, cũng không đạt được lợi ích nào”

Phóng viên còn muốn hỏi thêm, Trì Phi cao lớn đã xuất hiện chắn màn ảnh, hắn mở đường cho Thiệu Đình đi ra ngoài, gương mặt cứng nhắc không biểu cảm: “Xin nhường đường, Thiệu tiên sinh cần nghỉ ngơi, có gì sẽ trả lời sau”

Các phóng viên chụp ảnh liên tục đến tận khi Thiệu Đình vào xe, TV mới chuyển sang hình ảnh nữ phát thanh viên.

Người này mặc bộ đồ công sở màu đen, rất phù hợp với hoàn cảnh đang nhắc đến: “Cảnh sát đã xác nhận chuyện nữ sĩ Trang Khiết nhảy lầu lần này không có dấu vết bị giết, mà nữ sĩ Trang Khiết chọn Trung tâm Thương mại Đình Thụy là vì lúc trước có hợp tác với Thiệu Đình tiên sinh của công ty Quốc tế Đình Thụy về mảng đầu tư làng du lịch, cuối cùng vì chính phủ thu hồi mảnh đất kia, đầu tư không thu lời còn nợ nần, lòng sinh oán hận. Nữ sĩ Trang Khiết còn mang theo xăng muốn dội lên Thiệu Đình tiên sinh để đồng quy vu tận. Tin tức sẽ được cập nhật thêm…”

Đến tận khi tin tức kết thúc, Cố An Ninh vẫn chưa hoàn hồn. Quản gia đứng sau lưng nàng trầm thấp cảm than một câu: “Tiên sinh đúng là không may mắn, lại đầu tư thất bại”

Cố An Ninh im lặng nghe, đeo lại bao tay, quản gia thấy cô đi vào bếp thì không nhịn được nhắc nhở: “Tiên sinh chắc đang vội trở về, hay là cô Cố chuẩn bị nước tắm cho ngài đi?”

Cố An Ninh nhớ lại gương mặt Trang Khiết, tự nhiên cảm thấy chán ghét, dù sao cũng là một mạng người sống.

Cô cố gắng giữ cho tay mình không run rẩy, từ từ quay lại nhìn quản gia: “Tôi nghĩ Thiệu Đình không cần nước ấm, mà là rượu mạnh”

Quản gia nhíu mày nhìn cô nghi hoặc, vẻ mặt khó có thể lý giải, đại khái vẫn nghĩ cô là quái nhân nên không hỏi lại.

Cố An Ninh chuyên tâm trang trí hoa quả lên bánh ngọt; rất nhanh có tiếng bước chân từ phía cửa lớn, sau đó Thiệu Đình và Trì Phi cùng nhau vào.

Cố An Ninh không quay đầu lại, chỉ nghe quản gia cung kính hỏi thăm: “Tiên sinh có muốn tắm trước không?”

Quả nhiên giọng nói chìm liễm ổn trọng quen thuộc của Thiệu Đình vang lên: “Đưa chai rượu cho tôi”

Quản gia hơi bất ngờ, Cố An Ninh chỉ nhếch miệng cười, tiếp theo tiếng bước chân trầm ổn tiến lại càng lúc càng gần.

Hắn ôm lấy cô, người toàn mùi xăng, có điều tâm tình có vẻ không u uất như trên TV, ngược lại còn có chút hứng thú: “Sao lại học làm bánh thế?”

Cố An Ninh chỉ quay đầu liếc hắn một cái, đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng vui vẻ, trong suốt như biển sâu, nhưng mà không thể thăm dò nhiều hơn.

