Tình Nhân

Chương 32




"Hương vị thế nào?" Lâm Á Dung khẩn trương nhìn chằm chằm Triệu Phản, nhìn anh ăn thử năm loại bánh mỳ đang bày trên bàn.

Anh anh một miếng bánh hass mâm xôi nhỏ, nếm bánh mỳ nhân hạch nhân và nếm thêm một cái bánh mỳ nướng đan mạch, cuối cùng ăn một miếng nhỏ bánh mì bơ.

Sau khi nếm xong, đôi môi mỏng tinh tế nhả ra mấy câu bất mãn, "Tôi đặc biệt mời tới đây một thợ làm bánh bao năm sao. Thợ làm bánh bao dạy cô một tuần lễ, kết quả cô chỉ có thể có trình độ làm ra cái bánh bao này, mà muốn hấp dẫn khách tới đây?"

Nghe anh phê bình, Lâm Á Dung không phục lắm, cắt một phần bánh mì Đan Mạch nhét vào miệng mình.

"Tôi cảm thấy ăn cũng ngon mà." Cô cảm thấy trình độ của cô so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều.

"Chỉ có trình độ này không đủ, cô cảm giác mình làm tốt, nhưng người khách làm so với cô càng tốt hơn."

Để chứng minh mình nói không, Triệu Phản lập tức đến đối diện tiệm bánh mì đối diện mua mấy loại bánh rồi về lại. Trong đó chính là bánh mì nướng Đan Mạch.

Anh cắt một phần nhỏ đưa cho cô."Cô tự ăn thử đi."

Cô nhận lấy miếng bánh mì kia rồi đưa vào trong miệng, sau khi ăn xong, cô cúi nhìn những chiếc banh bao mình làm. Lòng tự tin lúc nãy đã bay biến mất đâu rôi.

"Tôi đã cố gắng làm rồi. . . . . ."

Mấy ngày nay cô không phải chăm sóc Bình Bình, cho nên mỗi ngày đều rất nghiêm túc nhào nặn, làm bánh mì. Nhưng cô đã làm hết sức rồi, tại sao thành quả làm ra vẫn kém hơn người khác chứ?

"Có một số việc không phải cố gắng là có thể làm được, còn cần có thiên phú." Triệu Phản nói trúng tim đen, "Cô không có thiên phú làm bánh mỳ."

Học cái gì cũng thế, thiên phú rất quan trong, đương nhiên cũng có nhiều thứ có thể khổ học thành tài. Nhưng nếu có thiên phú thì làm bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ít công to.

Giống như anh mặc dù có thể xem mệnh, có thể bói toán nhưng anh vẫn không thể xem được nhiều mệnh và cũng thể xem được quái tượng*, anh cũng không học được phép thuật.

*quái tượng: hiện tượng quái lại. Ý anh Phản là anh í có thể bói toán nhưng không thể xem được những hiện quái lạ gì xảy ra.

Nhưng anh học phong lại vừa học đã biết, bởi vì ở phương diện này anh có thiên phú nên học cực kỳ thuận buồm xuôi gió.

Về phần Lâm Á Dung, anh đã quan sát được cô rất có thiên phú về xử lý hành chính công việc. Cô có thể thay đổi phức tạp thành đơn giản, đem chuyện nội vụ xử lý đâu vào đấy.

Trầm ngâm một chút, Triệu Phản đề nghị, "Cô có muốn quay về làm trợ lý của tôi không." Cô là nữ trợ lý tốt nhất mà anh đã tuyển, mỗi lần có trợ lý mới. Anh không thể không so sánh với cô. Kết quả ba năm nay không một người nào có thể hơn cô được.

Nghe vậy, cô ngẩng đầu, trong mắt có chút không vui, "Ban đầu là chính miệng anh buộc tôi từ chức , hiện tại lại muốn tôi trở về?"

"Đó là bởi vì lúc ấy cô đã phạm vào cấm kỵ của tôi."

"Bây giờ anh không sợ tôi lại phạm phải cấm kỵ của anh sao?" Cô rốt cuộc không hiểu tiêu chuẩn của anh rối cuộc là gì? Ba năm trước đây đuổi cô, thế mà bây giờ lại muốn cô quay lại?

Anh không vội vã giải thích, "Không sợ, chính miệng cô đã nói rồi, cô đối với tôi không có chút tình cảm nào nữa. Nên tôi cho phép cô đi làm lần nữa."

Lâm Á Dung sửng sốt. Cô quả thật đã từng nói như vậy, nhưng, "Tôi sẽ không về làm trợ lý của anh nữa." Cô không từng hận anh, nhưng những tổn thương mà anh gây cho cô, cô cũng rất khó quên.

