Tình Nhân Đầu Gỗ Của Ta

Chương 84




Thời điểm Bùi Nhã Văn và Bùi Nhã Quân đáp máy bay đã là 9:10 PM, hãng hàng không Singapore thường rất đúng giờ, Nhã Quân xách cả đống hành lý cao bằng nửa thân mình đi xuống bậc thang, Nhã Văn đứng ở cửa khoang, bị cái sự oi nồng thấm đẫm hương hoa riêng biệt tại Bali làm cho choáng ngợp, cô giữ chiếc mũ rơm trên đầu, mơ hồ cảm thấy như đã rời xa nơi đây cả một đời.

Năm năm trước, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này, Nhã Văn còn chưa kịp trải nghiệm qua những điều Thư Lộ từng nhận xét, “Ngay đến bầu không khí cũng mang theo cảm giác điền viên đầy chất nghệ thuật.”, ngày ấy lòng cô tràn ngập bất an, mất mát, cô chỉ mong tìm thấy cho mình một chốn bồng lai thần không biết quỷ không hay.

“Này,” Nhã Quân đứng trên mặt đất, ngước nhìn cô, “Ngẩn ngơ cái gì, đi thôi.”

“A…”Nhã Văn chạy vội xuống, bám đuôi anh đến đại sảnh để nhập cảnh.

Phòng phát thanh sân bay đang phát thông báo bằng cả tiếng Indonesia lẫn tiếng Anh với chất giọng Indo đặc sệt, bọn họ theo đám đông bước đến trước cửa sổ xuất trình hộ chiếu, hai người xin visa tới Bali, thời hạn từ 7 ngày cho đến 30 ngày, Nhã Văn đi tới nhét 50 đô vào ô phía dưới, nói: “Thirty please.”

Cô gái mặt tái xanh ngồi bên trong liếc Nhã Văn một cái, thu tiền, đưa hai tờ visa cho cô.

Nhã Văn nhớ lại buổi tối năm năm trước, bên cạnh cô có một người đàn ông cứ đứng ngơ ngác dõi mắt lên thông cáo thị thực trên tường, đợi phần lớn du khách đi rồi, cô mới lại gần, chần chừ mua visa 30 ngày. Có thể nào trong khoảng khắc kia, cô cũng giống người đó mà nao núng, muốn trở về quê hương, trở về ngôi nhà nơi mình nương tựa hay không?

E là có. Thế nhưng cô biết mình không thể quay đầu lại, bởi vì chàng trai cùng cô gắn bó, dựa dẫm vào nhau mà sống đã… thay đổi, khiến cô không có cách nào để đối diện với anh ta.

Nhân viên cửa khẩu nhập cảnh dán một tờ thị thực vào trong hộ chiếu của bọn họ, sau đó thoáng liếc như ra hiệu cho hai người họ có thể rời đi.

Nhã Quân đứng ở chỗ ký gửi hành lý chờ lấy đồ, vài người Indonesia lôi kéo xe đẩy của họ, cố gắng kiếm chút tiền trà nước bằng cách giúp họ xách va ly, căn cứ theo lời hướng dẫn viên du lịch, tốt nhất nên từ chối “Lòng tốt” đó, nếu không rất khó để đảm bảo đồ đạc sẽ nguyên vẹn trở về với chủ cũ.

Nhã Quân đem chiếc rương to đùng màu xanh đặt lên nền đất, rút tay cầm, tức giận trách cứ: “Lần sau đi du lịch, em làn ơn đừng có mang mấy vật dụng linh tinh được không…”

“Ặc, kỳ thật em còn chuẩn bị nhiều hơn cơ, nhưng mà sợ anh không vác nổi.” Nhã Văn tỏ vẻ rất chi là vô tội.

Khóe miệng Nhã Quân giật giật, cầm tay cô đi ra ngài cửa khẩu: “Đông như vậy… đừng để bị lạc.”

Nhã Văn nắm chặt tay anh, không nhịn được mỉm cười vui vẻ.

Hòa vào biển người, bọn họ giống như bất kỳ một cặp yêu nhau bình thường nào khác, Nhã Văn chợt nhớ tới lời dì Thư Lộ: Bầu không khí ở Bali chẳng những mang hơi thở nghệ thuật lãng mạn, mà còn thấm đượm cảm giác ngọt ngào của tình yêu lứa đôi.

Trước kia Nhã Văn chẳng mảy may để ý, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy xúc động vô ngần.

