Tình Nhân Công Tước Ý (The Italian Duke's Virgin Mistress)

Chương 10




Cả hai lên máy bay, hắn giờ mới trở lại bình thường, nhìn cô lo lắng.

-“Tay em có sao không?”

Hắn nhìn cánh tay đang chườm đá đó mà xót.

-“Ổn.”

Cô đáp nhẹ nhàng rồi nhìn về phía hòn đảo lần cuối, cô mong tất cả những thứ trải qua ở đây chỉ là giấc mơ.

-“Em định nói anh một chuyện, nhưng lại sợ…”

-“Chuyện gì?”

Cô tựa đầu vào cửa sổ nhìn hắn với ánh mắt mơ hồ nhất. Hắn đang nghĩ chỉ vì cô thấy mệt nên mới như vậy.

-“Mà thôi, chắc không có chuyện gì đâu.”

-“Em rất lạ, từ hôm qua đến giờ.”

-“Em buồn ngủ, cho em mượn vai tí.”

-“Em dạo gần đây ngủ hơi nhiều đấy.”

Cô không nghe gì nữa vì đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào. Hắn khó hiểu nhìn cô, lúc trước, cô có ngủ nhưng có chừng mực. Còn bây giờ, lúc nào cô ngủ cũng được. Mặc dù khó hiểu nhưng hắn lại lấy lí do cô mệt để đưa ra dẫn chứng để khỏi thắc mắc.

****

Hắn đưa cô về nhà, cô nhanh chóng lên phòng thay đồ rồi đến công ty. Bỏ bê công việc tận 4 ngày rồi còn gì.

Cô tự lái xe đến công ty, và cảm giác như ai đó theo mình, cô gạt cần nhanh hơn để vượt qua đèn xanh còn 2 giây kia. Cuối cùng cũng cắt đuôi được. Không biết có ý xấu gì không nhưng hễ theo dõi người khác thì chả tốt đẹp gì.

-“Tưởng chị đi Mỹ luôn rồi.”

Mỹ Linh, phụ trách đồ trong ekip lên tiếng trách móc khi cô vừa vào công ty.

-“Chị cũng định, thôi, tiếp tục nào, còn tầm 130 kind nữa đúng không?”

Cô vỗ tay hai cái rồi nói đồng loạt với mọi người.

-“Chị về là tụi em được kiếm cơm ăn đấy.”

-“Đi gì tận 4 ngày.”

-“Hẹn hò với người yêu hay sao vậy?”

Những câu hỏi dồn dập được đặt ra làm cô nhăn mặt.

-“Một là im lặng và chụp hình ngay bây giờ, hai là cứ nói tiếp và tôi về liền đấy”

Câu đe dọa của cô làm bọn trong ekip tặc lưỡi.

-“Chị lạnh lùng số 1, làm chung cũng được 2 tháng rồi mà chị cứ làm như kiểu còn xa lạ lắm ấy.”

Mỹ Linh lên tiếng uất ức.

-“Đồ chị đâu, lấy bộ nào kín kín tí nhé.”

-“Trong ekip mình coi bộ chỉ thiếu một nhân viên trang điểm thôi nhỉ, làm việc với chị thấy tự nhiên nhưng hơi khó thở lắm đấy.”

Mỹ Linh vừa lựa đồ cho cô vừa nói.

-“Sao.”

Cô quan tâm hỏi, rồi lấy son tô môi tí cho có sức sống.

-“Chị lạnh lùng quá.”

-“Vậy em không biết hồi xưa chị hòa đồng lắm đấy.”

-“Đó là chuyện hồi xưa, em nói bây giờ thôi, lúc nào em cũng thấy chị trưng cái bộ mặt đấy ra, rồi lại thờ ơ.”

Cô không nói gì nữa, bước vào phòng thay đồ, có lẽ trong ekip, cô thân với Mỹ Linh nhất, cô thấy dễ chịu khi nói chuyện với nhỏ. Không giả tạo gì cả, rất tự nhiên.

-“Thiên Anh.”

