Tình Nhân Trí Mạng

Chương 8




Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

Trời dần sáng lên, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đã rời giường từ sớm. Dựa theo những gì hôm qua bọn họ nói, chắc là đã đi tìm việc. Mà Mặc Hi cũng vừa tu luyện xong liền đến cửa hàng sách, cùng mọi người chào hỏi, ngồi vào chỗ của mình, trong lòng tự hỏi phải dùng phương pháp gì để có thể kiếm tiền đây.

Đột nhiên nhìn tới một bên cạnh bàn đã không còn người chuẩn bị sữa bò cho mình nữa rồi , Phương Nặc Nho đã rời đi một năm trước, không biết vì sao, truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com chỉ biết là đột nhiên biến mất. Mà Mặc Hi cũng rất ít đến tiệm sách, chỉ cố gắng tu luyện nên cũng không nhớ đến anh ấy, bây giờ nhớ lại, cũng có suy nghĩ đến anh, quả thật là một chàng trai xinh đẹp, và dịu dàng.

Thu hồi suy nghĩ, nằm gục trên bàn, rốt cuộc làm thế nào để kiếm tiền đây!! ?

Trong lòng có chút buồn bực, ở đây trình độ tri thức không giống Địa Cầu, kiến thức cô học lúc trước tại đây không thể dùng được. Nhất thời không nghĩ ra cách nào để kiếm tiền, đột nhiên ngước mắt nhìn lên một bìa báo trên tường, đó là một chàng trai rất đẹp, thậm chí không thể dùng đẹp để hình dung, phải nói là yêu nghiệt. Chàng trai kia khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt tinh tế mà ôn nhu thâm tình nhưng lại chưa một chút tà khí, vóc người thon dài, đang cầm một Micro phone giống như là đang ca hát.

Đây là một bài báo về minh tinh. Mà người trên mặt báo chính là thần tượng được nghênh đón nhất, Thần.

Đúng …! ! hai mắt Mặc Hi sáng ngời, ở đây tri thức khác nhau nhưng đồng thời cũng có những điểm giống nhau, tựa như ở đây cũng lưu hành minh tinh, ca sĩ, diễn viên…Mà ca khúc trong đầu Mặc Hi có rất nhiều a! Liếc nhìn tờ báo có ghi chú thích:

Công ty giải trí trực thuộc Tập đoàn An thị — ANSHENG.

Đứng dậy, liền hướng ngoài cửa chạy đi, một bên còn nói với Kỳ Phi: “Chú Kỳ! hẹn gặp lại.”

Kỳ Phi đáp lời: “Mặc Mặc hẹn gặp lại.” Liền không còn thấy thân ảnh Mặc Hi đâu, lắc đầu, chạy trốn cũng thật mau.

Đột nhiên nhớ đến, dường như mấy tháng trước có một cậu bé đến đây muốn tìm Mặc Hi, khi đó Mặc Mặc không có ở đây, hình như còn nói với mình khi nào gặp cô thì đưa một tờ giấy cho cô. Nhưng mà sau đó mấy tháng cũng không thấy Mặc Mặc đến đây, ai, thật là lão hồ đồ rồi, tamvunguyetlau.com tờ giấy kia bây giờ để ở đâu cũng không nhớ rõ! Kỳ Phi tìm thế nào cũng không thấy, thầm nghĩ, dù sao cũng đã trôi qua mấy tháng, nói không chừng người ta cũng không còn nhớ nữa; dù sao cũng là một đứa bé mười một, mười hai tuổi thì có thể có chuyện gì lớn chứ?

Mà sau đó, Mặc Hi đang nhanh chóng trở về trong nhà, lấy ra giấy bút nhanh chóng viết vài ca khúc, tỷ như:《 nghĩ quá nhiều 》《 kẹo bông 》《 thôi miên 》《sai lầm 》《 tôi có tội 》《Heartbeat 》

Dù sao trong đầu cô vẫn còn nhiều, cũng không sợ viết hết. Mặc Hi viết liền năm ca khúc, nhưng không có tiền gửi đi, đành phải tìm ba mẹ mượn mới được.

Buổi trưa, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm trở về, nhìn sắc mặt hai người không tốt, cũng biết là không tìm được công việc như ý. Mặc Hi biết bây giờ xin tiền họ nhất định không nên, nhưng không mượn không được a. Đợi Chu Tiểu Trúc làm xong cơm, ăn xong bữa trưa, Mặc Hi lên tiếng nói: “Mẹ, có thể cho con mười đồng được không?”

