Tình Nhân Trí Mạng

Chương 30




Edit: Vân Khinh Beta: Sakura Mặc Hi bị mang đến một căn phòng giống như phòng làm từ kim loại vậy, để không ít máy móc, mãi đến khi đi đến một căn phòng độc lập, bọn họ mới đặt cô xuống.

“Xin Mặc Hi tiểu thư chờ một lát.” Dương Bộ nói với Mặc Hi một câu.

Con ngươi Mặc Hi chuyển hướng về hắn: “Không có việc gì, chú Dương gọi cháu là Mặc Mặc thì được rồi.”

“Được, Mặc Mặc.” Dương Bộ cũng không hư tình giả ý, liền trực tiếp gọi, trên mặt cũng có chút ý cười.

“Ha ha.” Mặc Hi cũng cười cùng hắn.

Lúc này, có tiếng bước chân cùng tiếng cười của một người đàn ông truyền đến: “Ta nói nhóc Dương, là người nào mà em lại muốn dùng dịch tăng cường trị liệu?? Là thiên tài thế nào lại để cho ông chủ chi nhiều tiền như vậy??”

Mặc Hi cũng chỉ còn có đôi mắt là cử động được, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một ông già ước chừng sáu mươi hai, sáu mươi ba đi đến, một thân áo blue màu trắng thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, bởi vì trên áo dính không ít các loại màu sắc, trên mặt thoạt nhìn rất hồng nhuận, cảm thấy tinh thần rất vui vẻ, mái tóc màu trắng bạc, nhưng khá dày đặc.

Hiển nhiên, người đó cũng nhìn thấy Mặc Hi, nhất thời cười cười chải tóc: “Thật là một đứa trẻ đáng yêu, lần này dịch tăng cường trị liệu là cho nó dùng à?”

“Vâng.” Dương Bộ đáp lời, nhìn Lão ngoan đồng trước mắt, mặc dù cợt nhả một chút, nhưng bản lĩnh không thể coi thường.

“Ai nha, là người nào làm, đối với một đứa trẻ như thế cũng xuống tay được!! Thật là!! Nếu là lão đầu…..Khụ, Lão soái ca biết được, còn không giết hắn!!” Lão nhân đi đến trước mặt hai người, kéo tay áo lên, bộ dáng giống như muốn tìm người nọ liều mạng.

Những người trẻ tuổi phía sau nhếch miệng, cố nén cười.

“Ông Cát, nên làm việc rồi.” Dương Bộ bình tĩnh nói, dừng một chút, lại mặt lạnh nhạt nhắc nhở một câu: “Còn có, ông cũng không có bất kì kỹ năng chiến đấu, nếu không muốn tàn phế, tốt nhất trong đầu không nên có ý nghĩ đánh sống chết với người khác.”

“Xì!” Một tiếng này là Mặc Hi bật cười, không có biện pháp, cô thật sự không nghĩ tới Dương Bộ sẽ nói một câu như vậy, hơn nữa còn dùng bộ mặt lạnh nghiêm túc như thế nói ra, thật sự làm người khác buồn cười, nhưng vui quá hoá buồn, thân thể bởi vì cười mà rung rung, truyền đến từng đợt đau đớn, không khỏi cắn răng ngậm miệng lại.

“Nhóc kia!!” Bị vạch trần ông Cát có chút thẹn quá thành giận, tiến lên nắm lấy quần áo của Dương Bộ, gào lên: “Em không thể chừa cho anh chút mặt mũi sao!!!? A!? Lúc đầu anh còn vì em…..”

Ông Cát càng nói càng hăng, bộ mặt nghiêm túc của Dương Bộ không có chút thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói…..cũng có thể phát hiện khoé miệng hắn có chút run rẩy.

Nhìn người trước mắt như đang hát, Mặc Hi cũng cảm thấy buồn cười, ông Cát này thật có khả năng thuyết giáo a, cô có chút thương hại cho Dương Bộ.

“Ngô!! N.hoc. . . . . . uông ay!” Miệng ông Cát bị Dương Bộ chặn lại, mơ hồ kêu lên, trừng lớn đôi mắt, thật ra ông ấy muốn nói là: Nhóc kia, buông tay.

“Nên trị liệu cho Mặc Mặc.” Dương Bộ bình tĩnh nói, không chút dao động.

Ông Cát gật đầu, lần này Dương Bộ buông tay.

“—%)((*%¥#” thấp giọng hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu, thời điểm quay đầu nhìn Mặc Hi lại là sắc mặt hiền lành: “Bé cưng, anh trị liệu cho bé nhé, ha ha!! Lần này mang đến là thuốc tảo, mùi vị a….nặng nặng…..ha ha!!”

Bộ dạng hèn mọn thật khiến người khác hiểu lầm.

Mặc Hi cười cười: “Tốt quá, cám ơn ông.”

Một tiếng ông này chẳng những không khiến cho ông Cát vui vẻ, mà khuôn mặt lại kích động: “Cái gì ông!!? Anh già như vậy sao?? Phải gọi là anh, anh trai biết không!!?”

“. . . . . .” Anh trai? Mặc Hi có thể đoán được nỗi khổ của Dương Bộ rồi, nhưng vẫn là cười gọi một tiếng: “Cám ơn, anh. Khụ.”

“Uh uh, thật ngoan!!” Ông Cát mặt mày hồng hào, lần nữa nở nụ cười.

Mọi người xung quanh có chút ít bộ phục nhìn Mặc Hi, cô đúng thật có thể gọi được, nhưng người ta chỉ là một đứa trẻ, gọi như vậy cũng không ai nói gì.

Mà Mặc Hi cũng nhìn thấu điểm này.

