Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 43: Cô còn dám




Vì sao? Vẻ tự tin của Liễu Tương khiến cô trào dâng cảm giác cực kỳ xấu.

Hắn rũ mắt xuống lạnh nhạt nhìn cô, tay vẽ một hình tròn trên không trung. Chuyện kỳ dị xảy ra, hình tròn được hắn tùy tay vẽ trong không gian dường như đang gợn sóng lăn tăn, vặn vẹo rồi dần dần hiện lên hình ảnh khác hẳn với nơi này.

Bạch Khải sợ tới mức hít một hơi lạnh: “Đây là yêu pháp gì vậy?!”

Cô không để ý tới cậu ta, thấp thỏm bất an nhìn về phía những hình ảnh đang ngày càng rõ ràng, bên trong chính là điện Thương Lan nơi cô vừa rớt xuống. Ánh sáng vẫn rực rỡ như trước, màn trướng vẫn rủ xuống như cũ, Diệp Thiệu bưng một hộp đồ ăn được chế tác cực kỳ tinh xảo bước vào, miệng  nói ra những lời chế nhạo: “Nàng xem đến cả hoàng đế cũng biết nàng là đồ tham ăn rồi,  còn sai người tới đưa Tam nguyệt hồng* này.”

(Tam nguyệt hồng: giống vải thu hoạch sớm vào tháng 3 của Quảng Đông)

Hắn đang nói chuyện với ai?! Rõ ràng cô đã rơi xuống đây mà … Cô túm một lọn tóc, lòng hoang mang. Cô nhìn thấy Diệp Thiệu cầm vải ngồi bên giường, men theo tầm mắt của hắn, cô có thể thấy một cái đuôi màu vàng kim, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng….

Đầu của cô nổ  “ầm” một tiếng, sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt giống cô như đúc, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chùm vải trên tay hắn, sau đó cười ngọt ngào với Diệp Thiệu, ôm tay hắn cọ cọ. Diệp Thiệu thoáng sững sờ, cũng mỉm cười xoa đầu “cô”.

Cả người cô đều nổi da gà, nàng ta là ai??? Bảo rằng người cá là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng chỉ còn một con cơ mà??? Không phải, bình thường cô mà lại cười phơi phới lòng xuân tới như vậy sao??? Cô không nhịn được hoài nghi sờ mặt mình.

Bạch Khải nhìn thấy cảnh này cũng nghẹn họng trân trối, nhìn cô, lại nhìn “cô” trong vòng tròn kia, lắp bắp nói: “A Ngạn, rốt cuộc nàng ấy là A Ngạn, hay là cậu?!” Mặt cậu ta biến thành hình chữ 囧, cực độ rối rắm: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ!”

Cô cũng đang rối rắm không thôi nghe tiếng cậu ta hỏi lại càng không thể lần ra đầu mối, nổi giận đùng đùng trợn mắt trừng cậu ta: Còn tiếp tục làm phiền bà đây sẽ tùng xẻo cậu ném xuống biển làm thức ăn cho cá!

Bạch Khải nghẹn ngào: “Cậu, cậu đúng là A Ngạn …” Cậu ta còn tiếp tục thầm thì: “Dữ tợn như vậy, chắc chắn là A Ngạn rồi.”

Cô: “…”

Cậu ngốc này còn biết! So với cậu ta, cô thực sự muốn chọc mù con mắt chó chứa chan tình cảm của Diệp Thiệu đi!

Hình ảnh hiện lên, Diệp Thiệu không hề phát giác ra có điều gì không đúng, mỉm cười nhìn “cô” ăn vải.

“Cô” vừa ăn vải vừa cười ngọt ngào với hắn.

“Nàng ta chính là “người cá” mà Liễu thị chúng ta dùng thời gian gần trăm năm mới tạo nên được, ngay từ khi ngươi sinh ra đã dùng máu ngươi để huyễn hóa ra dung mạo của ngươi, ngoại trừ huyết thống không thể thuần chính như ngươi thì gần như là một bản hoàn hảo của ngươi.” Liễu Tương còn rất tận tình giải thích cho chúng ta nghe: “Dù Diệp Thiệu có thông minh tuyệt đỉnh thì hắn cũng chỉ là phàm nhân, con mắt của hắn chắc chắn không thể phân biệt được ngươi và nàng ta.”

