Tình Như Khói Hoa

Chương 3




Editor: Trần Thu Lệ

Được lắm, anh không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà chỉ hỏi dự định sau này.

Lạc Lạc quay mặt nghiêm túc liếc nhìn người đàn ông một cái, mới phát hiện ngũ quan trên dưới của người đàn ông này đều sâu sắc, nếp gấp giữa hai mi mắt rất sâu, sóng mũi cao mà thẳng, con ngươi vừa thâm sâu lại vừa xa vời, lúc này đã thay đổi bộ Tây trang màu xám thành một chiếc áo thun cổ chữ V, bộ dạng thật hưu nhàn, ngược lại giống như trẻ ra vài tuổi.

Chẳng biết tại sao cô lại nhìn anh chằm chằm trong mấy giây, tùy tay cầm một cái gối dựa trên ghế sô pha, nện nện, đặt ở dưới cằm, im lặng một hồi, chắc là do đã ăn no, nên bộ dạng lại lười biếng cuộn mình trên ghế sô pha, ngồi ở đó đột nhiên cười cười.

Nụ cười này, hoàn toàn không phải là dáng vẻ thả lỏng, kiêu ngạo trong ấn tượng của Quý Thiếu Kiệt, mà giống như lá cây rơi vào mùa thu, mang theo một chút xa vời, một chút cô đơn.

Bị thương sẽ đau, sẽ khóc, đây mới là bộ dáng của một cô bé 18 tuổi nên có. Nước mắt không phải chỉ có khi ăn tiêu cay hay xem phim mới có thể chảy.

“Chú, tôi có thể trú tạm ở đây một đêm được không?” Thoáng chốc Lạc Lạc đã thu hồi nụ cười, nghiêng đầu hỏi anh, khẽ mím khóe môi, hai má lúm đồng tiền lại hiện ra, bộ dạng xinh đẹp giống như thường ngày.

“Cô chắc chắn tôi sẽ giữ cô lại như vậy sao?” Anh bất động thanh sắc. Không nhịn được hù dọa cô, “Cô Chung, nếu như tôi nhớ không lầm, trước đây không lâu cô đã từng cảnh cáo tôi hãy tránh xa cô một chút.”

“Vậy tại sao chú lại xen vào việc của người khác, mang tôi trở về đây làm gì?” Quả nhiên, cô giống như con nhím lập tức đánh trả, mắt to đen láy trừng anh, bướng bỉnh mà mỉa mai, hai tay gắt gao ôm gối vào trong ngực, ở trong mắt người làm ăn, dễ dàng nhìn ra đây là một loại tư thế căng thẳng đề phòng.

“Chú, tôi cũng không phải tự quen thuộc, hiện tại chú đối với tôi mà nói cũng chỉ là một người không quen biết. Đừng tưởng rằng tôi không biết, hôm nay ở trong văn phòng, chú nhìn lén sau lưng tôi, lều trại trong quần còn dựng rất cao.”

Quý Thiếu Kiệt quẫn bách trong nháy mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh ông chú đáng khinh làm ra hành động bất nhã với một cô bé trắng mịn. Cô nhóc này, lúc nào cũng nói chuyện trực tiếp như vậy sao? Thật đúng là... Đồng ngôn vô kị.

Trái lại, bộ dáng cô nhóc không sao cả, “Chỉ có điều, chú à, hiện tại tôi thực sự rất mệt, đầu cũng đau. Bây giờ tôi không có dự định gì, lqd chuyện của ngày mai thì ngày mai hãy nói, tôi mệt mỏi muốn chết, chú à, trước hết chú hãy cho tôi mượn chỗ để ngủ một giấc có được không?”

Trước khi lên lầu, cô nhìn đồng hồ báo giờ trên tường trong phòng khách, đã hơn 11 giờ, mọi khi giờ này cô đã sớm vùi mình trong khuỷu tay của các anh mà ngủ say rồi.

Quý Thiếu Kiệt tạm thời không hé răng, ngắm nghía điều khiển từ xa trong tay, trên mặt là một nụ cười như có như không ý vị sâu xa.

“Cô bạn nhỏ, tôi cũng không phải là một nhà từ thiện, cô có biết, bọn họ đều gọi tôi là Quỷ Kiến Sầu không?”

Lạc Lạc cũng không sợ, cô bật cười khúc khích, "Quỷ Kiến Sầu? Chú à, chú mê phim của Kim Dung nhỉ? Chú nhặt tôi về đây, có ý đồ gì tôi cũng đều đồng ý. Chỉ có điều hôm nay thật sự không được, dì cả của tôi đến rồi, hơn nữa cũng rất mệt mỏi. Có chuyện gì đợi ngày mai thức dậy rồi nói có được không?”

Cô vừa nói xong, hai mắt khép hờ, chẳng hề để ý dùng ngón tay gảy gảy hoa văn trên gối ôm, thậm chí vẻ mặt có chút hờ hững.

Không phải cô không hiểu, mà cái gì cô cũng đều biết hết.