“Tốt lắm, trị liệu.” Dương Bộ thấy ông Cát như cũ vẫn không nhúc nhích, lại nhắc nhở lần nữa.

“Được được được. Trị liệu.” Ông Cát nghe vậy cũng không tiếp tục đùa giỡn, nói với những người bên cạnh: “Đi thôi, chuẩn bị đi.”

“Dạ!” Mọi người đáp lời, sau đó tản ra làm việc mình nên làm.

Mặc Hi bị mọi người mang đến một căn phòng, bên trong bộ dạng giống như một cái bồn tắm hình tròn bằng gỗ, mà cô lại được bỏ vào bên trong.

Quần áo bị cởi ra, nói lại Mặc Hi bị nhìn như vậy cũng có hơi xấu hổ, nhưng cũng không quá kích động, đây vốn là cơ thể một đứa bé, hơn nữa, lúc ở nhà cũng thường xuyên bị Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc nhìn hết, nhiều năm như vậy cũng đã quen.

Ngâm mình ở bên trong, lập tức bị dòng nước ấm áp bao quanh, rất thoải mái.

Con ngươi mông lung nhìn ông Cát ở một bên không xa, tựa hồ đang luyện chế dược vật??

Không lâu sau, thả một vật vào bồn, nước vốn trong suốt đã biến thành màu xanh lục.

Làm xong mọi thứ, ông Cát lau đi lớp mồ hôi trên đầu, cười nói: “Nhóc con, tình huống của bé dùng loại bọt tắm này hiệu quả tốt nhất, loại bọt tắm này là đứng đầu, dùng loại này tuy đau đớn nhưng rất có lợi , đến lúc đó bé con có thể phải khóc đấy!!”

“Ha ha, không hẳn ạ.” Mặc Hi bình tĩnh cười nói, khóc?? Dường như từ khi cô đến thế giới này, chỉ khóc duy nhất một lần là thấy Mặc Phàm nhặt ve chai, từ đó cô không còn khóc nữa, nhất là đối với việc nhận được lực lượng thống khổ này, cô sẽ càng không khóc.

Thấy sự cứng cỏi trong mắt Mặc Hi, ông Cát hiện lên tia tán thưởng, bất kể nói thế nào, chỉ sợ thiên phú đứa nhỏ này cũng chưa rõ rang, nhưng tính cách này không phải bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể so sánh.

Mà ông xem chừng, để phòng ngừa việc ngoài ý muốn phát sinh, dù sao ông cũng không nói dối, đầu tiên sử dụng loại bọt tắm này đều rất thống khổ không phải ai cũng có thể thừa nhận, nhất là một đứa bé như vậy.

“Hư.” Thời gian từng chút trôi qua, Mặc Hi cúi đầu thở dài một tiếng, không biết là thống khổ hay thoải mái.

Cô cảm giác được dược liệu từng chút từng chút thẩm thấu qua da thịt cô, làm dịu cảm giác đau đớn, tê ngứa, nói không rõ là khó chịu hay thoải mái, nhưng có thể xác định, nước thuốc này kích thích cơ thể cô, đồng thời cũng tăng cường thêm, hơn nữa cô rõ ràng cảm giác được, nước thuốc này tràn đầy năng lượng, không ngừng giúp cơ thể cô khôi phục, tựa hồ cũng giúp cô hấp thu năng lượng nhanh hơn nhiều.

Có thật nhiều tác dụng tốt? Trong mắt Mặc Hi hiện lên vẻ ngạc nhiên, không nghĩ tới nước thuốc này có nhiều tác dụng như vậy.

Mà thay đổi theo thời gian, việc hấp thu nước thuốc càng nhanh hơn rồi, hơn nữa giống như lời ông Cát nói, sau khi rót vào máu thịt, có một loại thống khổ không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhẫn nại.

Không thể lãng phí!

Đôi mắt Mặc Hi chợt lóe, cô cảm giác được, loại năng lượng nước thuốc này xói mòn nhiều trong không khí.

Từ từ nhắm mắt lại, làm cho cơ thể dung nhập vào trạng thái không linh, nhanh chóng hấp thu năng lượng xung quanh trong nước, dẫn nhập chúng vào cơ thể, vận hành, chữa trị cường hoá kinh mạch trong cơ thể.

Dược vật trong nước chỉ có thể trị liệu cường hoá da thịt, mà năng lượng bị Mặc Hi dung nhập vào cơ thể cũng có thể tăng cường mọi thứ bên trong.

Cô rất thích thú, nhưng không biết người bên ngoài kinh ngạc rất nhiều.

Ông Cát trợn to mắt nhìn Mặc Hi trong nước, ông vốn cho rằng cô có thể kiên trì tối đa chỉ có thể khoảng hai giờ thôi, nhưng không ngờ tới cô có thể tiến vào cảnh giới dung nhập vào trời đất khó được kì ngộ này, nhìn màu sắc trong nước dần dần nhạt đi, trong lòng khiếp sợ không thôi, đồng thời lại là đau lòng.

Ngẫm nghĩ một chút, liền xoay người trở lại bàn, bắt đầu luyện chế thuốc, dung nhập vào trời đất là cảnh ngộ trăm năm khó gặp được, ông cũng hiểu không nên quấy rầy việc tốt của cô, tốt nhất là vì cô cũng cấp năng lượng.

Lại luyện chế thuốc, lần nữa bỏ vào trong nước, màu ước lại biến thành màu lúc sắc nồng đậm lúc trước, lau đi lớp mồ hôi trên trán lần nữa, cười hắc hắc, như vậy hẳn là đủ rồi.

Nhưng khi ông cúi đầu xuống, màu xanh trong nước giảm nhanh hơn so với lúc trước, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.