Cô nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Sắp đến sinh nhật bố em rồi, em làm xong thì anh đưa cho ông hộ em”

Nghe vậy, bàn tay trên lưng Cố An Ninh của Thiệu Đình nắm chặt lại, hắn cũng không trả lời ngay, chỉ đưa ngón tay dính kem của cô lên miệng nhấm nháp. Hắn mút ngón tay cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quanh, lúc này mới nhàn nhạt trả lời: “Quá ngọt, không tốt cho người nhiều tuổi”

Hắn nói xong cũng quay người đi, Trì Phi đứng cách cô vài bước mỉm cười thông cảm, Cố An Ninh khó chịu xoay đi. Cô rất muốn hỏi Thiệu Đình, hỏi vì sao hắn đã có thông cáo thu hồi đất của chính phủ trong văn phòng nhưng vẫn giật dây Trang Khiết hợp tác, cô đã từng nghi ngờ nhưng không hề nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức Trang Khiết đánh đổi cả mạng sống của mình.

Toàn thân máu như đông cứng lại, nội tâm bị đè nén kinh khủng, có lẽ thời gian này cô sống quá yên ổn nên đã quên mất bản tính của Thiệu Đình.

“Đang suy nghĩ gì?” – Sau lưng bỗng vang lên giọng hắn, Cố An Ninh run rẩy, từ từ quay đầu lại.

Thiệu Đình tay vẫn đang cầm chén rượu, ánh mắt thâm thúy đánh giá cô, cô không muốn bị hắn phát hiện ra sự khác thường nhưng không thể che giấu được: “Không có gì, thấy hơi lạnh”

Thiệu Đình đi thẳng về phía cô, giơ tay sờ trán: “Nhiệt độ điều hòa quá thấp? Người mát thế cơ mà”

Cố An Ninh nhìn hắn nhăn nhó bảo quản gia đi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, tay xoa xoa mặt cô, đến khi gương mặt cô đỏ bừng lên mới cười vui vẻ: “Em là nữ chủ nhân nhà này, có quyền sai bảo bọn họ làm việc”

Ý cười ở đáy mắt hắn không phải là giả, sự quan tâm này cũng không phải là giả, chỉ là…

Cố An Ninh nhẹ gật đầu, cảm giác lòng mình nặng ngàn cân, không thể suy nghĩ thông suốt.

Thiệu Đình đứng sau cô dường như suy nghĩ gì đó, híp híp mắt, chậm rãi ra ngoài.

---

Trì Phi ở lại ăn cơm, trong bữa ăn luôn thảo luận với Thiệu Đình chuyện công ty, Cố An Ninh mặc dù hầu hết là không hiểu nhưng cũng cố gắng thử lắng nghe.

Lần này Thiệu Đình thiệt hại tiền, hơn nữa còn là thiệt hại rất nhiều, Trì Phi ra sức tư vấn, nghe nói ảnh hưởng lên công ty rất lớn, xử lý không tốt sẽ khó ngồi yên ổn.

Cố An Ninh bắt đầu thấy mù mịt, chẳng nhẽ mình nghĩ sai rồi? Thiệu Đình không đến nỗi là người giết địch tám trăm tự tổn ba nghìn.

Thiệu Đình lơ đãng nhìn cô một cái, vẫn còn để ý đưa cô đĩa rau: “Hôm nay cứ nhấp nhổm, có chuyện gì?”

Cố An Ninh muốn nói lại thôi, ngại Trì Phi ở đây nên không nói gì hết.

Trì Phi nhìn cô hồi lâu, cười khẽ: “Chúng ta cứ nói chuyện này, chị dâu thấy nhàm chán”

Thiệu Đình phụ họa gật đầu: “Đối với mấy chuyện này cô ấy không có hứng thú, đổi chủ đề”

Trì Phi phối hợp nói sang chuyện khác, Thiệu Đình cũng cười nhạt đáp lại, hai người kẻ xướng người họa tạo không khí rất hòa hợp, chỉ có Cố An Ninh vẫn không thoải mái, cứ cúi đầu rầu rĩ ăn cơm, vì vậy không lưu ý đến ánh mắt không bình thường của hai người kia nhìn nhau.

Sau khi ăn xong, Cố An Ninh về phòng thì phát hiện ra quản gia vừa đem quần áo đi giặt, Thiệu Đình và Trì Phi ngồi lại ở phòng khách để bàn chuyện tiền nong của công ty.