Cô càng xem càng tức, càng xem càng nổi sóng, đầu óc sôi trào như nồi nước sôi, nhìn ánh mắt càng ngày càng thêm dịu dàng của Diệp Thiệu, cuối cùng không thể kiềm chế được đành ủ rũ cúi gục đầu. Tiếp sau đó, một mũi tên băng xuyên thấu qua bàn tay Liễu Tương, máu tươi chảy thành dòng rơi xuống đầm nước.

Người thi thuật bị thương, hình ảnh trong không trung liền biến mất không còn chút dấu vết.

Liễu Tương cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía cô, lại nhìn hàng đèn người cá, băn khoăn thốt lên: “Cấm chế bằng giao đèn còn chưa đủ để ngăn chặn ngươi sao?” Gã nghiêm túc nhìn cô: “Xem ra hiểu biết của ta đối với người cá các ngươi còn chưa hoàn thiện, cần giữ ngươi sống lâu thêm một ít thời gian nữa.”

Ngươi nói lời này với cô là có ý gì, có phải là muốn cô nói một tiếng cảm ơn với ngươi không, haha. Cô giơ hai ngón giữa lên chĩa thẳng vào mặt hắn rồi trầm mình xuống nước.

Bạch Khải nằm bên bờ, nước mắt rơi lã chã: “A Ngạn, cậu trốn vào trong nước, còn ta thì làm thế nào đây?!”

Cô: “…”

Dưới đáy nước cô ôm đuôi cuộn mình thành hình cầu, lặng lẽ trốn vào một góc. Mới vừa rồi cô còn cho rằng mình sẽ không khổ sở lắm, khi gả cho Diệp Thiệu cô từng tự nhủ, đừng nói tới chư hầu một nước như Diệp Thiệu mà ngay cả gia đình giàu có bình thường đối với chuyện tam thê tứ thiếp cũng chỉ coi như điều hiển nhiên.  [T R U Y E N F U L L . V N] Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh Diệp Thiệu cười với người dù là có dung mạo giống cô như đúc, cô đã cho rằng bản thân mình sẽ không sao cả, sẽ cười nhạo hắn mắt mũi không tốt, nhưng cuối cùng trong đầu cô chỉ còn có trống rỗng.


Nếu Diệp Thiệu vẫn không phát hiện ra việc cô bị đánh tráo thì phải làm sao, phải chăng hắn sẽ đối xử với “kẻ giả cá” kia giống như đối với cô, cười với nàng ta, chọc tức nàng ta, còn có thể … ôm nàng ta, hôn nàng ta.

Rốt cuộc lời nói của Liễu Tương cũng phát huy tác dụng, cô bụm mặt, không muốn nghĩ tiếp.

“Ngươi … là đang khổ sở sao?” Bỗng giọng nói của Liễu Tương xuyên qua lớp nước tựa như ở một nơi xa xôi vang lên: “Người cá cũng có thể khổ sở sao?”

Cô: “…”

Người cá cũng là người đấy nhé?! Ngươi đây là đang trắng trợn kỳ thị chủng tộc có phải không?! Người cá thì làm sao! Người cá cũng là người, người cá cũng cần yêu cần quan tâm có biết không! Người cá có tình cảm , sẽ bắt đầu từ cô đây!

Cô đang nổi nóng nên không thèm để ý tới gã u ám thích giả vờ vô tội này.

Trái lại thì Bạch Khải lại không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngươi chỉ là giám chính Khâm Thiên Giám trong đế đô, bình thường không phải chỉ có nhiệm vụ xem phong thủy xem bói, tại sao lại muốn bắt ta và A Ngạn?”

“Vì sao?” Liễu Tương khó hiểu hỏi ngược lại, từ hình bóng di động trong nước có thể nhận ra gã đang chầm chậm bước lên bờ, gã trầm tư một lát rồi trả lời: “Bởi vì ta là người Liễu gia.”

Cô với Bạch Khải: “…”

Người Liễu gia thì làm sao, chết cô mất thôi, người Liễu gia đúng là khó chịu mà! Người Liễu gia là có thể coi mạng “cá” như cỏ rác, phá hoại gia đình nhà người ta sao! Lửa giận trong lòng cô bốc lên hừng hực, dòng nước xung quanh chịu ảnh hưởng của cô, cũng sủi bọt theo. Liễu Tương để ý thấy, ngón tay điểm nhẹ lên mặt nước, lập tức gió êm sóng lặng, rồi lại cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Ngươi không cần khổ sở, dù sao ngươi cũng chết ngay thôi.”

