Tình Như Khói Hoa

Chương 7




Editor: Trần Thu lệ

Giống như mọi khi, đúng giờ thức dậy.

Những tia nắng sớm xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu tím, ngoài cửa sổ có những chú chim đang hót ríu ra ríu rít, tiếng hót véo von, cũng không lộ vẻ tranh cãi ầm ĩ mà chỉ cảm thấy rõ ràng êm tai.

Quý Thiếu Kiệt chưa bao giờ cảm thấy cả người mình lại dễ chịu đến như vậy, anh duỗi thẳng thân thể từ các đốt ngón tay đến thắt lưng, quay mặt nhìn người bên cạnh, cô gái quay lưng về phía anh ngủ rất xa, vùi đầu vào giữa hai gối như một chú đà điểu.

Khoảng cách xa như vậy? Đây là khoảng cách anh không cho phép.

Anh duỗi tay ra kéo cô gái lại, hai tay tự do sờ hai khối tròn trước ngực cô, lúc này mới phát hiện toàn thân cô đầy mồ hôi như ngâm trong nước, cơ thể lại nóng như bàn là vậy.

Anh nhíu mày một cái, cảm thấy tối hôm qua đùa có hơi quá rồi. Lúc nãy tâm trạng còn tốt đẹp, nhất thời trở nên chán nản đứng lên.

Anh xoay người xuống giường, gọi dì Ngô lên, nghĩ nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của nhà họ Quý.

Hơn hai mươi phút sau, bác sĩ Vương gần sáu mươi tuổi đã phục vụ cho gia đình anh nhiều năm vội vàng mang theo hộp thuốc được quản gia dẫn vào, nhìn cô gái trên giường, vẻ mặt không khỏi nghi ngờ, “Thiếu Kiệt, đây là...?”

Quý Thiếu Kiệt đang đứng cạnh cửa sổ phiền não hút thuốc, sợ gió vào nên chỉ dám kéo cửa sổ ra một chút. Anh chỉ về người trên giường nói: “Bác Vương, là bạn gái của con, có lẽ là bị cảm, bác tiêm cho cô ấy hay là cái gì cũng được, để cho cô ấy nhanh khỏe lại.”

Bạn gái? Bác sĩ Vương có chút lẩm bẩm. Tuy rằng ông đã từng thấy mấy cô gái trên giường, nhưng được Quý Thiếu Kiệt gọi là bạn gái vẫn là lần đầu tiên.

Ông hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Quý Thiếu Kiệt. Mặc dù trên danh nghĩa là cháu, nhưng từ nhỏ tính cách của Quý Thiếu Kiệt rất khó chọc. Chuyện của người trẻ tuổi, bác sĩ Vương cũng không dám hỏi nhiều, gật gật đầu, trực tiếp lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ, vừa thấy sốt cao. Cũng không nói nhiều, trong hộp thuốc đã chuẩn bị thuốc, trực tiếp châm kim truyền nước.

Lạc Lạc vốn dĩ đang ở trong trạng thái hôn mê, lúc này bị kim châm cổ tay nhất lên giãy giụa muốn tránh khỏi, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, bộ dạng muốn khóc, Quý Thiệu Kiệt đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thấy rõ ràng, anh là bị cô khóc mà sợ, vội vàng xông về phía trước vài bước, giúp cô xoa nhẹ cái mu bàn tay, phân tán lực chú ý của cô, lúc này cô mới yên tĩnh ngủ thật say.

“Các người đi ra ngoài trước đi!” Quý Thiếu Kiệt đảo mắt qua hai bên, ý bảo mấy người quản gia đi ra ngoài, lại nói: “Bác Vương, sẵn tiện nhờ bác kiểm tra phía dưới một chút.”

Bác sĩ Vương cũng nghe ra trong giọng điệu của đứa cháu này có vài phần không được tự nhiên, trong đầu thoáng xoay xoay, mới phản ứng kịp “Phía dưới” trong lời anh nói là chỗ nào.

Ông là bác sĩ lớn tuổi, tất cả mọi người bất kể na, nữ lớn nhỏ đều do ông chăm sóc, lập tức không có ngập ngừng theo lời đi kiểm tra. Trong lòng tất nhiên là có chút khó hiểu, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô ấy, làm sao có thể tổn thương đến phía dưới của cô gái nhà người ta?

Nhưng khi ông nhìn thấy chỗ tư mật của cô gái, không khỏi nhíu mày, không đồng ý lắc đầu, “Thiếu Kiệt à, đừng chơi lửa quá mức, để ngài thủ trưởng biết được, lại chọc ngài ấy tức giận.”

Quý Thiếu Kiệt bị vẻ mặt nghiêm túc của ông bác sĩ mà phát hoảng, đầu thuốc lá trên ngón tay cũng rớt xuống, dưới sàn gỗ cũng bị thui den một chút, anh cũng không quan tâm nhiều, vội hỏi: “Nghiêm trọng không? Không hỏng chứ?”

Bác sĩ Vương chậm rãi lấy lọ thuốc nước màu nâu rửa đi rửa lại, sát trùng chỗ đó, mới nói: “Cũng may không có chuyện gì lớn, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian để điều dưỡng. Nếu miệng vết thương mà lớn hơn một chút nữa là phải khâu đấy.”

Trong phòng vẫn chưa tản ra mùi vị đàn ông rõ ràng như vậy, người cháu này lại tỏ ra đặc biệt lo lắng cho cô gái, bác sĩ Vương không khỏi ngẩng đầu nâng kính, ngờ vực hỏi: “Thiếu Kiệt à, con.... Thân thể con không có việc gì rồi hả?”

