Tình Nhân Đầu Gỗ Của Ta

Chương 2: Vong ân bội nghĩa




- Nhưng, ta chán làm chuyện đi chùi đít cho người ta rồi.

Giọng nói của Ngu Kế Đô lộ ra cảm giác lạnh thấu xương:

- Hơn nữa, hiện tại tâm tình của ta thật sự không tốt. Cho nên, Tống Viên Viên, tính mạng của ngươi chấm dứt, đem chút ít khí nguyên dương ngươi hút được, hiến cho ta đi.

Tống Viên Viên vừa nghe, nhất thời cảm giác được Ngu Kế Đô thật sự muốn giết nàng, vội vàng thi triển thân pháp bỏ chạy.

Chỉ có điều, Tống Viên Viên còn chưa đạt tới Tiên Thiên kỳ, làm sao có thể chạy trốn khỏi tay Ngu Kế Đô.

Ngu Kế Đô chỉ vung tay lên, đã dễ dàng bắt được Tống Viên Viên, sau đó ngón tay khẽ động, nổ tung toàn bộ y phục của Tống Viên Viên thành phấn vụn.

Trong mắt Tống Viên Viên lộ ra thần sắc kinh khủng, cầu khẩn nói:

- Ngu công tử, ngài bỏ qua cho tôi, van xin ngài. . . Tôi chính là một người đàn bà dâm đãng, không đáng được ngài lâm hạnh . . . Tôi còn có bệnh, đừng làm ô uế thân thể của ngào. . .

- Đừng nói nhiều!

Ngu Kế Đô hừ lạnh nói, chân khí cổ động, trực tiếp làm vỡ nát y phục của mình, sau đó cậy mạnh đâm vào thân thể Tống Viên Viên:

- Ngươi có lẽ chưa từng thử qua cảm giác bị người khác hút khí!

A! A! A! A! A!

Tống Viên Viên kêu rên, cái này dĩ nhiên không phải vì nàng sung sướng, mà là nguyên khí nàng cực khổ tích góp, trong khoảnh khắc chảy vào thân thể Ngu Kế Đô, sau đó thân thể Tống Viên Viên bắt đầu thu nhỏ lại, da dẻ cũng bắt đầu già nua.

Thuật hút khí của Ngu Kế Đô đâu chỉ cao hơn Tống Viên Viên mấy chục lần.

Chỉ chốc lát sau, Tống Viên Viên biến thành một lão nhân hình dung tiều tụy, hấp hối.

- Chỉ có chút nguyên khí như vậy, thật là mất hứng!

Ngu Kế Đô tát Tống Viên Viên thành phấn vụn, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc áo choàng, quàng lên người mình, vô cùng phong độ.

Còn Kinh Nguyên Phượng đã sợ đến mức bò lổm ngổm trên mặt đất.

Ngu Kế Đô bình thản nói:

- Thấy không, đây chính là kết quả của vứt bỏ.

- Công tử yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ công tử giao phó.

Kinh Nguyên Phượng vội vàng nói. Lúc này, nàng rốt cục cảm nhận được uy áp và sợ hãi khôn cùng.

- Hi vọng như thế.

Ngu Kế Đô nói.

Lúc này, trên bầu trời kim quang vạn đạo, chỉ thấy một tòa cung điện trên đỉnh núi đang phát ra kim quang.

Sau đó, vô số kiếm quang bay về phía cung điện trên đỉnh núi.

- Đứng lên đi, các đại lão muốn triệu kiến chúng ta.

Ngu Kế Đô nói, hóa thành một đạo điện mang bay đi.

Kinh Nguyên Phượng thở dài một tiếng, vội vàng ngự kiếm đi theo.

- Làm sao, anh không an hảo tâm nên muốn ở cùng em sao?

Bên trong biệt thự, Đường Vũ Khê cười dài nhìn Tùy Qua, vừa giống như đang chất vấn, vừa như đang khen ngợi.

Ngôi biệt thự này ở khu biệt thự gần sông mới được xây dựng, tên là “Bán đảo Hương Tụng”, cao cấp hơn khu biệt thự Giang Lâm của Hứa Hành Sơn rất nhiều, dĩ nhiên giá tiền cũng cao hơn.

Nhưng, phương diện giá tiền, Tùy Qua lại không lo lắng, bởi vì biệt thự này vốn chính là một trong những sản nghiệp của Tống gia, nghe Tùy Qua nói cần một phòng nhỏ, Tống Văn Hiên lập tức kêu Tống Thiên Húc chuẩn bị.

Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng không để cho Tống Văn Hiên chịu thiệt, trực tiếp ném ra một viên Tinh Nguyên đan, khiến Tống Văn Hiên cười đến không khép được miệng.

- Chúng ta đang là người yêu, cho dù ở chung, cũng không có vấn đề gì, đúng không?

Tùy Qua mặt dày cười nói:

- Xã hội bây giờ, sớm đã rất cởi mở rồi.