Ngồi trên xe tới đón, Nhã Văn lập tức cùng tài xế trò chuyện rôm rả, hàn huyên được chốc lát, cô quay sang Nhã Quân, anh khoanh tay trước ngực, dạng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Sao không lên tiếng?”

“Bởi vì…” Anh sờ sờ cằm, miễn cưỡng thừa nhận, “Anh nghe không hiểu những điều bác tài nói.”

Nhã Văn bật cười, cười đến vui vẻ: Ha, có lẽ du khách mới đầu tới đây như Nhã Quân đều khó lòng thích ứng với vốn tiếng Anh dày đặc khẩu âm địa phương của dân bản xứ, bất quá điều đó cũng là một trong những nét phong tình độc đáo đậm chất Bali.

Nhã Văn thuê một khách sạn mô hình biệt thự ngay trung tâm Kuta, cách biển hai con phố, tuy không được gần bờ biển náo nhiệt, nhưng đứng tại chỗ cũng có thể ngửi thấy mùi vị mặn mòi của đại dương. Xe chậm rãi lái vào hoa viên khách sạn, không thấy đèn đường cao vút, chỉ có hai hàng ánh sáng trải dài trên mặt đất, khiến người ta khó có thể phân biệt đó là bóng điện hay những ngọn nến lung linh.

Nhã Văn từ trên xe nhảy phịch một cái, xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng chào hỏi thật nhẹ nhàng của các cô tiếp tân. Nhã Quân cũng xuống khỏi xe, trong khảnh khắc anh chợt trở nên hơi thất thần, cơ hồ cũng bị ảnh hưởng bởi không gian yên bình và thơ mộng đến nao lòng, thậm chí quên cả cầm va ly.

Nhã Văn vẫn còn nhớ rõ, cô biết đến hòn đảo này qua tập album của Thư Lộ. Chú dì cô từng đi hưởng tuần trăng mật ở đây, đồng thời dì Thư Lộ cũng dùng máy ảnh ghi lại tất cả, những tấm hình Nhã Văn xem khi ấy đơn thuần đã lưu giữ trong chúng cả một thiên đường tuyệt đẹp như bước ra từ kỳ họa. Ruộng bậc thang rì rào xanh mướt, hoa trứng gà rực màu vàng nhạt tô điểm thêm bạch sắc trắng trong, ánh mắt dài nhỏ của tượng phật, biểu tình nghiêm túc của thạch nhân, những chiếc đèn lồng hình cá chép lay động trong gió như cầu ơn phước lành… Ảnh chụp đảo Bali thật chẳng khác chi thế ngoại đào nguyên, cho nên khi Nhã Văn muốn trốn tránh Nhã Quân, tìm đến một chốn tiên cảnh không ai hay biết, cô đã nghĩ tới địa điểm này đầu tiên.

“Ái chà,” Nhã Quân cảm thán, “Đây thực sự là nơi rất… yên tĩnh.”

“…” Nhã Văn lờ anh, tự mình làm thủ tục nhận phòng.

“Anh thấy nếu ở đây chắc buổi tối chẳng dám làm rung giường mất.” Nhã Quân mỉm cười nhận lấy hành lý từ tay bác tài, đưa mắt quan sát tứ phía.

Cây bút trên tay Nhã Văn khựng lại, cô tức giận quay sang trừng anh: “Đầu của anh chỉ chứa những thứ vô bổ ấy thôi à?”

Chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào? Khí chất trữ tình tuyệt mỹ như thế này mà cũng không khiến anh động tâm sao?

“Vậy chứ còn có gì hơn?” Anh vặn lại một cách vừa ngây thơ vừa thực tế.

Nhã Văn nhận tất cả hóa đơn, cô nàng tiếp tân mỉm cười ngọt ngào cầm lấy một chiếc chìa khóa móc hình lá bằng gỗ, dẫn hai người họ đến gian phòng trong biệt thự.

Mỗi biệt thự ở đây đều độc lập và có cả bể bơi riêng, khoảng cách giữa các phòng ngủ được bố trí rất xa, khu vực công cộng bên ngoài là một hoa viên xanh biếc, lối đi dọc đường phủ đầy sỏi và những chùm đèn li ti màu cam, khi thả bộ người ta thường cảm giác như dưới chân như trống rỗng, thực sự rất thần kỳ.

