Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 193: Đừng giận nữa được không




Tố Diệp điên rồi.

Ít nhất, so với những tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng nên có của một bác sỹ tâm lý thì Tố Diệp của giờ phút này đây không khác gì một kẻ điên. Cô đã từng đau khổ, từng nghi ngờ, từng phủ nhận, từng tranh cãi, từng rơi nước mắt vì Niên Bách Ngạn, thậm chí tới cuối cùng, cô còn thảng thốt khi được biết tất cả sự tình. Nhưng cô chưa từng tuyệt vọng. Cô muốn nghe anh giải thích, muốn nghe anh nói: Chỉ cần yêu thương nhau, thì khó khăn cách mấy cả hai cũng phải cắn răng bước qua.

Nhưng Tố Khải đã đưa anh đi.

Khi anh giật lại khẩu súng trong tay cô, đau đớn nói rằng Anh không yêu em, khi anh quyết đoán đẩy cửa ra, giơ tay đầu hàng trước ánh đèn pha của cảnh sát, cô mới thật sự hiểu thế nào là tuyệt vọng.

Thì ra những đau thương trong quá khứ vốn không phải là tuyệt vọng. Tuyệt vọng thực sự là khi bạn mất hẳn ngọn đèn trong bóng tối, không thể đi được nữa, là khi bạn bơ vơ giữa biển người mà không thể tìm được đúng người ấy nữa, là khi bạn biết rõ phía trước chỉ còn lại chông gai nhưng vẫn phải đau khổ bước tiếp.

Không còn Niên Bách Ngạn, cô phải đi tiếp thế nào đây?

Niên Bách Ngạn đi rồi, trái tim cô cũng đã bị móc mất.

Thế nên cô hận!

Cô hận không thể khiến gã Vincent đó tan thành ngàn mảnh. Cô hận không thể băm vằm tên đốn mạt đó. Cô hận vì sao rõ ràng Vincent là kẻ có tội lại bắt Niên Bách Ngạn gánh thay. Thậm chí cô còn hận Tố Khải. Nó là cảnh sát, lại là người thân thiết nhất của cô, tại sao lại giương súng nhằm vào một người thân nhất còn lại của cô?

Cả quá trình, Tố Khải đều không nói gì. Cậu mặc cho Tố Diệp đánh. Thậm chí khi đang giận dữ gào lên, Tố Diệp còn tát cậu mấy cái. Từ đầu tới cuối, cậu vẫn im lặng, gò má bỏng rát, đau đớn nhưng không nói một câu.

Cuối cùng Tố Diệp cũng mệt.

Cô như một con cá, cuối cùng đã cạn kiệt lượng nước, thoi thóp nằm chết khát trên bờ, chỉ còn lại sức để rơi nước mắt. Cô khóc, thanh âm từ to tới nhỏ, cuối cùng trở thành không tiếng.

Trái tim Tố Khải đau như bị ai dùng dao khoét. Khi cậu giơ súng nhằm vào Niên Bách Ngạn, khi cậu nhìn thấy cuối cùng là Niên Bách Ngạn đi từ trong nhà hoang ra giơ tay đầu hàng với cảnh sát, cậu thật sự muốn móc mù đôi mắt mình. Sao cậu lại muốn tự mình đeo còng số tám vào tay anh rể chứ?

Tố Diệp bất lực kéo tay cậu, đau đớn nói: “Tố Khải! Nếu em còn coi chị là chị gái của em, nếu em còn niệm tình chúng ta là người thân thì em bắt chị đi đi. Chính chị đã giết Vincent, không liên quan gì tới Niên Bách Ngạn hết. Mấy người bên ngoài không phải do Niên Bách Ngạn giết, cũng không phải do Kỷ Đông Nham giết. Những kẻ trong nhà định giết chị, bọn chị phòng vệ chính đáng cũng sai sao? Nếu thật sự muốn có người ra mặt nhận những tội danh này thì chị tình nguyện gánh vác. Niên Bách Ngạn đang nhận tội thay chị. Em làm cảnh sát, sao có thể không phân rõ thị phi chứ?”

Đáy mắt Tố Khải rướm đau. Cậu nhìn Tố Diệp, rất lâu sau mới hỏi với giọng khô khốc: “Chị! Lúc đó Vincent đã bị thương rất nặng. Chị nói chính chị đã giết Vincent. Vậy em hỏi chị, động cơ của chị là gì?”

“Hắn định giết Niên Bách Ngạn. Lúc đó chị nhìn thấy hắn cầm súng định giết Niên Bách Ngạn.” Tố Diệp đỏ mắt nói.

Tố Khải cũng đỏ mắt. Cậu quay mặt đi, nửa phút sau mới đè nén được bi thương trong lòng, quay đầu nhìn Tố Diệp, ngữ khí nặng nề: “Thật sự là như vậy sao?”

Ánh mắt Tố Diệp chợt run lên.