Cô nhìn quần áo thì tự nhiên phát hiện ra một cái hộp đựng đồ, trước kia chưa từng thấy, cô hiếm khi đến phòng ngủ Thiệu Đình nhưng vì gần đây nịnh nọt hắn nên mới giúp hắn thu dọn quần áo.

Cái hộp kia nhìn qua có vẻ rất được quý trọng, cô cũng không định đụng vào nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hiếu kỳ lấy xuống xem.

Những thứ trong hộp làm cô cực kỳ kinh ngạc, tất cả đều là ảnh của cô, chất cao thành đống trong hộp. Có những bức cô cũng không nhớ là khi nào, có thể nhìn ra bóng lưng cô và Bạch Thuật Bắc rời đi, mỗi lần Thiệu Đình đều lái xe đưa cô đến gặp Bạch Thuật Bắc, nếu như Bạch Thuật Bắc có việc không tới hắn cũng sẽ chờ cùng cô đến lúc anh tới. Cố An Ninh xem lại toàn bộ ảnh chụp, hình ảnh Bạch Thuật Bắc bị xóa hoàn toàn, chỉ còn lại bóng lưng cô, tựa như có thể cảm nhận được tâm tình chua xót của người chụp những bức ảnh này.

Cố An Ninh ngồi bên giường, nhìn cả giường toàn ảnh mà thất thần, Thiệu Đình từ đầu đến đuôi là người xấu, cô cũng chẳng khác gì...

---

“Từ này về sau diễn mấy trò này đừng có tìm tao, lại còn là lừa gạt con thỏ nhỏ cho mày, quá nghiệp chướng” – Trì Phi hung hăng rít thuốc, nhìn Thiệu Đình mặt mũi lầm lì – “Mày chắc chắn cô ấy xem tập văn bản rồi?”

Thiệu Đình ngồi trên ghế salon suy nghĩ gì đó, nghe vậy mới ngước mắt lên: “Lúc ấy tao chủ quan, lại là để đầu giường, chắc cô ấy sẽ thấy”

Trì Phi nhăn mũi khinh thường: “Mày cũng có lúc chủ quan cơ đấy”

Thiệu Đình nhớ lại mình vì Cố An Ninh mua hộp trà an thần trên mạng cho mình mà loạn cả lên, không khỏi buồn cười: “Tao cũng là người thường”

“Bình thường? Bình thường sẽ nghĩ ra loại chiêu trò này để đối phó với đàn bà con gái?” – Trì Phi thở dài, phất tay – “Lần cuối cùng đấy, mày muốn làm gì với cô ấy là việc của mày, đừng có lại tìm tao”

Thiệu Đình ngoài ý muốn nhíu mày: “Lương thiện vậy à, trước kia sao tao không biết”

Trì Phi nghẹn lời hết nói nổi, đành quay lại chuyện chính: “Bố mày bên kia có vẻ không dễ giải quyết, Trang Khiết dù sao cũng theo ông ta đã nhiều năm, ông ta nghĩ cẩn thận sẽ nhận ra. Thân phận của mày dù sao cũng sẽ không bị lộ, mày vẫn còn đại ca giúp làm xét nghiệm cha con, có điều mày đảm bảo ông ta sẽ bỏ qua cho mày à?”

Thiệu Đình thản nhiên gối lên cánh tay: “Ông ta không có lương tâm, tao lại là thằng con duy nhất, giờ ông ta già rồi, đã không còn dã tâm lớn như trước, nếu không phải vì mụ đàn bà này ở bên cạnh xúi bẩy, ông ta đã để lại vị trí cho anh tao, ông ta và người đàn bà này cũng tình cảm quá đi chứ?”

Trì Phi đương nhiên biết rõ chuyện đàn ông gặp dịp thì chơi, Thiệu Lâm Phong còn không dứt chẳng phải vì tiền bạc và địa vị của Trang Khiết có thể giúp ông ta?

“Đã xử lý xong hết à? Phía cảnh sát...”