“A! ?” Đang thu dọn bát đũa, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm sửng sốt một chút. Tình cảnh bây giờ của bọn họ không phải là mười đồng tiền cũng không có, có thể lấy được; chẳng qua bây giờ dùng một chút tiền liền ít đi một chút, hơn nữa Mặc Hi nhỏ như vậy muốn nhiều tiền vậy để làm gì? Bình tĩnh lại liền hỏi Mặc Hi: “Mặc Mặc muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”

“Dạ.” Mặc Hi trầm ngâm một chút, liền ngẩng đầu lên nói: “Mặc Mặc thật sự có việc cần dùng, mẹ có thể cho Mặc Mặc không?”

Chu Tiểu Trúc trầm mặc, chẳng qua là lần đầu tiên Mặc Hi xin tiền, chín năm nay, chưa từng có việc này, cho nên bà cũng không muốn để Mặc Hi thất vọng. tamvunguyetlau.com Chẳng qua là, không phải làmột vài cọng lông, một vài đồng, mà là mười đồng, hơn nữa bây giờ nhà bọn họ còn đang gặp khó khăn.

Đang lúc Mặc Hi thất vọng, Mặc phàm lại lên tiếng: “Được, ba ba đồng ý, đây là 10 đồng tiền, Mặc Mặc cất đi.” Vừa nói vừa nhét tiền vào tay Mặc Hi.

Chu Tiểu Trúc nhìn thoáng qua Mặc Phàm, có chút oán trách: “Anh nói cho liền cho, một đứa bé cầm nhiều tiền như vậy để làm gì.”

Mặc Phàm lắc tay, giọng nói có chút thương cảm nhưng kiên trì nói: “Anh tin tưởng Mặc Mặc nhất định là có chuyện quan trọng, bằng không cũng sẽ không xin tiền chúng ta, hơn nữa nhiều năm như vậy, chúng ta cũng chưa từng cho Mặc Mặc tiền tiêu vặt, liền cho một lần đi.”

Nghe Mặc Phàm nói như vậy, Chu Tiểu Trúc cũng cảm thấy có đạo lý, cũng không nói thêm cái gì, liền nói với Mặc Hi: “Mặc Mặc cũng không được sử dụng lung tung, biết không?” Thấy Mặc Hi gật đầu mới nói với Mặc Phàm: “Tốt lắm, chúng ta ra ngoài tìm việc tiếp thôi.”

“Được.” Mặc Phàm một tiếng đáp ứng, cùng Chu Tiểu Trúc đi ra, vừa lúc nói với Mặc Hi một câu: “Mặc Mặc không được tùy tiền chạy ra bên ngoài, chạng vạng ba mẹ sẽ về.”

Mặc Hi gật đầu, đợi đến khi không nhìn thấy thân ảnh bọn họ, nắm trong tay mười đồng tiền, liền cầm mấy tờ giấy kia liền đi ra bên ngoài. Sau khi điền xong toàn bộ rồi mua tem liền đưa cho nhân viên làm việc, cũng may ANSHENG ở trong thành này, cho nên không quá đắt, nhưng cũng hết tám đồng tiền.

Từ sau hôm đó, Mặc Hi vẫn đứng ở cửa hàng sách. Bởi vì trong thư liên hệ, cô đã ghi địa chỉ là cửa hàng sách kia mà,Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đến nay vẫn chưa tìm được việc, càng lúc càng lo lắng.

Mặc Hi lại không vội, bởi vì cô có lòng tin, công ty đó nhất định sẽ tìm cô, nhất định.

Gục ở trên bàn giấy, “Đốc đốc đốc” âm thanh ở quầy thu tiền vang lên, Mặc Hi cũng không có hi vọng, bởi vì điện thoại trong vài ngày này cũng không ít, chắc là lại muốn đặt sách. Bên tai là tiếng của Kỳ Phi.

“Alô, xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“A? Tìm Mặc Hi a? Mặc Hi? Chỗ này của chúng tôi không có người này, có phải ngài đã nhầm số hay không?” Bên ngoài mọi người đều gọi Mặc Hi là Mặc Mặc, cho nên một số người không biết cái tên Mặc Hi.

Mà Mặc Hi nghe thấy, liền bật dậy, hướng quầy thu tiền chạy tới, kêu lên: “Chú Kỳ, cháu chính là Mặc Hi.”

Kỳ Phi nghe vậy, liền nói vào điện thoại: “A, ngài đợi một chút, ngài tìm Mặc Hi ở đây, tôi sẽ đưa cho cháu nó.” Mặc dù không rõ vì sao Mặc Mặc nói mình là Mặc Hi, nhưng Mặc Mặc sẽ không nói dối, cho nên Kỳ Phi trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

Mặc Hi cầm lấy điện thoại liền nói: “Alô, xin chào, cháu là Mặc Hi.”

Bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền tới giọng nói của một người đàn ông: “Cô bạn nhỏ, xin đừng nói đùa nữa? Mời Mặc Hi tiểu thư thật ra nhận điện thoại có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.