Vừa mới thay đồ xong, bước ra thì có người đòi gặp.

-“Sao?”

-“Em nghỉ việc không có phép đấy.”

-“Xin lỗi, tôi có chuyện.”

-“Từ khi nào em vô phép tắc như thế.”

-“Thiên Quân, anh muốn phạt tôi sao thì nói luôn đi.”

-“Tí xong việc thì lên phòng tôi.”

Cô nhăn mặt, nói ở đây không được hay sao mà phải lên phòng.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ mà cô cũng gật đầu rồi lại chụp hình.

****

Cô mở cửa phòng bước vào, trong phòng ngạt mùi rượu, từ khi nào anh ta lại hư như thế.

-“Thiên Quân.”

-“Tới rồi à.”

-“Sao lại uống rượu.”

-“Nhớ em, nhưng không có tư cách gì gặp em để nói chuyện.”

-“Vậy thì cứ nói, tôi nghe, đâu cần phải làm như vậy?”

-“Uống chung không?”

Thiên Quân như dè dặt thứ gì đó, nhìn cô thật lâu rồi bật cười về cách nói chuyện của cô, không tỏ ra tuyệt tình lắm với người từng nói thích mình, cô là sao vậy? Người con gái này khó hiểu quá.

-“Tôi không biết uống.”

-“Hơi khó tin đấy.”

Hắn vừa uống một li rượu nữa, vừa nói.

-“…”

Cô khó hiểu nhìn hắn không nói gì.

-“Em từng bị thất tình, không uống rượu được, vậy em làm gì để vơi nỗi buồn.”

-“Ừ, thì cố quên, vậy thôi.”

-“Thì vậy tôi mới nói khó tin.”

-“Tùy anh.”

Cả hai lại rơi vào im lặng. Cô nhìn Thiên Quân, đối diện với hắn không cảm xúc, còn hắn, hắn vẫn cứ uống rượu vang, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa sổ.

-“Tôi kể anh nghe một câu chuyện, muốn nghe không.”

Đột ngột cô lên tiếng, hắn quay đầu lại, không nói gì nhưng ánh mắt như muốn nói “kể đi, tôi nghe” vậy.

-“Có một cô gái nọ, yêu một chàng trai, yêu rất nhiều, cô gái ấy có thể làm mọi thứ vì chàng trai ấy, nhưng chàng trai ấy chưa hề biết một chút tình cảm gì mà cô ấy dành tặng, hắn ta cứ mãi đắm chìm vào một tình yêu vô vọng, đó là tình yêu với một người con gái đã có người yêu. Bây giờ anh ta cứ cố làm đau bản thân mình, làm khổ bản thân mình mà không biết ngoài kia vẫn có một cô gái đau gấp trăm lần hắn ta…”

Cô nhìn Thiên Quân ngập ngừng, hắn cũng đang nhìn cô như chờ tiếp câu chuyện.

-“Cô gái ấy chấp nhận làm kẻ yêu đơn phương để dõi theo từng bước chân của hắn ta. Vậy…nếu anh là chàng trai đó, anh sẽ làm như thế nào?”

-“Tôi chả có diễm phúc để có người yêu thầm như vậy?”

Hắn bật cười rồi uống tiếp một li rượu, cô đang kể chuyện ngôn tình sao. Làm gì có chuyện đó ở đời thực.

-“Có đấy, chàng trai đó, là anh.”

Cô nói với giọng điềm tĩnh nhất.

-“Ừ, thì tôi chấp nhận tôi có đeo đuổi một cô gái đã có người yêu, mà người đó lại là người yêu của em trai mình. Nhưng về chuyện có một cô gái yêu tôi mà bất chấp mọi thứ thì…hẳn là không có.”

-“Muốn xem thử không?”

…..

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng trong đêm khuya, nghe thật não ruột.

-“Tuyết Chi, em đang ở đâu, tới viện gấp, Thiên Quân đang gặp nguy hiểm.”

-“Chị, sao vậy, chờ em, em…em tới liền.”