Thiệu Đình lộ ra nụ cười tính trước: “Tuy bên ngân hàng là tao liên hệ, nhưng chuyện Trang Khiết chết không liên hệ trực tiếp đến tao, cảnh sát cũng chẳng làm gì được”

Trì Phi lắc đầu: “Vận may của mày sẽ không luôn tốt như thế đâu”

Thiệu Đình không trả lời, Trì Phi nhún vai coi như cho qua, nói sang chuyện khác: “Cố An Ninh sẽ tin à? Cô ấy không phải đồ ngốc”

Ánh mắt Thiệu Đình hướng về phía cửa, khóe môi hơi động đậy: “Cái chính là cô ấy lương thiện”

Cố An Ninh thật sự rất lương thiện, cho nên cô bắt đầu khó xử, thậm chí bắt đầu hoài nghi mọi thứ mình đã thấy. Ảnh chụp trước mắt làm cô không thể không nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ, bị lẫn lộn cảm giác về Thiệu Đình của quá khứ.

Cô hoàn toàn rối loạn, Thiệu Đình vào lúc nào cũng không biết. Người đàn ông ôm nàng từ phía sau, lồng ngực rắn chắc đỡ lấy lưng mỏng eo gầy.

“Trì Phi về rồi?”

“Ừ”

Hai người im lặng dựa sát vào nhau, Thiệu Đình xoay cô quay lại, tay vuốt vuốt mái tóc dài: “Nếu em không vui, anh muốn biết nguyên nhân”

Cố An Ninh cũng không muốn nghi kỵ, ngẩng đầu nhìn con người đen chìm sâu của hắn, đơn giản đem nghi ngờ trong lòng thổ lộ hết ra: “Anh đã biết mảnh đất kia có vấn đề? Cố ý dẫn cô Trang vào bẫy?”

“Nửa đúng, nửa không đúng”

Cố An Ninh nhướng mày, Thiệu Đình nghiêm túc trả lời: “Anh biết rõ mảnh đất kia có vấn đề, nhưng đó là về sau, khi đó bọn anh đã lo xong giấy tờ và vốn cũng đã rót vào. Anh hận Trang Khiết cũng không đến nỗi kéo mình theo.”

Cố An Ninh cảm thấy có phần không đúng, Thiệu Đình lại nói: “Em biết anh là người làm ăn, không làm chuyện lỗ vốn, anh muốn Trang Khiết chết thì có trăm ngàn cách, sao lại làm trò không có lợi lộc gì”

Cố An Ninh nghĩ đến tính Thiệu Đình, quả thực không giống, vẫn còn bán tín bán nghi: “Cái chết của bà ấy thực sự không liên can đến anh?”

“Em thấy tiếc cho bà ta, hay lo anh làm trái pháp luật?” – Thiệu Đình đan mười ngón tay vào tay cô, ánh mắt không hề dời khỏi gương mặt cô.

Cố An Ninh con người đen co rút nhanh, yết hầu hơi khô sáp: “Em chỉ không muốn anh đi nhầm”

Thiệu Đình bình tĩnh nhìn cô, lúc sau đưa tay giữ gáy kéo cô vào lòng, cúi đầu mút chặt đôi môi cô: “Mặc kệ em giải thích như thế nào thì cũng coi như là quan tâm đến anh, An Ninh, thành thật càng đáng yêu hơn”

Cố An Ninh gò má hơi nóng lại không có cơ hội cãi lại, môi lưỡi đã hoàn toàn bị hắn ngậm lấy.

Thiệu Đình nhìn hàng mi rủ xuống của cô thật cẩn thận, ôm chặt cô vào lòng, chặt đến độ như muốn hòa vào làm một.

Hắn thật sự đã chọn cách mạo hiểm nhất, chính là một mũi tên trúng hai con chim, cô gái kia không phải ngày càng quan tâm đến hắn sao? Còn vì hắn mà lo lắng nữa...

Hơn nữa, cô phải cam tâm tình nguyện mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.