Tình Nhân Trí Mạng

Chương 12




Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

“Hả?” Chu Tiểu Trúc nhìn người đàn ông bất phàm trước mắt, nhất thời không biết làm sao, sau đó nói: “A! Vâng, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”

“Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện được không?” An Dĩ Mẫn cười dịu dàng, lễ phép nói.

“A! A! Mời vào.” Chu Tiểu Trúc dẫn An Dĩ Mẫn vào, không biết ông ta muốn nói chuyện gì.

Mặc Hi không bước vào mà đứng ở ngoài cửa, cô nghĩ chuyện này chỉ cần nghe là được. Chuyện này cứ giao cho ông ta, cô cũng không thích quản, dựa vào năng lực của người đàn ông kia thì rất dễ dàng giải quyết. Theo cô quan sát, An Dĩ Mẫn tuyệt đối không đơn giản, đối phó với cha mẹ cô căn bản không cần tiêu phí bao nhiêu sức lực, không phải cô hạ thấp cha mẹ, chẳng qua sự thật chính là như vậy.

Khoảng chừng đã qua 5 phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy bọn họ bước ra, mà ở đằng xa thân ảnh Mặc Phàm dần dần xuất hiện, nhìn thấy Mặc Hi đứng ở cửa, kinh ngạc kêu lên, chạy lại gần, lo lắng nói: “Mặc Mặc con đã đi đâu, ba ba nghe mọi người trên đường nói con ngồi trên một chiếc ôtô bay đi mất, dọa chết ba, làm sao lại đứng ở đây ?”

“Mặc Mặc không có chuyện gì đâu, ba ba không cần lo lắng.” Mặc Hi an ủi Mặc phàm, sau đó chỉ vào bên trong cửa, nói: “Ba ba vào sẽ biết.”

“Hả? Thần bí như vậy?” Mặc Phàm lầm bầm nói, liền bước vào nhà.

Khoảng chừng 20 phút đồng hồ, Chu Tiểu Trúc, An Dĩ Mẫn, Mặc Phàm ba người bước ra ngoài, nhìn vẻ mặt của họ có vẻ đàm phán đã thành công.

Chỉ thấy An Dĩ Mẫn cười nói: “Như vậy, bây giờ chúng ta sẽ đến đó, không cần mang theo cái gì, vật dụng trong nhà ở đó đều đã có đủ.”

“Vâng. . . . . . vâng, được.” Mặc Phàm không có nói chuyện, trả lời chính là Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm có chút trầm mặc.

Ba người cùng đi ra ngoài, trong lúc đàm phán An Dĩ Mẫn có bảo A An gọi thêm một chiếc ôtô bay nữa đến. Lúc này, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm ngồi trên một chiếc xe, mà Mặc Hi và An Dĩ Mẫn ngồi trên một chiếc khác.

Ngồi trên xe, Mặc Hi lên tiếng hỏi: “Ba nuôi nói gì với cha mẹ con vậy? Bọn họ đồng ý với ba nuôi sao? Hơn nữa tâm tình ba ba con hình như không được tốt?” Nói câu sau, giọng điệu có chút quỷ dị.

“Ha ha.” An Dĩ Mẫn cười khan nói: “Ba nuôi nói bởi vì có vài nguyên nhân nhận con làm con gái nuôi, hơn nữa con rất có tài, ba nuôi sẽ cung cấp cho con một môi trường học tập tốt, cho nên bọn họ cũng đồng ý.”

Mặc Hi trầm mặc, đến cuối cùng bọn họ vẫn vì mình. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân Mặc phàm trầm mặc, dù sao con của mình chỉ có thể dựa vào người khác cung cấp học phí, nhưng vẫn phải đáp ứng, ông là một người đàn ông, làm ba ba nhưng không có một chút tác dụng nào, tâm trạng đó không phải cứ nói là có thể hiểu được, sau đó quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đột nhiên nhìn thấy Mặc Hi trầm mặc, trên mặt cô không có một tia biểu cảm, bộ dạng đó hoàn toàn không giống như dáng vẻ của một đứa trẻ nên có. An Dĩ Mẫn chợt nói đùa: “Nói thật ra chúng ta cũng thật có duyên, lúc con một tuổi, ba nuôi cũng đã từng gặp con.”

