Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 17




Lặng yên không một tiếng động.

Mũi anh cọ sát dưới môi cô: "Không muốn?"

Cô giữ chặt váy của mình, nhắm chặt mắt, khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh.

Anh cười, trầm tĩnh tiếp tục cúi xuống, theo mùi hương ngọt ngào, lướt qua cằm nhỏ của cô, sau đó là cổ.

Trượt xuống nữa, là cổ, sau đó...

Thật nhỏ, đó là một đường cong tuyệt đẹp,

Xương quai xanh.

Đến chỗ này, môi anh hôn nhẹ lên, nóng bỏng, chính là làn da của cô, rất mềm mại, từ từ ma sát... Rồi lại đi lên, đến mái tóc dài của cô, thì thào: "Ừm..." Anh nhỏ giọng thì thầm, "Ở đây rất thơm..."

Cô gái nhỏ trong ngực đã mềm nhũn, bị anh ôm vào lòng như một đứa trẻ.

Một chút cũng không dám động đậy.

Một tiếng cũng không dám nói ra...

"Hai đại liên minh hợp tác sát nhập lại, đã thống nhất rồi, dù sao EFK cũng thật đáng thương, trực tiếp giải tán cũng bởi vì không thể hợp tác với ai..." Giọng nói của Navi trong điện thoại, cảm thấy có chút kì quái, dường như đã nhận ra điều gì đó.

"Cá lớn nuốt cá bé, chẳng có gì đáng thương." Anh không chút để ý, vẫn dùng tiếng Anh đáp lại hội nghị qua điện thoại.

"Lão đại... Em không hiểu được tiếng Trung đâu..." Trong điện thoại, thủ lĩnh câu lạc bộ ở Đài Loan rõ ràng đã sụp đổ rồi, mang theo giọng nghẹn ngào, "Chỉ là lão đại à, tin em đi, em cái gì cũng không nghe thấy, à, à, vậy em cúp máy đây!"

Tút tút tút... Một người thoát ra.

Mấy người ở châu Âu, châu Mỹ kia đang thảo luận với khí thế ngất trời, cũng hơi khó hiểu, nhao nhao hỏi bằng tiếng Anh xem ai đã thoát ra rồi? Người nào đã cúp máy vậy? Không sợ lão đại trừng phạt thẳng thừng à...

Cuối cùng, Navi cũng nói tiếng Trung, không nhịn được nhỏ giọng oán trách: "Mẹ nó, Hàn Thương Ngôn, cậu đừng quên tôi hiểu được tiếng Trung đó! Cậu kiềm chế lại chút đi!" Anh cười xuy một tiếng, buông Đồng Niên ra, duỗi cánh tay, lười biếng nói tiếng Anh: "Thật ngại quá, là lỗi của tôi, bạn gái ở đây đang giận dỗi một chút, trước tiên phải dỗ dành cô ấy, nửa tiếng nữa chúng ta tiếp tục họp."

Mọi người kinh hãi, không kịp chúc mừng lão đại đã có bạn gái, điện thoại đã bị ngắt rồi.

Gian phòng lại trở về yên tĩnh.

Đồng Niên cũng ngơ ngác, không thể tin anh vậy mà... không để chế độ yên lặng...

Nhưng cô vẫn bị ôm, như xoay nửa vòng, cảm giác cánh tay anh buông mình ra, tiếng gõ bàn phím vang lên.

Hả?

Không...hôn sao?

Cô chậm rãi mở mắt, nhìn gương mắt anh ở khoảng cách gần, cứ như vậy bỏ rơi cô, hướng về màn hình máy tính, rất chăm chú? Cô quay đầu nhìn, nhận ra trên màn hình máy tính không ngừng xuất hiện một loạt hàng chữ tiếng Anh.

Gửi thư?

"Chờ anh gửi bức thư này xong đã nhé." Anh nói.

...

...

Giải quyết xong.

Gõ chữ Gn, nhấn gửi đi.

Gun lại chuyển tầm mắt về phía cô, nhìn lông mi cô khẽ run run, đột nhiên cảm thấy rất hay, ngón tay chạm vào: "Mi mắt em rất dài."

... Ngón tay theo lông mi trượt xuống, chạm vào mặt cô: "Vừa rồi chúng ta đã nói tới đâu rồi?"

Đâu có nói gì...

Chỉ là làm...

Mặt cô đỏ bừng, cơ thể run lên, cọ sát trên đùi anh, căn bản không biết mình đã vô ý đụng phải thứ gì: "Không có...nói gì cả."