Cô: “…”

Gã khốn này tuy rằng một chút cũng không giống với Diệp Thiệu nhưng cái phong cách đúng thời điểm mấu chốt lại làm người ta không nhịn nổi … muốn đánh của hắn trái lại thì chẳng sai biệt chút nào với Diệp Thiệu.

“Người Liễu gia…”  Dường như Bạch Khải nghĩ ra điều gia, vỗ đầu: “Lần đó ta tới đế đô, cái chết của nhị muội có liên quan tới Liễu gia các ngươi phải không?”

Liễu Tương đáp lại cực kỳ bình thản: “Bởi vì nàng ta vô tình nhìn thấy thái thượng hoàng, phát hiện ra bí mật ngài ấy chưa chết.”

“Thái thượng hoàng chưa chết?! Ngươi điên rồi sao!” Bạch Khải kinh hãi, cất giọng run rẩy.

Phản ứng của cậu ta cũng chẳng khác gì cô hồi vừa nhìn thấy “Thái thượng hoàng”, Liễu Tương ừm một tiếng, nói tiếp: “Bởi vì thái thượng hoàng chưa chết, nên nếu muốn tiếp tục duy trì sinh mệnh, nhất định phải lấy được giao châu.” Gã lạnh nhạt tựa như đang bàn tới chuyện thời tiết “Hôm nay trời đổ mưa mai lại hửng nắng” vậy: “Cho nên ngươi tất yếu phải chết.”

Những lời này hiển nhiên không phải nói với Bạch Khải mà là nói với cô.

Sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi. Chẳng qua là Mục thiên tử tiền nhiệm phạm vào căn bệnh chung của các bậc hoàng đế, đó là mưu toan trường sinh bất lão, nắm giữ giang sơn trường tồn. Trước kia hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ mơ mộng thôi, đến lúc chết thì vẫn phải ngoan ngoãn đi gặp Diêm Vương. Cho đến ngày người cá độc nhất vô nhị là cô đây xuất hiện, thuốc trường sinh bất lão sống sờ sờ ra đấy, không bắt cô tới thì quả thực quá xin lỗi bản thân ông ta rồi! Ông ta thoái vị giả chết đương nhiên không tiện ra mặt cho nên liền để Liễu Tương được Mục thiên tử tín nhiệm âm thầm khuyến khích hoàng đế triệu cô với Diệp Thiệu tới đế đô.

Nghĩ thế này đúng là hợp tình hợp lý nhưng có một điểm cô vẫn không nghĩ ra. Nếu chỉ là vì thực hiện giấc mộng trường sinh bất lão của Thái thượng hoàng, vì sao đêm hôm đó tại khách điếm Liễu Tương lại muốn giết cô? Nếu gã đắc thủ, thi thể của cô cũng không thể đến được tay gã.

Trừ phi, mục đích của gã không phải là giúp thái thượng hoàng thực hiện giấc mộng hoang đường của ông ta, mà chỉ là muốn … giết cô thôi.

Cô càng nghĩ càng thấy kinh hãi, gần như muốn lập tức lao lên khỏi mặt nước chất vấn gã. Tuy rằng xem tình thế trước mắt, cô không thể nào trốn thoát khỏi nơi quỷ quái này nhưng nếu có thể ly gián gã với Thái thượng hoàng thì cũng không tệ. Chỉ là cuối cùng thì cô cũng không làm cái gì, thái độ hồn nhiên không chút để ý kia của Liễu Tương khiến cho cô có cảm giác như dù cô có thành công ly gián gã và thái thượng hoàng thì ngay cả thái thượng hoàng gã cũng dám giết luôn, dù sao thì ông ta vốn cũng là một “người chết” rồi.

Bạch Khải đã khiếp sợ tới mức không thốt nên lời, cả tòa địa cung lớn như vậy im ắng như mộ phần. Sau một hồi yên lặng, Liễu Tương vỗ nhẹ nhẹ lên mặt nước: “Này, thói quen ăn uống nghỉ ngơi bình thường của người cá các ngươi cũng giống như chúng ta sao?”

Cô: “…”

Hỡi gã thiếu niên trong ngoài bất nhất kia! Căn cứ theo biểu hiện lúc trước, không phải ngươi luôn ra vẻ cao xa không thể với, coi bá tánh như rau cỏ sao? Nay ngay trước giờ phút sống chết, căn cứ vào thân phận giờ đây của hai bên, ngươi lại đàm luận với cô chuyện sinh hoạt hàng ngày, thấy thế có ổn không?