Giọng cô gái bên đầu dây tỏ ra hốt hoảng, bận luôn bộ đồ ngủ chạy đến bệnh viện, cô nhìn bộ dạng của nhỏ mà bất giác nhớ đến mình 5 năm về trước, ngày đó, cô cũng đã từng bận đồ ngủ chạy đến khi nghe tin Anh Tuấn tai nạn. Nực cười thật…

-“Anh ấy…anh sao vậy?”

-“Không để ý băng qua đường trong tình trạng say mướt nên…”

Khúc sau cô bỏ lửng rồi nhìn vào vào cấp cứu. Nhìn nước mắt rơi lã chã của Tuyết Chi mà cô thấy xót.

Bác sĩ mở cửa, cô và Tuyết Chi bật nhanh khỏi ghế chờ.

-“Bệnh nhân thiếu máu quá nhiều.”

-“Cháu, lấy máu của cháu đi.”

Tuyết Chi sốt sắng nói với bác sĩ, bác sĩ gật đầu rồi nói y tá dẫn nhỏ đến phòng thử máu.

Dáng Tuyết Chi vừa khuất sau dãy hành lang, cô đã đột ngột cảm ơn bác sĩ rồi vào phòng có Thiên Quân nằm.

-“Anh thấy sao? Một người con gái lo cho anh quá mức.”

-“Tôi không ngờ là Tuyết Chi đấy, tôi mới từ chối lời tỏ tình của cô ấy.”

-“Cái gì? Khi nào.”

-“5 ngày trước.”

Cô bực bội đáng một cái mạnh vào vai hắn.

-“Đồ đần, đừng dễ dàng chối bỏ tình cảm của một cô gái khi cô gái ấy đã chủ động như vậy? Đau lắm.”

-“Cô ấy đâu rồi.”

-“Chắc đang ngủ rồi, bác sĩ đã cho một liều thuốc ngủ nhẹ thay vì phải lấy máu đấy. Sáng mai cô ấy tỉnh dậy, ngoan ngoãn mà làm một người bệnh để được chăm sóc đi nhé!”

-“Thật sự, tôi chưa dễ dàng đón nhận người mới vào tim mình đâu. Em đang làm tôi khó xử đấy.”

-“Tùy anh, tôi về nhé!”

Nói xong cô quay người bước đi, để lại cho Thiên Quân biết bao điều ngổn ngang.

*Hồi ức*

-“Muốn xem thử không?”

-“Xem gì?”

-“Tôi sẽ cho anh biết cô ấy là ai và thử xem tình cảm của cô ấy như thế nào?”

-“Làm cách nào.”

-“Gỉa vờ bị tai nạn, tôi sẽ gọi cô ấy đến vào lúc nửa đêm, nếu cô ấy vội vàng chạy đến đây, thì anh tự biết đúng không. Tôi có quen một ông bác sĩ trong viện, có gì tôi sẽ nói bác ấy nói dối giúp và cho anh ở trong phòng cấp cứu. Rồi tiếp theo đó tôi sẽ nói bác sĩ nói là anh mất máu hơi nhiều, nếu cô ấy không màn gì mà cho máu cho anh thì anh cũng tự hiểu luôn ấy nhé.”

Cô nói, hắn muốn biết người con gái đó là ai nên gật đầu.

-“À, với lại, tình cảm của anh đối với tôi, chắc chỉ hơn tí xíu về tình bạn, điều này thì tin tôi đi. Đừng có lao vào tôi như thế, tôi không tốt như vậy đâu. Gỉa sử bây giờ, anh cứ thích tôi, thì đến tận 4 người khổ, tôi, anh, Thiên Tuấn và cả cô gái thích anh, đúng không nào. Mà nếu anh thích tôi, thì chắc anh cũng hiểu cảm giác đơn phương mà đúng không? Tôi khuyên anh nên giữ những thứ đáng nắm giữ, đừng có háo thắng đến như vậy?”

Đây có được gọi là cuộc nói chuyện nhiều nhất của cô không, hôm nay cô nói nhiều hơn mọi lần, cô vui vẻ ngồi giảng giải cho người nào đó với cương vị là một bà tâm lí.

