"Tôi đói bụng." Lương Ý ngồi ở trên giường cọ cọ hai chân vào nhau, lơ
đãng nói với Sở Du đang vui sướng bận rộn sắp xếp lại đồ dùng cho em bé.
Sở Du quay đầu, nhẹ giọng hỏi, "Muốn ăn cái gì?"
"Không biết, gì cũng được." Lương Ý cắt móng tay, liếc anh một cái.
"Ừ." Sở Du gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng. Lương Ý tức giận đi tới
trước đống đồ trẻ em đặt la liệt ở trên bàn, oán hận ném cái áo trẻ sơ
sinh thật mạnh xuống đất.
20 phút sau, Sở Du bưng khay thức ăn nóng hổi đi vào. Lương Ý ngồi trên
ghế sofa nâng má oán trách, "Sao lại lâu như thế?" Anh đặt khay thức ăn
lên bàn trà, rũ mắt, "Xin lỗi."
Lương Ý không được tự nhiên quay đầu, tuy rằng trong lòng có bất mãn,
nhưng cô vẫn chưa quen với dáng vẻ "ăn nói khép nép" của Sở Du hiện giờ.
Hơn nữa, anh cũng chẳng vì thái độ vô lễ vừa rồi của cô mà tức giận.
Lương Ý cầm đũa lên, gạt gạt thức ăn, sau đó chậm rãi ăn một miếng,
nhưng lập tức lại chán ghét phun ra, "Khó ăn chết mất. Tôi không muốn ăn
cái này, tôi muốn ăn cái khác." ‘Xoảng’ một tiếng, đôi đũa bị cô ném
vào trong khay thức ăn.
"Ăn cái gì?" Sở Du gần như không hề có dấu hiệu tức giận.
Lương Ý khẽ cắn răng, trong lòng thầm nghĩ, sao anh ta vẫn không nổi
giận chứ? Mình hành động quá đáng đến thế rồi cơ mà, chuyện này không
hợp lý một chút nào!
"Không biết. Dù gì tôi cũng không ăn cái này."
"Được." Sở Du bưng thức ăn lên, ra khỏi phòng.
Lương Ý nhìn theo hướng anh rời đi hồi lâu, mới nhíu mày lẩm bẩm, "Thật
là, cái dáng vẻ đó thật khiến người khác ớn lạnh mà. Nếu vẫn cứ như thế
này thì chẳng phải . . . . . . thực sự sẽ phải sinh con hay sao? !" Nghĩ
đến tương lai mình sẽ ôm trong ngực một đứa trẻ không biết là người hay
ma, Lương Ý rùng mình một trận. Thật không hiểu nổi trong đầu những
người kia chứa những cái gì, sao có thể nghĩ ra cái ý tưởng biến thái
này chứ.
Trong khi Lương Ý nghĩ tái nghĩ hồi, thời gian cứ thế trôi qua hơn 20
phút, Sở Du lại bưng thức ăn vào một lần nữa. Lương Ý nhìn đống đồ ăn
màu sắc rực rỡ kia, miệng méo xệch, tức giận nói: "Tôi cũng không muốn
ăn cái đó."
"Tại sao?" Sở Du bước đến gần, chân mày hơi nhíu lại.
"Cái màu kia khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi không muốn ăn. Tôi muốn đi
tắm." Lương Ý cực kỳ vô trách nhiệm bỏ lại một câu rồi đi tới trước tủ
treo quần áo lấy áo ngủ, chuẩn bị đi tắm.
"Cả ngày em chưa ăn gì rồi." Sở Du để thức ăn xuống, trong giọng nói có chút lo lắng.
Lương Ý nhướn mày, "Anh có ý kiến?" Cô trưng ra bộ dạng ‘nếu anh dám có ý kiến, tôi lập tức đánh anh”.
Sở Du im lặng thở dài một hơi, "Em đang tức giận?"
"Hừ!" Lương Ý hất mặt, không thèm để ý đến.
"Tại sao?" Anh hỏi.
Lương Ý quay đầu sang, lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu sau, khóe miệng bỗng
nở một nụ cười ngọt ngào, "Nếu tôi nói tôi không muốn sinh con, anh có
chấp nhận đề nghị này không?"
Môi mỏng mím chặt, Sở Du chậm rãi đi tới trước mặt Lương Ý, nhẹ nhàng
giơ tay lên, gạt lọn tóc mai ra sau vành tai cô. Anh chậm rãi cúi xuống
thấp, cuối cùng ở bên tai cô nhẹ nhàng lên tiếng cự tuyệt, "Không! Chấp!
Nhận!"
Gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Lương Ý nháy mắt trở nên trắng bệch,
"Đã như vậy, hai ta không còn gì để nói!" Cô đẩy mạnh ngực anh ra một
cái, dậm chân, bước tới trước cửa phòng tắm thì lại nghe thấy một giọng
nói lạnh nhạt chậm rãi truyền đến, "Lưu Na. . . . . ."
Lương Ý vừa nghe thấy tên của Lưu Na, cô quay ngoắt đầu lại, ánh mắt cảnh giác, "Không được động tới cô ấy!"
"Tại sao?" Sở Du đi về phía sofa, ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn cô;
đôi mắt đen như mực không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm. Lương Ý
bị cái nhìn chăm chú của anh dọa cho sợ hãi, không nhịn được chà sát
hai cánh tay nổi đầy da gà.
"Lúc trước các người đã đồng ý." Cô ẩn nhẫn nói.
Sở Du chậm rãi nhếch miệng, "Nhưng em ... không tuân thủ theo cam kết."
Lương Ý nghẹn lời, một lát sau mới khó khăn mở miệng, "Có thể cho tôi
một chút thời gian hay không?" Cô đi tới trước mặt anh, giương mắt nhìn
thẳng; lúc này Lương Ý hận không thể vươn tay ra ấn đầu Sở Su xuống.
"Em cứ nói đi?" Sở Du không mặn không nhạt hỏi ngược lại.
Lương Ý cắn môi, theo thói quen trước kia định đưa tay ra kéo ống tay áo
của anh. Nhưng vừa nghĩ tới cái nút áo vừa đắt vừa cũ lại không hiểu
sao cứ hay bị hỏng kia thì vội vàng thu móng vuốt của mình lại, tránh
"làm bẩn" đến nó.
Lương Ý lẳng lặng ngồi phịch xuống sofa suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới yếu ớt hỏi, "Nhất định phải làm như vậy phải không?"
"Ừ." Một tia hả hê xẹt qua đôi mắt Sở Du, năm ngón tay thon dài nhưng
trắng bệch của anh nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của cô. Khi Lương Ý còn
chưa kịp lấy lại tinh thần thì một cảm xúc lạnh lẽo đột nhiên xâm nhập
vào đôi môi ấm áp của cô. Lương Ý kinh ngạc mở to hai mắt.
Chốc lát sau, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, "Tắm nhé?" Sở
Du Bình tĩnh tự nhiên rời khỏi đôi môi cô, mí mắt rũ xuống, ôn nhu nhìn
chăm chú vào hai bàn tay quấn quýt tại một chỗ.
Lương Ý ngơ ngác nhìn anh, đầu óc vẫn trong tình trạng ‘mất điện’, căn
bản còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mãi cho đến khi cảm nhận được
ngón tay đang nhẹ nhàng xoa nắn trên mu bàn tay mình, cô mới cúi đầu
xuống, kinh ngạc nhìn Sở Du lồng mười ngón tay vào nhau. Trong đầu Lương
Ý đột nhiên hiện lên một câu thơ cũ: Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến
già.
"Cùng nhau được không?"
Cảm giác nhồn nhột khi vành tay khẽ bị cắn mút khiến Lương Ý lập tức
phục hồi lại tinh thần, "Cùng nhau cái gì?" Lương Ý đẩy Sở Du ra, cô
nghĩ chắc mặt của mình đã đỏ như tôm luộc rồi, nóng không chịu được; cảm
giác ướt át ở vành tai làm cô xấu hổ không thôi. Lương Ý cuống quít đưa
tay lên xoa xoa lau lau, lau hết nước bọt mới dừng lại.
"Tắm." Sở Du cúi đầu, đôi mắt đen thẫm khuất sáng, vành tai anh lúc này
có màu hồng hồng, hơn nữa lại có khuynh hướng càng ngày càng đỏ.
"Cùng nhau. . . . . . tắm?" Hai mắt Lương Ý trợn to như quả chuông đồng
hồ, vẻ mặt dường như không tin nổi những gì mình nghe được.
Sở Du cúi đầu càng thấp, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
Lương Ý cứng họng, lúc lâu sau, cô mới húng hắng, "Cái đó, chúng ta vẫn
nên thảo luận một chút về chuyện của Na Na đi." Lương Ý lúng túng chuyển
đề tài. Bất chợt, Sở Du ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi
mắt đang hoảng hốt của cô. Sắc mặt anh âm trầm, môi mỏng mím chặt,
"Không thảo luận!" Giọng nói lạnh lùng như một thanh đao bén nhọn, mà
giờ phút này giống như đang hung hăng cắt lên thịt của Lương Ý.
Lương Ý sợ run cả người, nhưng vì Na Na, cô quyết định phải dũng cảm một lần, "Chỉ cần thảo luận về việc này thôi, được chứ?"