Cô cự tuyệt trả lời!

Không được cô đáp lại, dường như Liễu Tương không hề tức giận chút nào, gã ngồi trên mặt nước tiếp tục lẩm bẩm tự mình nói với mình, thỉnh thoảng còn tiến hành “trao đổi” về phương diện vu thuật với cô.

Cô từ “…” đến “… …” rồi tới “Ngươi CMN so với Bạch Khải còn phiền hơn!!!”

Thời gian trôi qua, cô gà gà gật gật tỉnh lại, Liễu Tương vẫn còn đang lẩm bẩm “Ta rất muốn biết vu thuật của các ngươi hay thuật pháp của Liễu gia chúng ta bên nào cao hơn, ừm… ta cho rằng thuật pháp của Liễu gia chúng ta có nguồn gốc chính thống, hơn nữa …”

Cô: “…”

Thiếu niên, rốt cuộc đã bao lâu ngươi không giao tiếp với mọi người rồi. Rốt cuộc cô cũng đã nhận ra một chân lý: Nhân vật phản diện đều CMN siêu lảm nhảm! Còn Diệp Thiệu tuy nhân phẩm thấp kém, tính cách rách nát nhưng từ lời ít ý nhiều của hắn có thể coi như là người tốt.

Cho đến khi địa cung vang lên giọng nói trong trẻo: “Ôi chao, đại thẩm, nhanh như vậy mà thẩm đã vứt bỏ Diệp cầm thú tìm được niềm vui mới rồi à.”

Tông Sở ?!

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Cô đang trầm dưới đáy nước chợt ngẩn ra rồi lao lên mặt nước nhanh như chớp, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì của nó, cô kích động suýt khóc.

Bạch Khải cũng như thấy được cứu tinh, tinh thần phấn chấn lên đôi chút, sau bỗng chần chừ nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Liễu Tương hỏi: “Này, đệ tới có ích gì không … chưa biết chừng hắn lại có thêm con tin nữa thì sao?”

Cô với Tông Sở: “…”

Tông Sở cười haha một tràng: “Ca ca ngốc nói không sai, ta đến chẳng có ích gì với huynh, ta đến chỉ là để …” Nụ cười của nó xán lạn như nắng sớm: “Cứu vị đứng đầu dưới nước của chúng ta.”

Đứng đầu dưới nước, đây là lần thứ hai cô nghe thấy cách gọi này.

“Nơi này là địa cung thái tông xây riêng cho giao nữ kia, có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy, chắc hẳn là người nước Nam Vu luôn qua lại mật thiết với người cá.” Liễu Tương thản nhiên nói: “Các ngươi vậy mà còn chưa diệt tộc sao?”

Tông Sở nháy mắt một cái, tươi cười lạnh hẳn đi: “Nhờ các ngươi ban tặng, nếu không phải Liễu gia muốn một mình độc bá, tộc ta cần gì phải rơi vào cảnh nước mất nhà tan.” Trong mắt nó lóe lên tia hận thù: “Chỉ có điều tộc ta được Hải thần phù hộ, tiểu gia ta phúc lớn mạng lớn trốn thoát được.”

Ơ, đợi đã, mối thù nước hận nhà, diệt nước của Tông Sở không phải là do Diệp Thiệu sao? Như lời Tông Sở nói, vậy lại là Liễu gia đứng sau chủ mưu sao.

“Bớt sàm ngôn đi, không phải ngươi muốn cho lão già kia bất tử sao?” Tông Sở giơ cái bình nhỏ nó vẫn luôn giữ như trân bảo lên: “Ở đây có một viên giao châu, được tộc ta bồi đắp ngàn năm, so với viên giao châu của Vân Ngạn thâm hậu hơn biết bao nhiêu, ngươi thả thẩn ấy, ta đưa nó cho ngươi.”

Cô vui sướng, sau đó cả người lại rét run khi nghe lời tiếp sau của Tông Sở: “Ta sẽ không chọc thủng thân phận “kẻ giả cá” kia, Diệp Thiệu sẽ không biết chuyện ngươi ra tay với Vân Ngạn, ngươi và ta đều bình yên vô sự. Ngươi phái người đưa ta với thẩm ấy tới bờ biển, ta liền giao nó cho ngươi.”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.