-“Được rồi.”

****

Cô mỉm cười lái xe về nhà, cuối cùng cũng xong một chuyện, giờ là do hai người họ nữa thôi.

Từ xa, cô đã thấy chiếc xe của Thiên Tuấn đậu trước nhà, nhìn lại đồng hồ, đã 2 giờ sáng.

-“Thiên Tuấn.”

Cô bước xuống xe, gọi tên hắn khi thấy hắn gục trong xe, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại.

-“Em về rồi sao, anh gọi em không nghe máy.”

Thiên Tuấn nhìn cô trách móc.

-“À, máy em hết pin, anh đợi em sao?”

-“Ừ, anh sợ em bị gì, thấy em bình an thế là ổn rồi, anh về.”

Hắn định quay xe đi về, cô gọi giật lại.

-“Hay…ở lại đây ngủ đi, khuya rồi.”

Hắn nghe nói thế, nhìn cô ngạc nhiên.

-“Được sao.”

-“Ừ, mẹ nói tin tưởng anh mà, chắc không sao, anh vào nhà đi.”

Cô mở cổng để hắn lái xe vào trước rồi cô cũng lái vào, cô và hắn cùng lên lầu trong khi mẹ cô đã ngủ say.

-“Ngủ tạm phòng khách đi, theo lên đây làm gì?”

-“Nỡ đối xử với khách như vậy sao, biết vậy lúc nãy về cho rồi.”

Hắn ra vẻ hối tiếc làm cô bật cười.

-“Vậy thôi cho anh ngủ ở phòng ba vậy?”

-“Phòng ba là phòng mẹ mà.”

Cô nén cười, may cũng còn khôn. Nói xong thì cả hai cũng đã lên đến phòng cô, cô vào phòng tắm.

-“Vì anh là khách nên em cho anh ngủ trên giường vậy?”

Từ phòng tắm đi ra với chiếc đầm ngủ, cô nói với hắn rồi đưa tay ngáp dài một cái.

-“Buồn ngủ rồi, ngủ thôi anh, mai còn có hẹn đó.”

-“Hẹn gì, lên đây nằm với anh.”

Thấy cô lấy chăn với gối trải dưới sàn, hắn hốt hoảng bế luôn cô lên giường.

-“Nè, đừng đòi ngủ chung nữa, đến lúc cưới thì sao?”

-“Thì có sao đâu.”

-“Lúc đó anh lại chán em.”

-“Ây da, ai nói với em như thế hả, ai chứ em có chết anh cũng không chán, ngủ chung nhé, anh không làm gì em.”

Hắn nói thế, cô ấm cả lòng, cô tin hắn sẽ không làm gì cô rồi, cô tin tưởng hắn mà, nhưng cô đang sợ gì đó…một thứ mơ hồ và cô muốn xác nhận lại.

-“Ngủ đi, mai còn gặp ba anh.”

-“Ôi, tí xíu là anh quên, em chắc hẳn đang nóng lòng gặp ba anh lắm đây.”

-“Đừng nói kiểu đó chứ, em đã từng nói chuyện với ba anh rồi mà.”

Cô chu môi rồi dụi vào người hắn ngượng ngập, hắn nói cái kiểu như cô rất muốn cuộc hôn nhân này vậy? Ghét quá.

Cả hai nói ít câu trêu ghẹo nhau nữa rồi cùng chìm vào giấc ngủ. Hình như ở trong vòng tay này, cô ngủ dễ hơn thì phải, cảm giác an toàn đến lạ thường. Cô xiết chặt bàn tay mình với bàn tay hắn.

“Đừng xa nhau, dù có chuyện gì nhé.”

“Người yêu hỡi, có anh ở bên thật ấm áp

Làm sao giữ, mãi mãi kí ức đầy ngọt ngào

Gía như bão táp, sẽ không phải ghé qua..cho đôi ta

Thì chắc có lẽ, hạnh phúc sẽ đến mau thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.