- Anh cứ cởi mở đi, em không như vậy.

Đường Vũ Khê cười nói.

- Vậy đây là em muốn ép anh dùng sức mạnh rồi?

Tùy Qua cố ý nghiêm mặt nói.

- Anh dám!

Đường Vũ Khê hơi sẵng giọng:

- Gần đây em rất chăm chỉ luyện công.

- Vậy sao? Vậy để vi phu đo xem em có phân lượng thế nào.

Tùy Qua cười nói, nhào tới Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê hét lên một tiếng, triển khai thân pháp, giống như một chim én nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tránh ra.

- Ồ, quả nhiên là tiến rất xa. Nhưng, lão bà có lợi hại đến đâu, cũng không trốn thoát khỏi bàn tay của lão công đâu!

Tùy Qua cười cười, nhìn ra tu vi của Đường Vũ Khê đã tiến vào Luyện Khí sơ kỳ, cũng có chút mừng thay cho nàng cao hứng.

Nhưng, trước mặt Tùy Qua, chút tu vi này của Đường Vũ Khê đương nhiên không đủ nhìn, nàng tránh né mấy cái sau, đã bị Tùy Qua bắt được, sau đó thuận thế bị đặt lên trên ghế sa ***.

Đường Vũ Khê thở hào hển, đỏ mặt nói:

- Anh. . . Đồ xấu xa này, anh muốn làm gì hả?

- Làm gì? Đương nhiên là ăn thịt em rồi.

Tùy Qua cười dâm đãng:

- Vừa rồi không phải anh đã nói, em chạy không thoát khỏi bàn tay anh sao.

- Sắc quỷ!

Đường Vũ Khê xấu hổ mắng, bỗng nhiên ngừng giãy dụa:

- Được rồi, dù sao bây giờ em cũng là thịt cá bày sẵn trên thớt của anh, chỉ có thể mặc cho anh xâm lược. Anh muốn làm gì thì làm đi.

Đường Vũ Khê bỗng nhiên từ bỏ rào cản, Tùy Qua ngược lại có chút không biết làm gì, nhưng vì không để cho Đường Vũ Khê sinh nghi, Tùy Qua đành phải quyết định chắc chắn, tính toán tà ác đến cùng, đưa tay cởi bỏ nút cài áo khoác ngoài của Đường Vũ Khê.

Đối với nữ nhân, y phục tuyệt đối không chỉ là đồ trang sức đơn thuần, mà nó còn dùng để che đậy vẻ đẹp của nàng. Đồng dạng, y phục cũng là hệ thống phòng ngự của nữ nhân, từ trình độ nào đó mà nói, là đại diện phòng ngự trong lòng nàng đối với ngươi.

Độ dày của trang phục của nữ nhân trước mặt ngươi chính là đại diện cho lòng phòng bị của nàng đối với ngươi.

Nàng nguyện ý bại lộ ra bao nhiêu thân thể trước mặt ngươi, đại diện cho nàng đón nhận ngươi bao nhiêu.

Với trình độ tiếp nhận trước mắt của Đường Vũ Khê đối với Tùy Qua, áo khoác ngoài đương nhiên có thể cởi ra dễ dàng.

Nhưng sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác, Tùy Qua đồng học lại có chút trợn tròn mắt.

Mặc dù khí trời rất rét lạnh, nhưng bên trong Đường Vũ Khê, cũng không mặc áo lông, nút cài áo khoác ngoài vừa bị Tùy Qua cởi ra, lập tức hiện ra chiếc áo lót bó sát người cực mỏng, chiếc áo màu trắng, ôm chặt trên người nàng, mơ hồ có thể thấy được đường viền của hai ngọn núi trước ngực.

Hai ngọn núi cao ngất, xinh đẹp tuyệt trần.

Vừa khiến cho người ta không nhịn được muốn chạm tay, nhưng lại vừa không đành lòng khinh nhờn, thậm chí khiến trong lòng Tùy Qua sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.

Đúng vậy, trong lòng Tùy Qua thật sự có cảm giác tội lỗi.

Bởi vì lúc này trong lòng Tùy Qua đồng học có điều khuất tất, vì trốn tránh thẩm vấn của Đường Vũ Khê, Tùy Qua quyết định dựa theo chủ ý của Thẩm Quân Lăng, giả vờ một lần cùng Đường Vũ Khê phát sinh chuyện gì đó, như vậy sau này Đường Vũ Khê cũng sẽ không truy cứu chuyện hắn thất thân.

Chủ ý này, bản thân Tùy Qua thật sự cảm thấy có thể thực hiện.

Nhưng, khi Tùy Qua nhìn thấy lồng ngực thánh khiết của Đường Vũ Khê, bởi vì trong lòng hắn có khuất tất mà tự ti mặc cảm.

Đối với trái tim thánh khiết của Đường Vũ Khê, Tùy Qua thật sự cảm giác mình thật là tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.