Quý Thiếu Kiệt mơ hồ gật đầu, vội vàng cúi đầu vỗ về cô gái bị chất lỏng lành lạnh quấy nhiễu, cô giống như bị sợ hãi, còn không có hồi hồn, ngón tay cào loạn trên chăn, anh bắt lấy tay cô, để ở trên môi liên tục hôn xuống, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy hối hận, tối hôm qua sao lại lỗ mãng như vậy, đã biết rõ cô bé con là một người yếu ớt biết bao nhiêu.

Lúc này, bác sĩ Vương rõ ràng vô cùng kích động đứng lên, vừa nhấc chân, đánh đổ thuốc khử trùng, đầu gối lại đá vào mép giường, mái tóc hoa râm thưa thớt trên da đầu phấn hồng cũng nhảy múa, “Thiếu Kiệt, là thật sao? Rất kì diệu nha! Thật tốt quá! Tôi biết rồi sẽ có một ngày như thế này mà.... Tôi muốn báo tin tức tốt này cho ngài Thủ trưởng ngay lập tức.”

Quý Thiếu Kiệt không kiên nhẫn phất phất tay, “Đừng, bác Vương, bác cũng đừng quan tâm, bản thân con sẽ báo cho ông ấy. Bây giờ bác hãy chữa khỏi bệnh cho cô gái này nhanh một chút, là đã giúp con rồi.”

Không có cô, người báo cáo cái gì chứ?

**

Lạc Lạc liên tục ngủ mê man, giữa trưa có tỉnh lại một lần, đôi môi yếu ớt mấp máy nói với Quý Thiếu Kiệt một chữ: “Thuốc!”

Cô mới vừa uống thuốc, hơn nữa lại tỏ ra rất kháng cự với với thuốc, bởi vậy nên chữ nói ra có chút không đầu không đuôi.

Quý Thiếu Kiệt sửng sốt một hồi, mới phản ứng kịp cô nói là thuốc gì, nhất thời buồn cười, rồi lại không biết tức giận từ đâu vọt tới.

Này, “Chung Tĩnh Ngôn, không phải cô không biết kỳ an toàn là gì đấy chứ? Rốt cuộc hai người anh tốt của cô đã dạy những gì? Bây giờ cô ở đây giả bộ với tôi cái gì?”

Anh cảm thấy biểu cảm của cô gái trên giường có chút hoang mang, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh một lúc lâu, mới nhắm mắt lại nghiêng đầu qua bên kia ngủ.

Đến buổi chiều, Lạc lạc lại tỉnh dậy lần nữa, lúc đó một mình Quý Thiếu Kiệt ở trong thư phòng ngây người một lát nên đã sớm tiêu tan, trong lòng cũng cười nhạo bản thân, giận dỗi với một cô gái nhỏ làm gì chứ.

Vì thế nhìn cô gái nhỏ ướt đẫm mồ hôi như một con mèo mới vừa tắm qua, sờ sờ đầu cô, cầm lấy khăn lạnh trên tay dì Ngô đặt lên trán, dùng giọng điệu dịu dàng nói, “Bảo bối, muốn ăn gì không?”

Lạc Lạc hơi nghiêng đầu, tránh đi móng vuốt trên đầu, giọng mũi rất nặng, “Tôi muốn ăn mì, còn có bánh kem.”

Hai thứ này chỉ khi nào tới sinh nhật mới dùng khiến Quý Thiếu Kiệt có chút hoài nghi, nhưng nhìn lại bộ dạng của cô, cho rằng chỉ là cô gái nhỏ thích làm nũng, liền tùy ý để cho người đi chuẩn bị.

Một lát sau, dì Ngô bưng thức ăn tới, cô gái chỉ ngồi dậy ăn một ngụm, liền mệt mỏi đặt xuống rồi.

Không bao lâu bánh ngọt cũng được đưa tới, cô gái liền dùng tay dì Ngô ăn một miếng, hai hàng mi thanh tú liền nhăn lại bánh quai chèo, đẩy tay dì Ngô ra.

Quai hàm Quý Thiếu Kiệt xê dịch, nghiến răng cồm cộp, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh hỏi: “Cảm thấy những thứ đó không hợp khẩu vị sao?”

Dì Ngô cầm cái bánh ngọt đã bị khuyết, đứng ở bên cạnh, cảm thấy không khí trong phòng rất thấp, từ ngày đầu tiên bà vào đây ở đến giờ không khỏi e ngại ông chủ trẻ tuổi này, bây giờ chỉ sợ đến mức run rẩy.

Giọng nói Lạc Lạc khàn khàn, một nửa là do cảm mạo, một nửa là do tối hôm qua kêu, “Tôi chỉ ăn bánh ngọt phố Chi Lan, hơn nữa chỉ thích ăn loại quả mâm xôi vị phô mai.”

Vậy là giải thích rồi. Cả đời Quý Thiếu Kiệt, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hít sâu, xoay người dặn dò người làm một lần nữa đi mua những món ăn cô thích.

Cô bé này, giỏi nhất là chi phối hỉ nộ của anh.

*

Trận cảm mạo này cứ giằng co đến gần nửa tháng mới tốt lên.

Ngày nào đó, Quý Thiếu Kiệt trở về biệt thự trên núi Glan thật sớm.

Sau giữa trưa, hai hàng cây bạch quả bên đường cành lá dày đặc, cách đó không xa, Quản gia Từ đội chiếc nón lá* thật to đang tưới nước trên bãi cỏ, một cô gái mặc áo T-shirt trắng, ngồi trên bãi cỏ dưới chiếc ô che nắng nhàn nhã đọc sách, bên cạnh cô là những đóa hồng mân côi được mang về từ nước Anh.

Vừa vào mùa hạ, anh bảo lái xe dừng lại, bản thân từ từ thong thả bước qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.