Tình Nhân

Chương 20




" Không sao chứ??" - Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Đường Vân Tuyệt trong lòng kinh ngạc, không ngờ lại gặp Hàn Ngữ Yên ở trung tâm thương mại này.

Anh đến khu vực này, vốn chỉ xem xét có nên mua gì đó cho bà mẹ của mình không thôi, đáng lẽ ngày thường, anh sẽ không làm những việc vô bổ này, nhưng hôm nay dù gì cũng là sinh nhật của bà, đi dạo tiện thể mua ít quà cũng không tốn sức là mấy.

Nghe nói có một loại nước hoa mới đưa ra thị trường, là loại nước hoa hạng 1 của Trung Hoa, dù chỉ mới đưa ra 3 ngày, đã được đánh giá là vật phẩm cao quý, chất lượng, không có loại nước hoa nào vượt qua được.

Không tệ, không tệ, mua thứ này tặng cũng rất tốt.

Tâm trạng vốn cũng không mấy vui, cái nơi này thật đông người, ...mua cũng phải xếp hàng, xếp xong còn phải đấu giá, nhìn đoàn người đứng chen chút nhau, mắt phượng sắc bén lạnh lùng quét mắt xung quanh, vừa hay trông thấy Hàn Ngữ Yên đang nhàn nhạt quan sát những sản phẩm nước hoa đang trưng bày trên kệ kia.

Nghĩ cô muốn mua, lại ngại không muốn chen chút vào cái đám người tiểu thư, phu nhân, không khác nào nhưng kẻ bán hàng rong rẻ tiền, tranh nhau mua hàng kia.

Ấn tượng của cô đối với anh không bao giờ nhạt kể từ lần đầu gặp tại thang máy đó. Thật ra, lúc nghe giọng nói mát mẻ hối hả của cô muốn vào thang máy, anh đã định sẽ nhấn nút cho cô vào, nhưng lại cảm thấy thật kì lạ, anh làm sao có thể vì một giọng nói của một cô gái lạ mà tùy ý bị điều khiển được.

Hơn nữa, thang máy đó là thang máy chuyên dụng, chỉ được dành cho anh, cho một cô gái không rõ lai lịch đi cùng, nhỡ bị kẻ xấu chụp lén, có scandal, bạn gái, người phụ nữ này nọ.

Anh không thích, thậm chí ghét bỏ những tin tức lá cải đối với đời tư của anh.

Giống như bị người khác chen vào xoi mói. Cảm giác đó rất khó chịu.

Chính là, không ngờ cô gái mỏng manh đó lại phun ra vài chữ mắng anh. Khiến anh mở rộng tầm mắt không thôi. Lần đầu tiên,

đây là lần đầu trong cuộc đời anh bị mắng, còn là một cô gái nhỏ. Cũng không có ngờ cô là Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị. Gặp lần thứ hai trong phòng họp, trong khi những kẻ khác nhốn nháo muốn hợp tác cùng anh, thì cô lại ngồi như tượng xem trò hề do bọn họ diễn, anh quan sát cô, và đưa ra quyết định cuối cùng,

Anh có thiện cảm với cô.

Tất cả các người phụ nữ khác đều nhìn anh bằng con mắt thèm thuồng, như thể muốn đem anh nắm gọn trong lòng bàn tay, chính vì vậy anh cảm thấy đàn bà trên thế giới này, ngoài mẹ anh ra thì tất cả đều ghê tởm, lẳng lơ, toàn là một kẻ hư vinh như nhau.

Cho đến lúc nhìn thấy ánh mắt cô nhìn anh, phản ứng đầu tiên là tức giận, sau đó kìm nén lạnh nhạt, thanh khiết không có nửa điểm nhục dục.

Từ hôm đó, đêm nào anh cũng lôi ảnh mà anh thuê người chụp lén cô ra ngắm. Trong ảnh toàn bộ đều là tư thế nghiêm nghị, thuần thục, mỗi động tác nhấc tay đều cao quý, cao nhã. Quả là càng nhìn càng thích thú.

Không ngờ hôm nay lại được gặp cô, vốn là định hạ thấp lòng tự trọng đến bắt chuyện cùng cô, ai dè vừa đến gần cô đã xoay người đụng phải anh.

Có lẽ bị bất ngờ làm Hàn Ngữ Yên lảo đảo, Đường Vân Tuyệt mới nhanh tay giúp cô đứng vững.

Thật mềm, da thịt cánh tay cô thật mềm và mát lạnh, khác với bàn tay anh, ấm nóng dị thường.

