Tình Nhân

Chương 30




". . . . . . Hắn chạy rồi! Hắn lợi dụng danh nghĩa của mình đi mượn tiền của ngân hàng ngầm năm trăm vạn, sau đó bỏ trốn. Hai ngày nay mình tìm hắn ta khắp nơi mà không thấy, ngân hàng ngầm lại cho người đến tìm mình đòi nợ. Nhưng mình không có nhiều tiền như vậy, bọn họ lại hung ác đe dọa mình, nếu mình không trả được tiền thì sẽ... Mình không biết phải làm thế nào. . . . . ." Nằm ở trên giường bệnh, Trần Tĩnh Quyên che mặt khóc lóc kể lể.

Nhìn cô khóc lóc như thế, Lâm Á Dung vừa đau lòng vừa phẫn nỗ, "Cho nên cậu đâm xe là muốn tự sát?"

Thật may là người đó kịp thời phanh lại, nên cô chỉ bị vết thương nhẹ, không có đáng ngại. Nếu người đó mà không phanh lại kịp thời, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Mình yêu hắn ta như vậy, đối xử với hắn như thế, mà sao hắn lại đối xử với mình thế này. Hắn ta bỏ mình thì không nói làm gì, lại còn để cho mình một đống nợ, mình cùng đường rồi, thật sự không muốn sống nữa!" Trần Tĩnh Quyên khóc lóc, nước mắt vương đầy mặt, thút thít kể lể.

"Xảy ra chuyện như vậy tại sao cậu không tìm mình bàn bạc!" Cô thật sự bị chọc tức, tên khốn kia tại sao lại đối xử với Tĩnh Quyên như thế này!

"Cậu giúp mình nhiều như thế, mình còn mặt mũi nào để đến tìm cậu..... Huống chi là năm trăm vạn, số tiền nhiều như vậy cậu cũng thể xoay xở được, không cần thiết để cậu phải lo lắng cùng mình."

Là cô không không nghe lời khuyên của Á Dung, không có đủ dũng khí để rời khỏi Lý Huấn Đức. Nên mới phải nhận hậu quả như thế, cô tự làm tự chịu, lần này, lòng dạ của cô đã bị hắn đâm một nhát rất sâu.

Lâm Á Dung tức giận mắng,"Tuy là mình không có nhiều tiền như vậy, nhưng mình có thể giúp cậu nghĩ ra cách giải quyết. Tại sao cậu có thể ngốc nghếch mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cậu có đủ dũng khí để chết chẳng lẽ không có dũng khí để sống à?"

"Á Dung. . . . . ." Tĩnh Quyên bị sự tức giận bộc phát trên mặt của cô hù dọa, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Á Dung vừa nghiêm túc vừa nhẫn tâm trách móc, "Vừa gặp chuyện là cậu đã muốn lấy cái chết ra để trốn tránh, cậu không thể dũng cảm lên một chút sao? Chẳng lẽ mạng của cậu chỉ đáng giá năm trăm vạn thôi sao? Vì một người đàn ông khốn nạn như vậy mà muốn chết, cậu cảm thấy xứng đáng sao? Trong mắt cậu có phải mình và Tử Tú không có tí quan trọng nào nên cậu có thể bỏ bọn mình mà chết đúng không?"

Trần Tĩnh Quyên chưa bao giờ thấy Á Dung tức giận như thế, cô luống cuống vội vàng tìm lời giải thích, "Không, không phải vậy, Á Dung, cậu đừng giận nữa. Cậu và Tử Tú là bạn thân nhất của mình, hai người giống như chị em ruột thịt của mình vậy. Mình chỉ là không muốn thấy các cậu, không muốn liên lụy đến các cậu, mình xin lỗi, lần sau mình sẽ không như thế nữa."

Trong phòng bệnh có Bình Bình, cậu bé đang ngồi trên ghế ăn trái cây nhưng cũng bị sự tức giận của Á Dung dọa sợ. Cậu bé nâng đôi tay nhỏ bé kéo kéo tay của cô, cất giọng nói mềm mại dụ dỗ, "Mẹ, ngoan, không nên tức giận."

"Được, mẹ không giận, Bình Bình ngoan, ăn trái cây nha." Lâm Á Dung nhẹ giọng dỗ dành nó, sau đó ngẩng đầu nhìn bạn tốt."Lời cậu vừa nói đều là thật, sau này sẽ không làm những việc ngốc nghếch như thế này nữa chứ?"

Trần Tĩnh Quyên dùng hết sức lực gật đầu ý là đồng ý, cam kết.

Vẻ mặt của Á Dung lúc này mới dịu bớt, chậm giọng nói, "Cậu ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày cho tốt. Số tiền năm trăm vạn này, mình sẽ nghĩ giúp cậu cách giải quyết."

"Á Dung, thật xin lỗi, mình luôn làm phiền cậu...." Cô cầm tay Á Dung, khuôn mặt áy náy.

"Mình chỉ hy vọng, sự việc lần này có thể giúp cậu hoàn toàn tỉnh ngộ." Mặc dù cái giá của sự tỉnh ngộ này là rất lớn, nhưng có thể giúp cô ấy rời khỏi người đàn ông cặn bã kia thì cũng có thể coi như là trong họa có phúc thôi.

"Trái tim của mình đã hoàn toàn chết rồi." Trần Tĩnh Quyên nén nước mắt đang trào chực tuôn ra chỉ vào trái tim của mình.