Quý Thiếu Kiệt nhịn không được nở nụ cười, chỉ có điều anh cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt gẫm, cô vừa ăn đá lại vừa ăn cay, cũng không giống như người có dì cả đến thăm.

Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi, bộ dạng giống như mời người khác tham gia gặp gỡ, “Được, cô bạn nhỏ, đúng lúc chú cũng mệt mỏi, chúng ta cùng nhau ngủ?”

“Không sao cả.” Cô thoáng cứng đờ, đứng lên, nắm tay lại duỗi người, “Phòng tắm của chú ở đâu? Giường của chú ở đâu?”

*

Cô dùng tốc độ thật nhanh xối một cái, một thân ướt sũng thò đầu ra hỏi, “Chú à, chú có quần áo cho tôi thay không?”

Mẹ nó! Cô là cố ý sao? Quý Thiếu Kiệt ngồi trên giường, quai hàm xê dịch, khóe miệng rụt rụt. Chưa từng có một khắc nào cảm thấy hai chữ xưng hô “Chú à” này lại làm cho người ta chán ghét như vậy.

Trong phòng, ánh sáng đều được phân phối rất tối, Quý Thiếu Kiệt chỉ để hai bóng đèn lờ mờ ở đầu giường, hai vạt áo ngủ màu đen rộng mở, lộ ra mảng lớn làn da trơn bóng đầy xúc cảm.

Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nghĩ đến chỉ có một con cừu non mềm đang ở bên trong tắm rửa sạch sẽ chờ anh hưởng dụng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên anh sốt ruột, chờ mong với phụ nữ, người lqd anh em dưới thân đã ngủ say gần ba mươi năm cũng phối hợp mà ngẩng đầu lên thật cao, cứng rắn đến phát đau. Thì ra ham muốn dục vọng là đau đớn như thế này à? Nhưng chỉ có loại đau đớn này cũng đã làm cho người ta cảm thấy hưởng thụ đấy.

Vốn dĩ sẽ chuẩn bị một bụng nhu tình mật ý, nhưng một tiếng gọi này giống như sụp đổ tất cả, làm anh phá hỏng, người anh em này cũng lung lay, thiếu chút nữa là ngã xuống. Làm như Quý Thiếu Kiệt anh là lqd người dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy?... Ách, chỉ có điều hình như cũng không khác nhau là mấy.

Anh cắn răng, màu sắc con ngươi thâm sâu, âm thanh lạnh như băng ngoài dự kiến của Lạc lạ lên, “Không có!”

Dĩ nhiên đây là đáp án. Tất cả đàn ông đều sẽ trả lời như vậy.

Lạc Lạc nhịn ý nghĩ muốn trợn trắng hai mắt xuống. Vào lúc này nóng nảy khó có thể nắm được người đàn ông trước mặt, có rất nhiều động tác sẽ không tự chủ được mà bỏ bớt.

“Này, cho tôi mượn cái quần lót.” Cô do dự vài giây, ra vẻ trấn định nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu đỏ lên.

Anh vuốt cằm đánh giá cô từ xa, đột nhiên lại bắt đầu cười đến thật tà ác: “Ngày mai dẫn cô ra ngoài mua, hôm nay tốt nhất là cô đừng nên mặc, để khỏi lát nữa còn phải...”

Lạc Lạc buông tha tìm kiếm trợ giúp từ một con sói, bản thân bọc khăn tắm lớn đi ra, “Rầm” một tiếng, kéo cửa tủ treo quần áo, phát hiện chỗ này của anh thế nhưng thật sự không có quần áo phụ nữ.

“Măhc của tôi đi, ngăn thứ ba dọc theo bên trái .” Giọng điệu của người đàn ông mang theo hài hước.

Lạc Lạc đi chân trần giẫm lên thảm trải sàn, những giọt nước trên tóc rơi tí tách, chỉ cảm thấy phía sau lưng bị một đôi mắt nóng hổi thiêu đốt, đột nhiên toàn thân nổi da gà, động tác cực nhanh chọn một chiếc quần lót và một kiểu áo sơ mi bằng bông vải, bỏ chạy về phòng tắm thay.

Nhìn trong gương, vóc dáng của Quý Thiếu Kiệt rất cao, áo sơ mi mặc trên người cô giống như váy ngắn, quần lót màu lam sọc thẳng cũng gần giống với chiếc quần ban ngày, hài lòng.

Cô đi thẳng ra ngoài, mí mắt cũng không thèm vén lên, trực tiếp vùi bản thân mình lên chiếc giường mềm mại.

“Cảm phiền, tắt đèn.”

Tắt đèn? Rất nhiều chuyện không liên quan đến đèn cũng có thể làm.

Quý Thiếu Kiệt không lãng phí một phút đồng hồ nào, thân hình cao lớn đi qua, chớp mắt trong khoang mũi tràn đầy hương thơm ngọt ngào, tươi mát mang theo vị sữa, anh vừa lòng hít sâu, làm bộ nắm lấy khăn tắm cô ném một bên lên lau đầu, nhưng lại chỉ chà xát lung tung vài cái, liền lqd kiềm nén không được, bỏ khắn tắm qua, hô hấp nóng bỏng, sau đó lật thân thể nhỏ bé mà anh ảo tưởng cả ngày qua, ấn vào trong ngực, vuốt ve, làn môi nhanh chóng tìm hai cánh môi đỏ mọng như hai cánh hoa, ngậm chặt, không nặng không nhẹ mút vào, trằn trọc lẫn nhau, bàn tay to vén vạt áo T-shirt lên, đi dọc lên theo đường cong uốn lượn non mềm ...