Bọn họ ở biệt thự số tám cuối vườn, Nhã Văn đã tra cứu vô số thông tin trên mạng, mặc dù nhìn qua nhiều hình chụp, nhưng khi thực sự bước vào trong, cô vẫn không nhịn được mà ngẩn ngơ.

Giai điệu mang âm hưởng dòng nhạc Bossa Nova tràn ngập đến từng ngõ ngách, sàn nhà bằng gỗ đi lại rất êm, chiếc giường king size hình vuông trụ bốn góc quây rèm trắng tinh khiết, nội thất và bố cục đều mang phong cách Bali điển hình, đối diện với cửa sổ là bể bơi màu lam thẫm, không khỏi khiến cho du khách nảy sinh khao khát nhảy xuống mà ngụp lặn một phen.

Nhân viên lễ tân chắp tay thành hình chữ thập cáo biệt bọn họ, trước khi rời khỏi bỗng nghiên nghĩ ra gì đó, bèn dùng tiếng Anh nặng giọng bản địa nói: “The soundproof effect is very good, don’t worry.”

Nhã Văn và Nhã Quân kinh ngạc nhìn nụ cười trên gương mặt cô, lúc đi còn tiện thể đóng cửa hộ.

“Câu này anh hiểu…” Nhã Quân bỗng mở lời, “Ý bảo hiệu quả cách âm tốt phải không?”

“Ừ…” Nhã Văn lúng túng gật gật.

Anh tháo ba lô, lặng ngắm Nhã Văn trong im lặng, chỉ nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng vuốt ve các vết chai đốt ngón tay, một câu dư thừa cũng không nói.

“Đừng dùng ánh mắt kiểu đó dụ dỗ em nữa mà,” Nhã Văn cắn môi, “Anh cứ thế sẽ khiến em có cảm giác như ‘Dê vào miệng cọp’ ấy.”

Anh vẫn không lên tiếng, nhưng nhãn thần lại mang theo ý cười nồng đậm, con cừu nhỏ này hợp với khẩu vị của anh lắm đây.

Nhã Quân nhẹ nhàng lôi kéo, Nhã Văn lảo đảo rơi vào trong lồng ngực anh, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt có phần bất an: “Ừm… Bùi Nhã Quân, hôm nay khuya quá rồi.”

“Ờ,” Anh gật đầu, đẩy cô lên giường, nhào tới, “Chúng mình ngủ thôi.”

“Anh như vầy bảo em ngủ sao.” Cô nhìn anh, mặc dù rất nhiều năm đã trôi qua, nhưng mỗi một lần gần bên anh, cô lại bất giác nhìn anh nhiều thêm chút nữa, nhất là đôi mắt.

Đôi mắt Nhã Quân, so với khoảng thời gian trước kia khi cô gọi anh là “Anh trai’… rất khác nhau. Lẽ nào, anh vốn luôn là vậy, chỉ có điều cô chưa từng để tâm phát hiện?

Nhã Quân cũng chăm chú quan sát cô, đột nhiên mỉm cười bộc bạch: “Anh nhớ hồi xưa em có thể ngủ ở bất cứ nơi đâu, có lần khi học vẽ từ cung thiếu nhi trở về, trên xe buýt em bám chặt tay vịn làm nũng với anh, ‘Anh hai, em mệt’, anh định anh ủi em còn một đoạn nữa liền về đến nhà, lại sớm thấy em đứng đó ôm tay vịn gật gà gật gù lúc nào không hay…”

“Không có,” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng người kia có đẩy ra sao cũng bất động, “Em tuyệt không – làm nũng.”

Anh bật cười hôn môi cô: “Nhóc con, không hiểu đâu mới là trọng điểm ư.”

“?”

“Trọng điểm không phải việc em làm nũng, mà là…” Anh ngưng một chút, nhãn thần vô cùng dịu dàng, “Khi em ngủ gật, anh liền nảy sinh kích động muốn hôn em vô cùng.”

Nhã Văn khẽ hừ một tiếng: “Anh là đồ biến thái, thế mà lại muốn hôn em gái mình.”

Lời còn chưa dứt, Nhã Quân đã sừng sộ nhéo nhéo má cô, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi: “Bùi Nhã Văn, nếu em không phải em gái anh, thì ngay cả liếc nhìn em một cái anh cũng chẳng thèm đâu.”

Nhã Văn không hề tức giận, ngược lại còn cười hì hì nhăn nhở: “Điêu, anh, Đại Đầu và A Mao hồi cao trung suốt ngày xem ảnh đồi trụy còn gì, em thừa biết có một người dáng dấp rất giống mình nhé.”