"Hử?" Tiếng cười của anh đè nén trong cổ họng, "Mà anh nhớ ra rồi, làm sao bây giờ?"

... Anh ở khoảng cách gần như vậy mà đùa giỡn cô, hơi thở cũng phả trên mặt cô, họ lại trở về chủ đề này. Thậm chí cô lại khép mắt hờ, chờ, chờ anh ôm cô trong lòng, từ từ hôn xuống. Một giây hai giây... Thời gian cứ từ từ trôi, sao một cử động cũng không có?

Vậy là...không hôn nữa sao?

Cô khẽ mở mắt ra nhìn anh.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có cặp mắt kia sáng nhất đang nhìn cô. Đúng, thật sự chỉ nhìn cô, giống như là đang nhìn một đồ vật mới mẻ, bỗng nhiên xuất hiển trong cuộc đời, như thể chưa xác định được, chưa quen thuộc.

Anh hối hận rồi ư?

Cảm giác khóc ngày hôm qua vẫn còn, giống như một câu nói của anh, bỗng nhiên đổi ý, cô liền không thấy được anh nữa. Không chắc chắn, không an toàn, toàn bộ mọi thứ đều như rơi xuống...

Cô nắm lấy vạt áo ngắn tay của anh.

Dùng toàn bộ dũng khí, lại gần, mới chạm vào một chút, anh liền tránh ra. Đồng Niên ngây ngốc, trong chốc lát khóe mắt đỏ lên, giống như phỏng đoán đáng sợ nhất, anh thật sự hối hận rồi sao?

Đừng khóc, đừng khóc mà, mau trở lại, nước mắt mau vào trong đi... Gương mặt anh chợt lại gần và hôn cô.

Cô kinh ngạc, chớp chớp mắt, rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

dien.dan.lequydon

...

Cô gái nhỏ trong lòng nín thở, cảm giác thân thể cô trên người anh đang run lên, quần áo cũng bị cô kéo xộc xệch. Tất cả đều rất chân thực, cảm xúc, khứu giác, dưới lòng bàn tay cô, đều rất chân thực...

Vốn dĩ còn rất xa lạ, thậm chí ngoài trừ biết tên cô gái nhỏ này ra, bao nhiêu tuổi, học vấn của cô, đều không còn quan trọng nữa, "Ở bên cạnh cô" cũng là bởi vì đêm đó đã quá mức rồi, muốn chịu trách nhiệm, thử xem thật sự thích hợp có một người bạn gái hay không... Nhưng khi môi cô chạm vào anh, đầu lưỡi thuận theo, mặc cho mình dò xét, thưởng thức.

Sự bỡ ngỡ làm kích thích giác quan anh, khiến anh không cách nào dừng lại.

Vậy nên... tình yêu là gì...

Là thế này sao?

Muốn,

Cả người cô đều trở thành của mình, dù bằng mọi cách...

Anh nhắm mắt lại, rồi buông cô ra.

Đứa trẻ này liều mạng thở hổn hển, tựa vào vai anh, hơi thở ra xâm nhập vào da tay của anh, ẩm ướt, nóng ran. Anh cúi đầu, hôn lên tai cô, ôm cô thật chặt: "Em ra ngoài đi..."

Hô hấp Đồng Niên trở nên hỗn loạn, ánh mắt rầu rĩ nhìn anh...

Cảm giác sau lưng bị vỗ vỗ.

Lúc này cô mới thức tỉnh, bên tai đỏ bừng, không dám lên tiếng, liền chạy xuống lầu. Cầu thang thực sự rất cao, nên không thể chạy nhanh được, nên lảo đảo xuống đến tầng hai, dựa vào tường, vội vàng che mặt.

Trời ạ...

Trời ạ...

Đôi môi vẫn còn tê dại.

Đồng Niên không tự chủ cắn môi mình, muốn kiềm chế cảm giác này, lại nếm được vị kẹo ngọt.

Thình thịch, cả người nóng ran lên.

Sau đó, Dt định đi lên lầu gọi mọi người xuống ăn cơm, liền nhìn thấy Đồng Niên đứng ở khúc quanh cầu thang, đang dậm chân che mặt. Ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta, tựa như vừa nhìn thấy quỷ, a lên một tiếng, rồi vội vã chạy xuống tầng một... Dt khó hiểu, đưa mắt nhìn lên tầng ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.