Người ta nói, tay đàn ông rất lạnh, người phụ nữ vì thế mà lấy đó làm tâm điểm dùng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của đàn ông, tình cảm tốt cũng bắt đầu từ những cái nắm tay ngọt ngào.

Thế nhưng, anh thì ngược lại, toàn thân luôn phát ra hơi thở lạnh lẽo của thần chết, bất quá, thân thể luôn ấm nóng như vậy. Nhiều lúc anh nghĩ, có phải mình bị bệnh rồi không.

Chính anh cũng không có nghĩ, đầu óc anh mới có bệnh, thân thể con người bất kì ai mà không ấm, còn tùy vào nhiệt độ thời tiết mà thôi, còn tay nóng hay lạnh là tùy vào mỗi người.Cô không nghĩ sẽ gặp tên mặt lạnh này ở đây, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà anh ta quả thật rất đẹp, đẹp như một vị thần giáng thế, như một bức tượng điêu khắc, người nhìn người mê, mày kiếm đen rậm tô lên vẻ lạnh lùng của anh ta, đây là điểm duy nhất để nhận ra hỉ nộ ái ố.

Tuy nhiên cô bị mắc chứng miễn cảm với những người có gương mặt đẹp, đặc biệt càng đẹp cô cảm thấy càng xấu, càng xấu lại càng đẹp, aiz... thật ra đây là suy nghĩ và nhận định của cô thôi, chứ làm gì có chứng bệnh như vậy.

Cuộc đời thật không có chút công bằng nào cả, người thì sinh ra đã ở trên bãi đất vàng, người thì phải ở trên bãi phân bò, tỉ như anh ta và một tên ăn mày xem, một trời một vực như vậy, hừ.

" Cô không sao chứ " - Đường Vân Tuyệt, cảm thấy mình càng ngày càng thích cô gái này. Nếu là cô gái khác, nhất định sẽ nhảy dựng lên sà vào người anh, ra vẻ yếu ớt đáng thương.

Nhưng mà cô gái này thì khác, thấy anh hỏi, ngẩng đầu, sắc mặt liền cứng đờ, tiếp đó ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt anh, anh thật muốn nhéo nhẹ gương mặt trắng hồng trước mắt anh này, bất quá tự chủ của anh rất tốt, không thể làm ra những chuyện phi lễ được.

Tiếp đó, anh cảm thấy cực kì kì quái, cô gái nhỏ hình như tức giận,

Tức giận...

Tại sao, là anh đến chặn đường cô?

Nhịn không được buột miệng hỏi lại cô.

Nhỏ quá, còn thấp nữa, chỉ tới cổ anh, cô ăn kiểu gì vậy, nhà thiếu gạo? Hay là đồ ăn à??

Trong khi chờ Hàn Ngữ Yên trả lời vấn đề, Đường Vân Tuyệt quan sát kĩ cô một loạt lần nữa, càng nhìn thắc mắc càng nhiều.

" không việc gì, cảm ơn " - Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Ngữ Yên nhịn không được hơi bối rối, giằng cánh tay ra khỏi bàn tay ấm nóng kia, cố gắng lạnh nhạt trả lời, gạt bỏ những ý nghĩ thái hóa của mình.

" Không cần khách sáo, cô đi shopping ?"

" Đúng vậy, tổng giám đốc Đường cũng rảnh rỗi đến đây mua sắm sao? " - Thấy Đường Vân Tuyệt như vậy mở lời, cô cũng không thể tôn trọng đối phương.

" Ừm, tôi vốn đi mua quà sinh nhật, lại không biết mua thứ gì, tiện thể gặp cô ở đây, giúp tôi chọn đi" - Đường Vân Tuyệt kiếm cớ nói, chẳng qua anh muốn trò chuyện thêm với cô gái thú vị này thôi.

Mà, anh cũng đâu có kiếm cớ, đi mua quà sinh nhật là sự thất đấy chứ. Ừm, anh là quang minh chính đại nha.

" Hả, tôi... tôi..." - Cô quả thật không tìm ra lí do để từ chối, là người trên thương trường đương nhiên cô biết, một người công việc ắp đầu, có thời gian đi shopping, gặp một lãnh đạo cấp cao nhờ giúp đỡ, sao từ chối được đây.

" Sao, cô có việc bận? món đồ tôi nhờ cô chọn là dành cho phụ nữ, không quá phiền hà chứ"

" Ách, sao lại phiền hà được, có điều tôi muốn đi tìm một người, tổng giám đốc Đường không ngại đi chung với tôi chứ?"

" Tốt "- Tìm người à, anh không ngại.

Cô không còn đường lui nữa rồi. Thật là, ai bảo anh ta là nhân vật lớn, còn cô thì bé tí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.