“Chị thật sự cảm thấy ông ta sắp giết Niên Bách Ngạn nên chị mới ra tay, hay là…” Tố Khải nghẹn lời, tốn rất nhiều công sức mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Hay là chị vốn dĩ định giết ông ta?”

“Chị…” Luồng hơi bị chặn lại trong cổ Tố Diệp. Cô muốn nói gì đó nhưng lại chần chừ không nói.

Tố Khải cất lời một cách khó khăn: “Theo giám định pháp y, vết thương chí mạng của Vincent kỳ thực nằm ở vị trí yết hầu. Cũng tức là, trước khi cầm súng ông ta đã bị thương rất nặng. Động mạch chủ của ông ta chảy máu không ngừng. Còn khả năng cơ bắp của ông ta đã không cho phép ông ta còn sức cầm súng nữa, nói chi tới nhắm chuẩn vào ai để nổ súng. Khẩu súng của ông ta được chứng thực là khẩu súng lúc đó Niên Bách Ngạn đã dùng. Thứ nhất, bên trong đã không còn đạn, thế nên có thể phán đoán sau khi phát hiện súng hết đạn, Niên Bách Ngạn đã vứt đi. Thứ hai, với góc độ cầm súng của ông ta, nếu đối phương đang đánh nhau, ông ta hoàn toàn không thể nhắm chuẩn vào Niên Bách Ngạn. Thực tế là rất có thể ông ta cũng không còn cả khả năng giơ súng lên nữa. Nếu chị là người ngoài cuộc, chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ. Có thể chị không biết được trong súng còn đạn hay không, nhưng hoàn toàn có khả năng dùng những cách khác để ngăn ngừa tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Nếu thật sự là do chị làm thì chị không hề phòng vệ chính đáng mà đã vượt quá phòng vệ chính đáng, thậm chí còn bị tình nghi cố ý tước đoạt mạng sống của người khác. Vincent là tội phạm, những tội ác chất chồng của ông ta vẫn luôn được em điều tra. Bọn em đã có đầy đủ chứng cứ để khởi tố ông ta, đủ chứng cứ để bắt ông ta gánh chịu mọi tội nghiệt của mình, chứ không phải chị hay Niên Bách Ngạn đại diện cho pháp luật trừng trị ông ta. Nếu thật sự là chị giết Vincent vậy thì em tin chắc anh rể nhận tội thay chị vì cho dù lúc đó chị không nắm rõ được tình hình thì anh ấy cũng biết rõ. Nếu anh ấy biết khẩu súng Vincent cầm trong tay là khẩu lúc trước anh ấy đã dùng, nếu anh ấy biết Vincent vốn dĩ bị thương rất nặng, vậy thì anh ấy đương nhiên sẽ hiểu hậu quả chị phải gánh chịu. Cho dù không truy cứu trách nhiệm hình sự thì chị cũng sẽ phải đối mặt với báo chí, càng phải đối mặt với những lời bàn ra tán vào của mọi người ngoài xã hội. Thế nên anh ấy chấp nhận gánh vác những điều này.”

Nước mắt của Tố Diệp lăn xuống theo hai bên gò má. Cô nhớ lại ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô, nhớ lại những lời Niên Bách Ngạn nói bên tai cô. Tim cô rất đau, đau đến không thở nổi.

“Phải!” Một lúc sau cô mới nói: “Chị biết lúc đó Vincent vốn dĩ không nổ được súng, chị cũng biết hắn sẽ tắt thở trong chốc lát. Nhưng chị hận hắn, chị hận không thể lột da rút gân hắn. Lúc đó chị chỉ muốn nổ súng, chỉ muốn giết hắn, để hắn biến mất mãi mãi khỏi thế giới này!”

“Chị…” Thấy cô như vậy, lòng Tố Khải càng đau đớn hơn.

“Giờ chị đã thẳng thắn thừa nhận động cơ của chị, em có thể thả Niên Bách Ngạn rồi chứ?”

Tố Khải nhìn cô, đau khổ lắc đầu.

“Vì sao chứ? Tố Khải! Em khốn kiếp thật! Vì sao em phải bắt một người tốt? Chị mới là hung thủ. Chị là một hung thủ vừa có động cơ vừa có âm mưu! Vì sao em không bắt chị? Vì sao phải bắt Niên Bách Ngạn?”

“Vì chị là chị của em, vì…” Tố Khải bất ngờ đứng dậy, nhìn cô: “Vì chị có thai rồi!”

Tố Diệp nghe xong, lập tức sững sờ.

Tâm trạng kích động giống như bị đóng băng lại, đến nước mắt cũng gần như ngưng tụ. Cô đờ đẫn nhìn Tố Khải, hồi lâu mới hỏi: “Em… nói gì cơ?”

Tình cảm của Tố Khải đối với Tố Diệp trước nay vẫn rất sâu đậm. Sao cậu nợ gào thét quát mắng chị? Cậu lại ngồi xuống, nhìn cô, chua xót nói: “Chị! Bác sỹ đã xác định chị có thai rồi.”

Tố Diệp ngẩn người rất lâu.