“Đó là… Đó là…” Nhã Quân luôn luôn trung thực bất chợt như bị tóm phải gót chân Asin, hết đường chối cãi.

“Đó là gì, không nói được sao.” Nhã Văn đắc ý.

“Đó là…” Anh ngập ngừng vắt óc tìm một cái cớ, “Bởi vì cô gái trong hình giống em nên anh mới sợ em học cái xấu đi chụp mấy loại ảnh này.”

“Hả?” Nhã Văn chớp chớp mắt, “Vậy sau đó anh làm cách nào để biết đó không phải là em?”

“Vì em có cái bớt trên ngực còn cô ta không có …” Nhã Quân chợt im bặt, ánh mắt hơi không được tự nhiên.

“Bùi Nhã Quân,” Nhã Văn mở to mắt, “Sao anh biết ngực em có bớt?”

Vết bớt kia lại còn nằm chỗ thấp dưới ngực trái… Bất luận thế nào anh cũng không thể trông thấy được cơ mà?

“… Khi cùng tắm hồi bé có ngó qua.” Anh sờ sờ mũi, làm bộ trấn định.

Cô liếc anh hoài nghi, trầm mặc, nhưng trên mặt viết rành rành mấy chữ: Em không tin.

“… Sau đó,” Nhã Quân ho nhẹ, đôi phần bất đắc dĩ, “Hồi cấp ba, có một lần em tắm, anh lại vô tình thấy…”

“Á…” Nhã Văn trợn trừng, biểu tình không rõ là kinh ngạc hay tức giận.

“Chỉ là vô tình thật…” Nhã Quân tỏ vẻ oan ức, “Lúc đó em không đóng cửa, phòng anh thì ngay bên cạnh, buổi sáng đi vệ sinh, khi bước vào còn ngái ngủ liền thấy em khép mi đứng dưới vòi sen, anh sợ gần chết suýt thì kêu thành tiếng.”

Nhã Văn chăm chú soi mói ánh nhìn của anh, suy nghĩ về khả năng xảy ra của sự thật vừa được tiết lộ.

“Ồ…” Bùi Nhã Quân đột nhiên chớp chớp mắt, nũng nịu nói, “Khuya lắm rồi, anh buồn ngủ…”

Lập tức, anh từ trên người cô trở mình sang bên cạnh, lăn trái lộn phải ra sức ăn vạ.

Bọn họ ở trong biệt thự ba ngày, bên ngoài thời tiết tốt, Nhã Văn muốn dẫn Nhã Quân đi loanh quanh shoping, nhưng anh không mấy hăng hái, luôn trưng ra bộ dạng cười xấu xa nằm ì trên giường, lôi kéo tay cô, không cho cô đứng dậy.

“Lần sau ứ đi du lịch với anh nữa…” Nhã Văn chu miệng, giả vờ giận dữ. Chỉ có điều lời còn chưa hết, môi anh đã in lên, nên cô chẳng nói được gì, chỉ cười vang trốn anh.

Buổi trưa ngày thứ tư, bầu trời bỗng tối sầm, Nhã Quân mang túi đeo, kéo rương hành lý, ngồi ở sảnh quán rượu cùng Nhã Văn đợi xe từ Clubmed đến đón. Xe tới đúng giờ, tài xế quan sát một chốc, quay sang Nhã Quân người nghe không hiểu lấy một từ tiếng Anh của ông ta thông báo: Sắp mưa rồi đấy.

Nhưng mặc kệ thời tiết không tốt, tâm tình Nhã Văn vẫn vui vẻ như cũ, bởi vì sau một năm, cô, Bách Liệt và Annie cả đám cùng làm chung với nhau nay lại được đoàn tụ. Cô nhớ Annie rất nhiều, chẳng qua là từ trước đến giờ cũng không cảm thấy quá mức lưu luyến, nhưng ngay trước giây phút gặp mặt kia, nỗi niềm nhớ mong lại dâng trào mãi khôn nguôi.