Mắt cô nhìn những chiếc bánh mì trên bàn do chính tay mình làm ra, nghĩ lại khi còn nhỏ, khi cha cô vẫn còn sống, cô yếu ớt mở miệng, "Tôi thích làm bánh mỳ, nhìn những chiếc bánh mỳ do tôi khổ cực làm mới ra lò nóng hổi cảm giác rất thỏa mãn. Bởi vì khi tôi còn bé, tôi rất thích ăn bánh mì, nhưng kinh tế của gia đình không được dư giả nên không thể ăn thường xuyên. Mỗi lần đi qua tiệm bánh mì, tôi sẽ đều ao ước nhìn những chiếc bánh mì ngon biết bao trong kia mà nuốt nước miếng."

Nhìn thấy trên mặt cô lộ ra vẻ mặt sầu não, không hiểu tại sao trong lòng Triệu Phản dâng lên tia đau lòng khác thường. Anh không suy nghĩ nhiều theo bản năng xoa xoa tóc của cô.

Cô có chút kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh.

Phát giác mình đã làm cái gì, tay của Triệu Phản trong nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh thu lại, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục như lúc nãy.

"Tôi thấy những lời cô vừa nói rất sâu sắc, thôi, tôi sẽ nghĩ giúp cô một số biện pháp xem thế nào."

Triệu Phản đã cải tạo thành công nhiều công ty trên bờ vực phá sản, muốn cứu vớt cửa tiệm bánh bao của cô, đối với anh mà nói chỉ là một đĩa đồ ăn, không có khó khắn gì.

Suy cho cùng là cô thích làm bánh bao, những lại không mời nổi thợ làm bánh bao chuyên nghiệp. Cuối cùng là Triệu Phản lợi dụng quan hệ mời đến một thợ làm bánh bao chuyên nghiệp, tốn mất bảy ngày tự mình đào tạo cho cô.

Lâm Á Dung không dám lãng phí cơ hôi này, cô cố gắng họ tập, sau đó vùi đầu thử tự mình làm lại một lần nữa. Mỗi lần đều chuyên tâm học từ sáng đến khuya.

Tối nay, khi đi qua cửa tiệm của cô, nhìn thấy xe máy của cô vẫn dừng trước cửa. Triệu Phản xuống xe, đi vào phòng bếp phía sua tiệm.

Sau khi đi vào thấy cô chuyên tâm, nhào bột làm bánh bao.

Anh bị ánh mắt chuyên chú trên mặt cô hấp dẫn, nhìn cô không chớp mắt.

Cô có một đôi mắt to đen bóng sáng rực, chóp mỗi mượt mà thanh tú, cánh môi hình tim hơi nhếch lên. Trên đầu cô mang một cái mũ đầu bếp màu trắng ôm trọn mái tóc dài, lộ ra vầng trán đầy đặn.

Anh không khỏi nhớ lại năm đó, lần đầu tiên khi nhìn thấy cô. Khi đó cô tới Uy Khang để phỏng vấn tìm việc, khi ở với anh, cô đối đáp rất lưu loát, rất ngắn gọn và sáng tỏ trả lời những câu hỏi mà anh đưa ra. Vì vì anh có ấn tượng rất tốt với cô nên cho cô trúng tuyển.

Sau đó biểu hiện của cô cũng khiến anh rất hài lòng.

Cho đến ba năm trước đây vào cái ngày đó, anh đang ở Las Vegas, sau khi say rượu tỉnh lại nghe cô nói.....

Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, em yêu anh như thế...

Anh ghét nhất là loại tình cảm đơn phương này, mượn danh nghĩa là yêu anh, liền cho rằng đương nhiên anh phải tiếp nhận tình cảm của cô.

Yêu anh là chuyện của cô, mắc mớ gì tới anh? Anh không có trách nhiệm với việc cô thích anh, cũng không vì lý do cô thích anh, mà đối xử với cô như thế.

Là cô tự mình yêu anh không liên quan gì đến anh, không phải anh cầu xin cô muốn cô thích anh...

Nhớ lại chuyện cũ xảy ra nhiều năm trước, mắt Triệu Phản lộ ra một tia hung ác.

Anh tốt rất nhiều năm để mình quên đi chuyện kia, chẳng biết tại sao, đáng chết... hôm nay lại đột nhiên nhớ tới.

Theo bản năng anh đưa tay quơ quơ, xua đổi chuyên đã từng là ác mộng nhiều năm của anh.