Sau đó cô giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên cái bụng nhỏ. Ngón tay cô hơi run, đến cả giọng nói cũng vậy: “Chị… có thai rồi?”

Cô có thai rồi?

Cô thật sự có thai rồi ư?

Tố Khải khẽ gật đầu.

Một giây sau, Tố Diệp liền nhắm mắt lại, nước mắt lại tí tách rơi xuống từ mí mắt. Cô có thai rồi, mang thai đứa con của Niên Bách Ngạn. Anh thích trẻ con như thế, nếu anh ở bên cạnh nhất định sẽ rất vui. Nhưng anh lại không ở đây.

Tại sao lại như vậy?

Rốt cuộc cô đã làm sai bao nhiêu chuyện kiếp này mới phải khổ sở đến thế?

Tố Khải nhìn cô, để mặc cho cô khóc. Tuy rằng rất lo cho sức khỏe của cô nhưng cậu cũng biết bây giờ, khóc là việc duy nhất cô có thể làm.

“Em là cảnh sát nhưng cũng là người. Em cũng ích kỷ. Chị! Em không thể để chị gánh vác quá nhiều, nhất là bây giờ, chị không thể mang thai rồi còn để bị người ta đàm tiếu.”

“Thế nên em định hy sinh Niên Bách Ngạn ư? Anh ấy là bố của đứa bé. Lẽ nào anh đáng bị người ngoài chỉ trỏ, đàm tiếu sao?” Tố Diệp một tay ôm bụng, một tay túm chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch.

Tố Khải hít sâu một hơi, làm dịu đi cảm giác cay xè trong khoang mũi.

“Có những chuyện, em rất muốn chị không biết. Em nghĩ cả anh rể cũng không muốn chị biết. Chị là chị gái em, có lúc em sẽ cùng chị thảo luận tình tiết vụ án. Em biết chị rất rành về pháp luật, thậm chí rành hơn nhiều so với người bình thường. Cái chết của đám lính đánh thuê kia có thể coi là phòng vệ chính đáng, điều này chị biết rõ. Cái chết của Vincent cũng có thể coi là phòng vệ chính đáng. Vincent bắt cóc chị, trong lúc giằng co mọi người gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ sơ suất. Cứ cho là vượt quá phòng vệ chính đáng thì trong tình huống này cũng có thể được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, điều này chị cũng biết rõ. Nhưng chị à! Em đưa anh rể đi, chị thật sự cho rằng chỉ vì anh ấy khoanh tay chịu trói, chỉ vì cái chết của Vincent thôi ư? Nếu chỉ vì vụ án này, vậy thì theo quy định của luật sự nước ta, hoàn toàn có thể tuyên anh rể là phòng vệ chính đáng. Nhưng sự thật không phải như vậy!”

Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập. Cô nhìn Tố Khải chằm chằm.

“Chị vừa nói Vincent chính là kẻ đó. Chị hận ông ta. Vậy thì có phải chị cũng biết rất nhiều chuyện của anh rể không? Biết cả những chuyện anh rể không muốn nói với chị?” Tố Khải hít sâu.

Bờ môi Tố Diệp run run. Một lúc sau cô lẩm bẩm: “Không… Chị không biết.”

“Chị không biết chỉ vì chị không muốn đối mặt mà thôi.” Tố Khải hơi cao giọng.

“Không… Em đừng nói nữa, chị không muốn nghe!” Tố Diệp bịt chặt hai tai.

Tố Khải im lặng cúi gằm.

Tố Diệp vẫn bịt chặt tai. Thái độ né tránh này hệt như một con đà điểu.

Rất lâu sau, Tố Khải mới lên tiếng, thanh âm rất khẽ.

“Tổ chức Samele là băng nhóm tội phạm ma túy mà cảnh sát đã muốn tiêu diệt từ nhiều năm trước, đã hơn năm mươi năm rồi. Ban đầu chúng chỉ hoạt động tại Việt Nam và Lào, không liên quan tới thị trường Trung Quốc. Nhưng khoảng ba mươi năm trước, bọn chúng bắt đầu có kế hoạch vận chuyển ma túy vào địa bàn Trung Quốc, bí mật giao dịch tại bên giới Việt Nam – Vân Nam. Samele không phải biệt danh của một người mà là tên gọi chung của chín người. Mỗi người trong bọn chúng lại lấy tên của một thiên sứ tà ác, quản lý những phạm vi và giao dịch khác nhau. Vị trí của chín người này không phải giữ nguyên từ đầu tới cuối mà cứ hai năm lựa chọn một lần, để quyền lực không tập trung vào tay bất kỳ ai.”

Cậu nói chậm rãi, rõ ràng, gần như từng câu từng chữ. Tuy rằng Tố Diệp đang bịt hai tai lại nhưng Tố Khải tin cô có thể nghe được. Có những chuyện cậu không muốn giấu. Cậu biết làm vậy rất tàn nhẫn nhưng còn tốt hơn Tố Diệp cứ tiếp tục nghĩ ngợi lung tung…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.