Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 20: Dù là mơ hay thật anh cũng yêu em




Tiểu Lục vừa dứt lời, chiếc cốc in hình con mèo đang cầm trên tay cô rơi xuống, mồm chữ A mắt chữ O nhìn người đang đứng trước cửa vệ sinh. Chị..chị họ á?! " Tiểu..tiểu Lục, Mạnh Bảo Nhi là chị họ của cậu sao?"

Sao chuyện này cô không biết chứ? Tiểu Lục từng nói trong nhà cô ấy không lấy một người chị, chỉ toàn anh em trai. Kể từ hồi bé đến giờ, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Mạnh Bảo Nhi trong nhà tiểu Lục, sao bây giờ lại thành chị họ rồi?

Tiểu Lục phản ứng cũng không kém gì cô, vẻ mặt ngạc nhiên vẫn chưa dịu đi phần nào, chỉ biết gật đầu vài cái cho lấy lệ. Chuyện đó cô cũng vừa mới biết tối qua đó chứ, tự nhiên có một người chị từ trên trời rơi xuống, ai mà không thể ngạc nhiên được chứ? Tối qua khi tiểu Như đang ngủ thì bố cô gọi điện tới, nói rằng là bác hai mang chị họ cô mới đi du học từ bên Anh Quốc về, định nộp đơn xin học vào cùng trường với cô. Lúc đó cốc mì trên tay của cô cũng không hẹn mà rơi xuống, cái gì mà chị họ? Cái gì mà học cùng trường chứ?

Đến sáng hôm nay lên trang chủ của trường nhìn bảng danh sách những sinh viên năm nhất đẹp nhất, ngoài tiểu Như ra cô cũng nhìn thấy cái tên Mạnh Bảo Nhi thì mới thấy rằng chị cô là người xinh đẹp hơn cả mấy cô người mẫu trên ti vi. Dáng người mảnh dẻ, cao ráo, khuôn mặt bầu bĩnh, cặp mắt sáng to còn mái tóc óng mượt, nhìn lại cô thì còn thua xa chị ấy. Bây giờ chỉ có thể tự hào là bên cạnh mình có người xinh đẹp cũng khôn kém gì chị ấy, có khi còn hơn mấy phần, đó là tiểu Như.

" Bây giờ cậu là niềm tự hào nhỏ nhoi của mình, ít ra cậu còn đẹp hơn cả chị mình, điều đó thì mình yên tâm rồi."

Cô chỉ thấy buồn cười trước lời nói của tiểu Lục, cô nương này chỉ biết nhìn vào sắc đẹp mà tự hào sao? Đúng là không ai ngây thơ trong sáng bằng tiểu Lục mà.

" Đúng rồi tiểu Lục, nãy mình đi mua đồ, cậu còn không cho mình thay quần áo, mình đành phải xuống máy bán hàng tự động mua mấy món đồ ăn vặt. Tiểu Lục đáng ghét!"

Cô cốc một cái vào ngay giữa trán tiểu Lục, hại cô ấy ôm lấy trán kêu đau. Nếu cô mà được thay quần áo thì lúc này được ăn ngon rồi sao?

" Thì bây giờ cậu đi mua lại cũng được mà."

" Cậu thật là, quầy bán đồ ăn sáng đóng cửa lúc 9 giờ. Mà bây giờ là 9 giờ 15 rồi, cậu nhịn ăn đê."

" Ơ thôi mà tiểu Như, cậu nỡ để con bé gầy yếu như tớ chết đói sao? Mình xin lỗi mà, cậu cho mình ăn đi."

Tiểu Lục giương hai đôi mắt to tròn lên nhìn cô, vẻ mặt rast đáng thương. Phấn đấu một lúc, cô đành phải phất cờ trằng chịu thua, đi vào bếp làm há cảo cho tiểu Lục ăn.

" Ôi Mạc Hân Như, cậu là nhất! Cho mình há cảo nhiều nhân nhé, mình không muốn chết đói cho tới trưa đâu."

" Cậu nên đi học nấu ăn đi, nếu mà mình không ở đây thì cậu định nhịn đói sao?"

" Lúc đó mình sẽ đi ăn ké với bạn trong lớp, nhưng mà tiểu Như à, mình chỉ thích ăn đồ cậu làm thôi mà, nghĩ thôi ,à cũng chảy nước miếng."

" Đồ heo lợn."

Cô ném lại một câu cho tiểu Lục, tiếp tục công việc làm há cảo của mình. Trước khi khai giảng phải bắt tiểu Lick học nấu ăn mới được, nếu không lúc cô ấy lấy chồng thì quanh năm suốt tháng chung thân với mì tôm hảo hạng mất.

Đúng 1 giờ sau, hai đĩa há cảo to sụ đem đến trước mặt tiểu Lục, làm mắt cô nàng sáng hơn cả đèn ngoài đường. Cô chưa kịp ngồi xuống thì một đĩa đã mất hơn nửa, nhíu mày nhìn tiểu Lục như con heo mẹ đang ăn liên tục, bất đắc dĩ thở dài một câu.

" Cậu ăn từ từ thôi chứ kẻo nghẹn."

" Ồ tiểu Như à, cậu có biết há cảo cậu làm là số 1 không? Còn ngon hơn cả mẹ mình làm nữa đó."

" Con lợn ham ăn. Mình đã làm sẵn thức ăn để trong tủ rồi đó, khi nào cậu muốn ăn thì chỉ cần nấu lên thôi. Mình đi một tuần, không an tâm để cậu ăn mì tôm suốt, không tốt cho dạ dày."

" Ok ok, cậu cứ yên tâm mà đi chơi, có gì mình sẽ gọi điện cho cậu."

" Ừ được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.