Đột nhiên Lạc Lạc đẩy anh ra, ngồi dậy, giữa gò má còn ướt một mảng, ánh mắt lạnh nhạt dưới ánh đèn đầu giường mờ nhạt, “Xong chưa vậy? Chú à, dì cả của tôi vẫn còn ở đây đấy.”

Trong đêm yên tĩnh vang lên tiếng “Bịch” thật lớn, là anh mò cốc nước thủy tinh ở đầu giường ra sức ném ra.

“Vậy cô trêu chọc tôi làm gì?” Thân thể anh nóng lên, hơi thở không đều đặn, cơ bắp căng thật chặt, vẫn duy trì tư thế nửa chống đỡ ở trên giường, tức giận muốn chết.

Lạc Lạc bị tiếng vang thật lớn này làm cho bản thân nhảy dựng, đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, lúc này mới nghĩ đến, lqd sao cô có thể ngủ cùng với một người đàn ông xa lạ trên một chiếc giường? Chẳng phải tất cả đàn ông đều ở trong phạm vi nhận thức của cô, anh ta biến thái sao? Anh ta sẽ đánh phụ nữ sao? Lúc nào anh ta cũng cười với cô, nhưng ánh mắt lại sâu không lường được.

Cô sợ tới mức không dám cãi lại, thân thể bắt đầu phát run, lại kiên cường bĩu môi chống đỡ, trong lòng suy nghĩ tôi có trêu chọc anh sao?

“Lúc lên xe cô nên hiểu rõ suy nghĩ của tôi chứ? Lúc ôm cô vào nhà là cô cố ý ôm lấy cổ của tôi đúng không? Chúng ta ngủ chung một giường cô cũng không phản đối chứ?”

Anh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không chút thay đổi, âm thanh cũng không cao, lời nói thong thả, nhưng từng câu từng chữ lại khiến người nghe rùng mình.

Ngầm bằng lòng ý đồ của anh, thậm chí chủ động quyến rũ anh, lúc này lại giả bộ thánh nữ sao?

Lạc Lạc tức cười. Dừng một chút, cắn môi nói, “Chú à, tôi đã nói rồi, chú dẫn tôi về, có ý đồ gì tôi cũng tán thành, chỉ có điều hôm nay không được. Chú cũng đã mấy chục tuổi rồi, cũng không phải là không có phụ nữ, không cần thiết phải gấp gáp như vậy chứ?”

“Đừng gọi tôi là chú!” Âm thanh của anh đột nhiên cao hơn, giương tay lên, “Oành” là tiếng bị vỡ của vật gì đó bay trên tường.

Trái tim Lạc Lạc co rút lại, linh hồn đã bị tiếng vang thật lớn này dọa bay mất.

Đặc biệt phiền muộn nghe cô nói cái gì lớn tuổi. Gân xanh trên đầu Quý Thiếu Kiệt nổi lên, quai hàm xê dịch, trong lòng thầm nói “Lão tử vẫn còn là xử nam đấy. Đều đã đợi hơn hai ba mươi năm rồi mà có thể không vội sao?”

Dưới tay anh đột nhiên dùng sức, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong chăn một lần nữa.

Lạc Lạc vừa hoảng sợ vừa tức giận, tay đấm chân đá.

Quý Thiếu Kiệt làm sao có thể bằng lòng buông tha cô, đè hai tay cô lại, cắn răng cưỡi trên người.

Cô liều mạng giãy giụa, thân thể nhỏ bé giống như cá nằm trên thớt, liều mạng xoay tới xoay lui.

Anh bị ngã lộn xuống vì không ngờ cô lại mạnh mẽ đến vậy, bất thình lình bị cô tránh ra, hai bàn tay nhỏ bé điên cuồng đẩy, cào, níu, kéo về phía người anh.

Anh là người đã ăn chơi trong những bụi hoa, lại từng được sự giáo dục thân sĩ ở nước Anh, không muốn đối xử thô lỗ với phụ nữ ở trên giường, nhưng cũng không muốn buông cô ra, chỉ nghĩ đến chuyện kiềm chế tay chân của cô.

Mãi đến khi da đầu anh đau rát, trên mặt có nhiều dấu vết bị cào, tóc bị nhổ một đống, lỗ tai đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp bị thay đổi hình dáng chật vật, mới cuối cùng có thể kéo được quần lót của cô như ý nguyện, tách hai cái chân dài mảnh khảnh như đậu hủ non ra.

Một chốc yên tĩnh, ánh đèn như màn che.

Người đàn ông cao lớn đang quỳ gối giữa hai chân cô gái.

*Tưởng tượng đi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.