Ánh mắt có thể so với dao của Sở Du đã đem “thịt” của Lương Ý cắt ra
trăm mảnh rồi. Cô lộ ra vẻ mặt ‘tráng sĩ thề cắt đứt cổ tay’, "Có thể
cho tôi với cô ấy ở chung một gian phòng hay không?" Dưới ánh mắt đáng
sợ của anh, giọng nói của Lương Ý càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mơ mơ hồ
hồ nghe không rõ nữa.
"Em, nói, đi?"
Lương Ý nhắm mắt khóc thảm thiết, nghẹn ngào bắt lấy cổ tay anh, lắc lắc, "Cầu xin anh mà!"
Sở Du nheo mắt lại, nhìn nước mắt cô rơi lã chã, để mặc cho cô đung đưa cánh tay của mình, không nói câu nào.
Lương Ý lay lay một lúc lâu, nhận ra không có một chút hiệu quả nào,
liền buông tay anh ra, lau mặt một cái, giống như oán phụ nhìn anh chằm
chằm, "Thật sự không được?"
Vẫn không lên tiếng.
Xem ra đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đến chiêu này thôi.
Lương Ý cho mình 3 phút chuẩn bị tinh thần, cuối cùng nhắm mắt lại, đột
nhiên nhào về phía Sở Du không hề có phòng bị. . .
"Để cho tôi và Na Na ở chung một phòng được không?" Môi cô hé mở, khẽ
động giống như phất trần mềm mại nhất trên đời này, nhẹ nhàng quét động
trên môi Sở Du.
Anh kinh ngạc nhìn cô, đôi môi mỏng vô thức mở ra, thì thào trả lời, "Được."
Chữ ‘được’ còn chưa nói hoàn chỉnh, người nào đó đã vui mừng hô to ra tiếng.
"Yes!" Lấy được đáp án vừa lòng, Lương Ý lập tức đẩy Sở Du vẫn còn đang ý
loạn tình mê ra. Sở Du bị bất ngờ, ngã thẳng từ sofa xuống đất, cả
người nhếch nhác chật vật, ngạc nhiên nhìn Lương Ý. Nhưng Lương Ý đang
trong tình trạng hưng phấn quá độ đã sớm quên mất sự hiện diện của anh.
Hiện tại cô còn bận tự hào vì sự "cơ trí" của mình, căn bản không hề
phát hiện ra ánh mắt âm trầm của Sở Du.
Nhà họ Lương.
"Ding ding! Ding ding!" Tiếng chuông cửa vang lên, Lương Tư nhìn ba
Lương đang nghe điện thoại, mà lúc này Lương Bân lại đang ở trên lầu, cô
không biết mình có nên ra mở cửa hay không, không thể làm gì hơn là sợ
hãi kêu ba Lương: "Ba, chuông cửa. . . . . ."
Tiếng nói chuyện của ba Lương ngừng lại, nhìn lên lầu một chút rồi nói,
"Bảo anh con xuống rồi quyết định xem có mở cửa hay không."
"Vâng." Lương Tư gật đầu một cái, vội vàng đi lên lầu.
"Hắn ta vẫn không chịu thừa nhận, hắn nói di động đó là nhặt được? Được,
tôi biết rồi. À, anh cảnh sát, ngày mai tôi có thể đi gặp tên nghi phạm
đó không?" Ba Lương thỉnh cầu. Tiếng chuông ngoài cửa vẫn vang lên
không ngừng, ông phân tâm nhìn ra cửa trước một cái .
"Ba." Đúng lúc này Lương Bân đi xuống, kêu ông một tiếng. Ba Lương chỉ chỉ ngoài cửa, "Con đi xem thế nào đi."
"Con biết rồi." Lương Bân gật đầu một cái, bước mấy bước lại quay đầu
lại nói với Lương Tư đi theo đằng sau, "Tiểu Tư, em đừng đi theo."
"Nhưng. . . . . ." Lương Tư vẫn muốn cùng anh đi ra ngoài. Lương Bân nghiêm nghị nhìn cô. Lương Tư cúi đầu, dừng bước.
Lương Bân ra tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng không
có thấy ai cả, mà đồng thời, tiếng chuông cửa cũng ngừng lại.
Lương Bân trầm tư trong chốc lát, "Rắc …rắc...!!" Tiếng vặn tay nắm cửa
bất chợt vang lên khiến anh chấn động, "Đáng chết, lần này lại là thứ
gì?" Lương Bân nhíu mày, vội vàng bắt lấy tay nắm, muốn giữ chặt ổ khóa.
Nhưng dường như phía bên ngoài lại tăng thêm lực, khi anh còn chưa kịp
phản ứng thì cửa chính đã "Ầm” một tiếng mở rộng ra.
Lương Bân mở to hai mắt, trái tim nhất thời lỡ mất một nhịp.
"Tiểu Bân ——"