"Vậy thì tốt." Lâm Á Dung an ủi bạn thêm mấy câu nữa rồi mang theo tâm trạng nặng nề đưa Bình Bình ra khỏi bệnh viện.

Lúc ra về, bầu trời đã tối.

Đứng ở ven đường, nhìn đường phố, đèn đường, bảng hiệu cũng đã sáng lên. Lòng cô có chút mờ mịt, không biết nên đi đâu mượn số tiền năm trăm vạn này.

Sau giây lát thất thần, cô xoay người lại muốn đên trạm xe bus gần đó, nhưng không may đụng phải và dẫm lên chân một người.

"Cô đi đứng không có mắt sao?" Người kia không vui nói.

Giọng nói quen thuộc truyền đến, cô ngẩng đầu lên. Lời xin lỗi vốn ở đầu miệng đã rút lại, cô bất ngờ nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia.

"Tại sao là anh?"

"Tại sao lại là cô?"

Hai người đồng thanh.

Nói xong, nghĩ đến việc gì đó, Lâm Á Dung tím mặt nói: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, anh cũng đừng lấy chuyện của Bình Bình để tới làm phiền tôi."

Thấy cô bày bộ mặt chán ghét nhìn mình, Triệu Phản tức giận nói, "Tôi nói cho cô biết, không phải tôi đi làm phiền cô, là cô không có mắt đụng phải tôi lại còn giẫm lên tôi nữa."

"Chú bánh trôi, chú đừng mắng mẹ cháu." Bình Bình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trừng mắt nhìn anh.

"Không cho phép gọi chú là chú bánh trôi, chú là chú đẹp trai." Triệu Phản sửa lại lời của nó kèm theo một cái liếc mắt kinh thường.

Ban đầu anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy tiểu quỷ này lớn lên sẽ giống anh nữa.

Bây giờ nhìn nó lại, đôi mắt kia có to tròn mà lại vô hồn, mũi tẹt, miệng bẹt, từ đầu đến chân không có điểm gì đáng yêu cũng không có nửa điếm giống anh.

Lâm Á Dung không có tâm trạng tranh cãi với anh, nên nói cho qua, "Được, đụng vào anh là sai, tôi xin lỗi. Được chưa?" Nói xong cô liền dắt Bình Bình tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Phản đột nhiên gọi cô lại.

"Xảy ra ra chuyện gì, tại sao tâm trạng cô lại không tốt?' Cặp mắt hoa nhìn cô, từ ánh mắt anh có nhìn ra được tâm trạng cô lúc này hình như rất suy sụp, nên không nhịn được hỏi.

Cô lạnh nhạt nói: "Đó là việc của tôi, không cần anh quan tâm."

"Nếu cô không ngại thì cứ nói ra, nói không chừng tôi có thể giúp cô giải quyết việc này." Anh khó có lúc tốt bụng như thế.

Muốn điều tra Bình Bình có phải là con trai anh hay không, ngoài việc xét nghiệm ADN thật ra có rất nhiều cách khác. Mấy ngày trước sau khi điều tra, anh đã biết Bình Bình không phải là con trai của cô mà là con của một người bạn .

Nghe lời anh nói, Á Dung hơi ngẩn ra, nhớ tới những người cô quen biết, Triệu Phản là người giàu có nhất.

Năm trăm vạn đối với anh ta mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Anh có thể dễ dàng đưa ra, nếu anh bằng lòng cho mượn.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô không chần chừ lâu lập tức kể chuyện đã xảy ra của Trẫn Tĩnh Quyên nói đơn giản cho anh biết.

"Tôi có một người bạn, bạn trai của cô ấy đã lợi dụng danh nghĩa của cô để mượn năm trăm vạn của ngân hàng ngầm. Kết quả hắn ta bỏ trốn, ngân hàng ngầm đến tìm cô ấy đòi nợ, cô không có tiền, lại không nghĩ ra cách gì khách nên đi tìm cái chết. Hiện tại cô ấy đang bị thương và nằm điều trị trong bệnh viện."

Nghe xong cảnh ngộ bi thảm mà Tĩnh Quyên gặp phải, Triệu Phản không có chút đồng tình mà ngược lại còn lạnh lùng châm biếm, "Cô bạn kia của cô cũng thật ngốc, tình trạng tài chính của bạn trai cô ta chắc đã sớm có vấn đề, nhưng mà cô ta lại không phát hiện ra."

"Anh..."

Nghe anh phê bình bạn tốt như vậy, Lâm Á Dung đang muốn phản bác thì lại nghe anh nói tiếp:"Ngân hàng ngầm đều là lũ hút máu người, lấy lãi suất cao. Bạn trai cô ta chắc không mượn nhiều tiền như vậy nhưng lãi mẹ đẻ lãi con mới có thể thành năm trăm vạn. Hơn nữa, hôm nay bọn nó nói thiếu năm trăm vạn, qua ngày mai không biết chừng số nợ cũng có thể lên sáu trăm vạn."

Nghe thấy món nợ năm trăm vạn có thể tăng thêm, mi mắt của cô nhíu chặt. Trong lòng cô biết anh nói không sai, mượn tiền lãi suất cao, càng kéo dài thì số tiền nợ càng tăng. Nghĩ đến tính chất nghiêm trọng của việc này, cô do dự một chút cuối cùng quyết định đặt tự ái sang một bên.

"Anh... có thể cho tôi mượn số tiền này không?"

Triệu Phản khẽ vuốt cằm, gật đầu, "Có thể, chỉ là..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.