Nhã Văn tưởng niệm từng giây từng phút về quãng thời gian ở Cherating, ngày ấy bọn họ vẫn còn là ba thanh niên trẻ tuổi xa xứ cô độc, từ tình bạn chân thành mà tìm được cảm giác ấm áp cùng khoái hoạt, để rồi cuối cùng cũng phải chia tay với nụ cười trên môi. Một năm trôi qua, đã có rất nhiều thay đổi, cô và Annie đều trở về cố hương, đón nhận tình yêu dành cho mình, hiện tại hai cô gái đều hạnh phúc chứ nhỉ? Còn về phần Bách Liệt, Nhã Văn bất giác nhếch miệng cười bất lực, anh ta là… một người tâm cơ khó dò, tuy nhiên cũng không có gì xấu hết, vì đó mới chính là Tưởng Bách Liệt thân chật không chút giả dối.

Bầu trời bắt đầu nổi cơn giông, càng mưa càng lớn, khi bọn họ đến được làng dụ lịch thậm chí đã có sét đánh. Nhân viên tiếp đón hai người ở cửa G.O. là Mai Lệ Sa, một hậu bối cộng tác với Nhã Văn tại Bintan, là Hoa kiều Malaysia, cô ấy hào hứng từ hành lang tới, vẫy tay, Nhã Văn cũng cười vẫy lại, phảng phất như được trở về những ngày chạy đôn chạy đáo thực hiện nhiệm vụ trước đây.

Tuy nhiên niềm vui chẳng tày gang, cô liền tiếp nhận một cuộc gọi của Annie.

“E rằng đêm tay tụi mình không thể tới Bali rồi.” Thanh âm đầu bên kia than thở, cho dù thập phần tiếc nuối, nhưng từ trong miệng cô nàng thoát ra nghe kiểu gì cũng giống như giọng trẻ con.

“Vì sao?”

“Ủa cậu không biết ư, sân bay Denpasar[1] có điện thoại nặc danh gọi đến đe dọa gài bom, hiện đã phong tỏa, tất cả các chuyến bay đều chuyển sang Jakarta[2] rồi.”

(1 Denpasar: Thủ phủ tỉnh Bali, Indonessia

2 Jakarta: Thủ đô Indonesia.)

“A…” Nhã Văn choáng váng câm nín.

“Nhưng theo tin tức đưa cảnh sát đã kiểm tra và loại trừ khả năng có bom, giờ đang truy tìm nguồn gốc số điện thoại nặc danh, sợ là ngày mai mới ở cửa trở lại.”

“Aizzz….” Hóa ra lúc cô không hay đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.

“Chung quy nhanh nhất thì ngày mai tụi mình tới.”

“Ôi không sao, vậy các cậu ở Jakarta nghỉ ngơi tận hưởng thoải mái cho đã vào.”

“Làm sao có thể…” Annie nhịn không nổi thở dài.

“Có chuyện gì?”

“Cái kia… Tụi mình gặp Bách Liệt cũng chuyển máy bay đi Jakarta.”

“Ớ, tốt quá, có người bầu bạn đấy đây.”

“Nhưng mà…” Annie hình như đang lấy tay che miệng thì thầm, “Ông xã nhà này có lẽ đoán ra người mình từng thích là Bách Liệt…”

“Ồ…” Nhã Văn nắm tóc, “coi như tình địch gặp nhau rồi?”

“Thôi, không nhiều lời nữa, chờ xác định chuyến bay xong mình sẽ gọi cho cậu, cậu cũng bảo trọng lấy thân nhé.”

“Ừ…”

Cúp máy, Nhã Văn không khỏi tưởng tượng trong đầu tràng cảnh Khổng Diệc Tuân đụng độ với Tưởng Bách Liệt – có vẻ thú vị quá ấy chứ? Chí ít vừa nghĩ tới Bách Liệt vô tội lại bị coi như kẻ thù mà không rõ nguyên cớ từ đâu, cô lại muốn phì cười.

Nhã Văn trông sang Nhã Quân đang ngồi tại sảnh chờ uống chén trà chanh lạnh như băng, nếu không có Annie và Bách Liệt, Bùi Nhã Văn liệu có dở mánh cũ ra xài hay không?

“Bùi sư huynh?”

Nhã Quân và Nhã Văn quay lại, kinh ngạc nhìn Dư Mẫn, chẳng ai ngờ lại gặp cô bé nơi này.

Nhã Quân mỉm cười hiền hòa: “À, cuối tuần em nói muốn đi du lịch, hóa ra là ở đây.”

“Vâng.” Dư Mẫn cũng cười vui sướng, nhưng vẫn nhớ phép tắc mà lịch sự gật đầu chào Nhã Văn.

Nhã Văn hứng chịu thêm một trận phiền não, Dư Mẫn và Bùi Nhã Quân, có cần cười chói lóa như thế không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.