Tình Nhân Trí Mạng

Chương 7




Edit: Vân Khinh Beta: Sakura Gã thật sự sợ hãi, chuyện đó chín năm trước khiến hắn đến bây giờ vẫn còn khắc sâu, vì đứa bé đó khiến hắn không thế nào quên. Mặc Hi nhắc tới đứa bé thì hắn đã nhớ lại, sau lần đó, hắn không quên được ánh mắt đứa bé kia, mỗi lần nhớ lại cả người rét lạnh, chẳng lẽ….chẳng lẽ, đứa trẻ trước mắt này chính là đứa bé năm đó!!?

“Đúng vậy!” Mặc Hi nói ra đáp án, nhìn người đàn ông kia mà cười.

Sắc mặt gã càng tái nhợt. “Không thể nào, không có khả năng! Khi đó, khi đó mày còn không đến một tuổi, làm thế nào có thể nhớ rõ…” Nhưng thấy Mặc Hi không giống như nói dối, sợ hãi hét lên: “Quái vật! ! Quái vật! Mày là quái vật! ! !”

Mặc Hi nhíu mày, quả thật bị người khác nói thành quái vật, cô rất không thoải mái, hơn nữa còn bị gã đàn ông này nói như vậy. Sau đó gã từ trên mặt đất đứng lên, chạy vào trong rừng, sợ hãi hô to: “Quái vật! Quái vật a! Cứu mạng, cứu mạng! !”

“Hừ!” Mặc Hi hừ lạnh một tiếng, hi vọng xa vời có người đến cứu mày? Đôi mắt nhìn theo gã đang chạy trốn, chỉ thấy bầu trời trong nháy mắt có một đạo lôi điện trực tiếp bổ về phía gã,truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com động tĩnh không lớn, chỉ lôi điện đánh vào gã thôi tiếng kêu của gã đàn ông kia cũng chấm dứt, tiếp theo hai đạo, ba đạo, bốn đạo đánh xuống thân thể gã, đến khi không còn thấy thân ảnh.

Đi đến phía trước, tro cốt của hắn đều không còn, bị chín đạo thiên lôi đánh tan thành tro bụi cũng là báo ứng của mày, Mặc Hi bĩu môi, đem lá cây bao trùm lại nơi đó, cho đến khi nhìn không ra dấu vết, mới nhanh chân chạy về nhà. Đều đã lâu như vậy, mẹ nhất định rất lo lắng, dưới chân điện quang chợt lóe, nhanh chóng chạy về phía trước.

Lần đầu tiên giết người Mặc Hi cũng không có cảm giác gì, thả lỏng tinh thần, cả tro cốt cũng không còn thì có thể có cảm giác gì? Có phải chính mình trở nên lãnh huyết hay không, tamvunguyetlau.com sau khi giết người còn có thể tỉnh táo xử lý hiện trường. Kể từ khi đến thế giới này, Mặc Hi cảm giác mình thay đổi, có lẽ từ ngày Mặc Phàm bị đánh đến hộc máu cô liền thay đổi, biết đạo lí cường giả vi tôn, người không có lực lượng, vĩnh viễn chịu khuất nhục, bị vùi dưới đáy xã hội, càng đừng nói bảo vệ người bản thân muốn bảo vệ.

Trong nháy mắt đến bìa rừng, điện quang dưới chân Mặc Hi cũng biến mất, chỉ dùng sức của trẻ con mà chạy, đúng lúc nghe thấy tiếng nói của Chu Tiểu Trúc:

“Mặc Mặc!! Mặc Mặc! con ở đâu!”

“Mặc Mặc…”

“Mặc Mặc…!”

Mặc Hi nghe thấy, vội vàng đáp lời: “Ba ba, mẹ, Mặc Mặc ở chỗ này, ba ba!” Đồng thời, chạy đến chỗ phát ra âm thanh.

Quả nhiên đã thấy Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm, còn có vài người đang lo lắng tìm kiếm trong rừng hô gọi, khi thấy thân ảnh Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc nhanh chân chạy đến ôm Mặc Hi vào lòng, sợ hãi nói: “Mặc Mặc, Mặc Mặc không có việc gì chứ!? Mẹ nghe chị Thạch nói con đi theo một người đàn ông. Con có biết mẹ lo lắng không? Sao con lại không nghe lời, tùy tiện đi theo người lạ như vậy, không biết đó là kẻ lừa đảo hay sao!? Hả!? Nếu Mặc Mặc có chuyện gì, mẹ phải làm sao bây giờ?”

Nhìn Chu Tiểu Trúc càng nói càng đau lòng, trong mắt Mặc Hi toàn ấm áp, đối với Chu Tiểu Trúc nhẹ nhàng cười: “Mẹ! Mặc Mặc không có chuyện gì, mẹ đừng lo lắng, sau này Mặc Mặc sẽ không như vậy nữa.”

“Uh! Biết được là được rồi, biết được là tốt rồi, mẹ rất lo lắng, sau này còn như vậy, mẹ sẽ không cho Mặc Mặc ra ngoài nữa.” Chu Tiểu Trúc hung hăng nói với Mặc Hi, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Chu Tiểu Trúc, Mặc Hi biết rõ chỉ vì muốn tốt cho mình, ngọt ngào cười nói: “Mặc Mặc biết rõ, sau này Mặc Mặc sẽ không như vậy nữa, mẹ không thể nhốt Mặc Mặc.”