Đưa những chiếc bánh mỳ đã làm xong vào lò nướng, Lâm Á Dung khẽ thở ra một hơi. Quay đầu lại phát hiện Triệu Phản tới, mắt sáng lên, gương mặt xinh đẹp văng lên nụ cười.

"Đã trễ thế này, sao anh còn qua đây?" Đã gần mười một giờ, cô cho là hôm nay anh sẽ không đến.

"Ghé xem cô có đang lười biếng hay không." Anh nói bâng quơ. Lúc này, mỗi ngày anh đều sẽ tới đây, ăn thử bánh bao cô làm, hôm nay bận đến khuya, vôn là không muốn tới. Nhưng sau khi ngồi lên xe, bất tri bất giác lại lái đến tiệm bánh bao của cô.

Lòng anh nghĩ có lẽ vì đã thành thói quen, nên sau khi xong việc liền đây xem một lúc. Không phải vì trong lòng nhớ cô.

"Tôi không có lười biếng. Đúng rồi, anh hãy thử mấy cái bánh mỳ hôm nay tôi mới làm xem." Cô kích động cắt năm miếng bánh mỳ khác nhau mới làm xong không lâu đưa tới trước mặt anh để anh thử xem thế nào.

Anh thong thả ung dung ăn năm miếng bánh bao này, nhìn thấy đôi mắt của cô đen láy mở to hết mức, vẻ mong đợi câu trả lời của anh rất nhiều. Anh đột nhiên cảm thấy vẻ mặt này của cô thật sự rất đang yêu, đôi mắt hoa đào kia thoáng qua ý cười, cố ý chậm rãi mở miệng.

"So với trước có tiến bộ."

Thấy cô vui mừng, anh lập tức dội thêm cho cô một gáo nước lạnh.

"Chỉ là còn chưa ngon đến độ làm cho người ta muốn ăn cái thứ hai."

Trên mặt cô, sắc mặt vui mừng lập tức cứng đờ lại.

Anh vờ an ủi cô, "Cô không phải phơi ra bộ mặt đưa đám đó, bây giờ mỗi ngày cô tiến bộ một chút giống thế này. Đợi nữa năm sau thì bánh bao cô làm có thể đạt tiêu chuẩn."

"Anh nói cái gì, còn phải đợi nữa năm nữa, làm sao có thể cần thời gian lâu như vậy?" Trong thời gian đóng cửa tiệm nghỉ ngơi hai tuần, không có một xu vào túi, đã làm cô rất đau lòng rồi, nửa năm? Chẳng phải là cô sẽ chết đói.

Nhìn thấy cô mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, bên môi Triệu Phản xuất hiện nụ cười.

Thấy trên mặt anh thoáng cười, cô giơ chân, "Anh đang gạt tôi có đúng không?"

"Ai dạy cô dễ bị lừa gạt như vậy." Anh hạ giọng nói mang theo nụ cười trên môi, nhìn thấy chóp mũi cô dính bột mì, anh theo bản năng đưa tay lau sạch sẽ thay cô.

Hô hấp của cô nháy mắt ngưng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh, ngực không có tiền đồ khẩn trương rung động.

Triệu Phản không nhận ra hành động của mình có chút thân mật, sau khi lau xong, nhận thấy ánh mắt của cô không được tự nhiên, mới phát giác là mình vừa làm chuyện không nên làm

"Mũi của cô dính bột mì." Vẻ mặt anh như bình thường giả thích, chỉ là trong lòng xuất hiện tia khác thường, anh nhíu mày.

Hình như gần đây, anh rất thích chạm vào cô?

Nét mặt sững sờ của Lâm Á Dung khôi phục rất nhanh, cô lên tiếng cảm ơn, "Cảm ơn." Cô có chút buồn phiền, vừa rồi cô giống như bị choáng váng vậy.

Không phải là cô đã sớm không còn tình cảm với anh rồi sao? Tại sao bị anh chạm nhẹ một cái mà tim cô lại đập rộn lên thế này?

Trong không khí trầm mặc xuất hiện một chút mập mờ.

Cô không biết phải nói gì, yên lặng không mở miệng.

Triệu phản vài miếng bánh mì mới làm nữa, chỉ vào ba loại trong đó nói: "Loại bánh cà phê hạch nhân này và bánh đậu đỏ rồi cả bánh ngọt phô mai bữa. Có thể là bánh mì trong tiệm của cô, sua này cô có thể bày mấy thứ này lên, hai ngày sau tôi sẽ giúp cô sắp xếp một số hoạt động ăn thử miễn phí."

Rốt cuộc có thể được anh công nhận, Lâm Á Dung hoan hô một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Nhìn thấy bên môi cô có lúm đồng tiên, Triệu Phản cũng không thể tự chủ cười với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.