Mặc Hi quay đầu nhìn về phía ông ấy, lúc một tuổi? Có chút nghi ngờ, cô xác định có chút quen thuộc, chỉ là không nhớ nơi nào đã gặp qua.

“Ha hả, nhất định con không biết, lúc con một tuổi kiểm tra dị năng, lúc đó ba nuôi đã chú ý đến con. Khi đó ba nuôi đã biết con không đơn giản, không nghĩ đến khi gặp lại, quả nhiên là như vậy.” An Dĩ Mẫn vừa nói vừa cười với Mặc Hi.

Mà nghe ông ta nói như vậy, Mặc Hi cũng nghĩ tới, thằng bé khiến cho lòng người oanh động, còn có hai loại dị năng, tùy ý đáp. “A, là ba nuôi à! Con của ba nuôi đâu?

“Ách. Con vẫn còn nhớ? Khi đó con cũng chỉ mới có một tuổi mà?” An Dĩ Mẫn ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Quả nhiên không tầm thường a, xem ra con gái nuôi của ba quả thật rất có tài! Ha ha.” Nhưng trong câu nói không nhắc đến con trai một câu.

Mặc Hi cũng không nói thêm cái gì, liền dựa vào song cửa trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đi tới đường An Lâm, một ngôi biệt thự quý tộc trung đẳng bên trong, cái này vốn không phải là cái mà An Dĩ Mẫn chấp nhận cho Mặc Hi, chẳng qua trong lòng ông đã nhận định cô con gái nuôi này, cho nên muốn đưa cái tốt nhất. Dẫn Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đi vào, quả nhiên nột thất đều đầy đủ, dụng cụ gia đình và mọi thứ đều có, đây vốn là một trong những sản nghiệp của An Di Mẫn.

Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm rất không tự nhiên, ghế sofa ngồi rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm ghế hỏng hay ngồi bẩn nó.

An Dĩ Mẫn cũng nhìn ra được họ không được tự nhiên, biết bây giờ mình ở đây cũng không tốt lắm, liền nói với họ: “Vậy tôi đi trước, ngày mai mời mọi người dùng cơm, hẹn gặp lại.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.

Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm vội vàng đứng lên, vừa hẹn gặp lại, vừa tiễn An Dĩ Mẫn ra cửa.

Mà An Dĩ Mẫn vừa rời khỏi, cả phòng khách thật to chì còn lại ba người Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm cùng với Mặc Hi, có chút trầm mặc khác lạ, sau đó Mặc Phàm lên tiếng nói: “Mặc Mặc, lại đây!”

“Dạ.” Mặc Hi đáp lời một tiếng, đứng trước mặt Mặc Phàm: “Có chuyện gì, ba ba?”

Mặc Phàm nhìn Mặc Hi, nghiêm trọng nói, “Mặc Mặc, ba ba biết con là một đứa con ngoan, hãy cho ba ba biết đây là chuyện thế nào.”

“Dạ?” Mặc Hi có chút nghi hoặc nói: “Ba ba nói cái gì?”

“Chuyện này rốt cuốc là thế nào, nói cho ba ba biết. Mặc dù An đại nhân đã cho chúng ta biết sự tình đại khái, nhưng ba ba biết trong đó nhất định còn có bí mật, Mặc Mặc nói ba ba biết, rốt cuộc chuyện là thế nào, ba ba muốn nghe lời nói thật.” Mặc Phàm trực tiếp mở miệng, khiến Mặc Hi sững sờ, không nghĩ đến ba ba trông thô lỗ nhưng cũng tinh tế, thật sự cô đã xem thường rồi.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm trọng của Mặc Phàm, trong lòng Mặc Hi vùng vẫy, có nên nói hay không?

Qua được một lúc, rốt cuộc cô cũng quyết định nói ra tất cả, dù sao không có gì phải giấu giếm cha mẹ cả. Nghĩ vậy, liền đối với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc mở miệng: “Ba ba, mẹ có phải cảm giác được con không giống với mấy đứa trẻ con khác….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.