“Tốt rồi, tốt rồi, tìm được thì tốt rồi, về nhà trước thôi!” Mặc Phàm cũng đi đến, rồi đối với người xung quanh thật lòng nói: “Cám ơn mọi người!”

“Không chuyện gì! Không chuyện gì! Mặc Mặc không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Đúng vậy! Mặc Mặc nghe lời như vậy, nếu có chuyện gì thì biết phải làm sao bây giờ.”

“Tốt rồi tốt rồi, Mặc Mặc tìm được rồi, tất cả mọi người trở về đi!”

Mọi người cùng nhau trở về nhà, Mặc Hi được Chu Tiểu Trúc ôm trong lòng.

Về tới nhà, Chu Tiểu Trúc liền lấy cơm nóng cho Mặc Hi, mà Mặc Phàm ngồi đối diện với Mặc Hi hỏi: “Mặc Mặc, ba ba nghe có người nói con bị một chú dẫn đi, làm thế nào con chạy ra được?”

“A? Chú kia nói đột nhiên có việc phải đi!” Mặc Hi tùy tiện tìm một lý do, dù sao người cũng đã biến mất, cô muốn nói thế nào cũng được, cũng không có ai làm chứng.

“Đột nhiên có chuyện?” mặc dù Mặc Phàm nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý, chỉ cần Mặc Mặc không có chuyện gì thì tốt rồi, liền nói: “Sau này không được tùy tiện đi với người lạ, có biết không?”

“Vâng, Mặc Mặc biết rõ.” Mặc Hi đáp ứng.

Chu Tiểu Trúc cũng đã dọn cơm đến, đưa cho Mặc Hi, Mặc Hi nhận lấy liền từng ngụm ăn, mà Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm ngồi một bên nhìn cô, mặt có chút u buồn. Mặc dù Mặc Hi nhìn ra được nhưng không biết có chuyện gì, chỉ có thể chuyên tâm ăn xong cơm chính mình, ăn xong thì bị Chu Tiểu Trúc bảo đi ngủ.

Nằm ở trên giường, giường Mặc Hi cách giường Chu Tiểu Trúc không xa, chỉ cách một lớp màn che, không có biện pháp, trong nhà chỉ có một căn phòng; Mặc Hi đã chín tuổi, ngủ cùng một chỗ với cha mẹ cũng không tiện.

Lúc này Mặc Hi đang hấp thu năng lượng, đột nhiên phát hiện trên giường Mặc Phàm có động tĩnh, cũng không phải là động tĩnh của chuyện kia , nếu bình thường Mặc Hi sẽ tiến vào trạng thái Không Linh, phong bế thính lực, nhưng bây giờ thì không phải, không khỏi tập trung tinh thần lắng nghe họ đối thoại.

Chu Tiểu Trúc truyền tới âm thanh cố ý đè thấp: “A Phàm, Mặc Mặc đã ngủ rồi sao.”

“Uh, đã ngủ.” Mặc Phàm cũng đè thấp giọng nói.

“Ai, A Phàm anh nói phải làm sao bây giờ? Mặc Mặc từ nhỏ sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường khác, cho nên không được để Mặc Mặc biết, nếu không con bé nhất định sẽ tự mình giải quyết.”

“Uh, anh biết rõ, sẽ không để Mặc Mặc biết.”

“A Phàm, công xưởng bây giờ đã đóng cửa rồi, không có việc làm, Mặc Mặc muốn học lên nữa, bây giờ phát sinh chuyện này, học phí phải làm sao bây giờ a.”

Trầm mặc một lát, Mặc Phàm đau khổ nói: “Đều tại anh vô dụng, ngay cả năng lực để con cái đi học đều không có.”

“Không! Đừng nói như vậy, cũng không thể trách anh được, chỉ tại công xưởng đóng cửa, không liên quan đến anh.”

“Còn có thể làm sao bây giờ, nếu không ngày mai anh lại đi tìm việc, tìm xem có nơi nào cần khuân vác hay không.”

“Uh, em cũng đi tìm, mặc kệ thế nào, bán nồi lấy tiền, mượn tiền, cũng phải để Mặc Mặc đi học, không thể để Mặc Mặc thiệt thòi.”

“Uh, yên tâm, bây giờ mau đi ngủ, ngày mai dậy sớm, đi tìm việc làm.”

“Uh, ngủ sớm đi.”

Sau đó truyền tới tiếng động chăn mền, rồi im lặng.

Nhưng trong lòng Mặc Hi không thế nào bình tĩnh, cô đã nói muốn để họ hưởng phúc, nhưng chỉ lo cố gắng tu luyện mà quên mất sự vất vả của họ! Đồng thời trong lòng quyết định, ngày mai cô cũng muốn tìm cách kiếm tiền, chín tuổi cũng đủ lớn rồi, chỉ cần chú ý một chút, truyện chỉ được post tại tamvunguyetlau.com không để người khác phát hiện năng lực của mình, cũng lắm được mọi người xem như thần đồng, chỉ cần không trở thành yêu đồng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.