Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 11




Editor: ChiMy

Đằng Cận Tư đang họp thì nhận được tin nhắn của bà xã, lập tức mở ra, bên trong hương kiều ngọc non, như hoa sen mới nở khiến cho anh không thể dời mắt, cho tới sau khi cuộc họp kết thúc anh vẫn còn ngồi ở trong phòng, trong đầu trừ bóng dáng của bà xã thì không chứa nổi cái gì nữa!

Dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý hết các công việc, anh bảo thư ký mua vé máy bay về thành phố C sớm nhất, lần này tam đệ có công lớn, thiết kế áo cưới rất đẹp, hoàn toàn thiết kế vì nai con, xinh đẹp động lòng người.

Trên đường đến sân bay, anh gửi tin nhắn trả lời: bà xã, linh hồn nhỏ bé của anh bị em hút mất rồi.

Lương Chân Chân đang cẩn thận cởi áo cưới chịu đựng không đi xem tin nhắn, cô rất may mắn với hành động sáng suốt của mình, bằng không áo cưới sẽ bị cô làm hỏng rồi, vùi ở trên ghế sa lon cười đến run rẩy hết cả người, trả lời lại tin nhắn của anh: có thật không? Vậy bây giờ anh chỉ có thân xác à!

Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời: không sai, bây giờ anh đang chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, buổi tối ăn cơm với em và con.

Lương Chân Chân cong môi lên, ông xã, anh mà trở về, áo cưới quả thật rất Per¬fect! Nhưng vòng eo hơi nhỏ một chút, sẽ siết chặt bảo bảo.

Lúc này Đằng Cận Tư mới nhớ tới sai lầm của mình, số đo mình đưa cho tam đệ là trước khi cô mang thai, bây giờ cô mang thai gần bốn tháng rồi, đương nhiên eo sẽ to hơn trước kia, thật may là thử trước, nếu như tới hôn lễ mới phát hiện, thì thật sự xong rồi.

Bảo bối, là lỗi của anh, buổi tối anh sẽ gửi về Paris, để tam đệ sửa lại.

Hai người anh một tin em một tin, sến súa ngọt ngào không coi ai ra gì, người giúp việc ở nhà họ Đằng đều rất vui vẻ, bởi vì rất lâu rồi trong nhà không có chuyện vui gì, mà lần này, là hôn lễ của thiếu gia và thiếu phu nhân, sáu tháng sau tiểu thiếu gia sẽ ra đời, đúng là vui mừng vui gấp đôi!

Người vui vẻ nhất chính là Đằng lão phu nhân, cuối cùng tâm nguyện của bà cũng hoàn thành, hơn nữa lại có chắt ( mặc dù còn chưa ra đời ), nhưng trong lòng bà vẫn hưng phấn khác thường.

Vì vậy, gần đây bác sĩ Đinh tới rất chuyên cần, không riêng gì khám cho Lương Chân Chân, mà còn dặn dò Đằng lão phu nhân chú ý sức khỏe, người gìa không thể quá vui quá buồn, như vậy sẽ dễ tang huyết áp, không tốt đối với cơ thể.

Đằng lão phu nhân vui vẻ đón nhận đề nghị của ông, thật ra thì đối với cái chết, bây giờ bà đã không còn sợ hãi rồi, trước kia là bởi vì không bỏ được A Tư, bà không thể để lại một mình nó bơ vơ trên đời này, bây giờ nó đã có Chân Chân, còn có con, bà có thể cảm nhận được hai đứa thật lòng yêu nhau, có Chân Chân làm bạn với A Tư, bà cũng yên tâm.

Thoáng một cái đã qua mấy chục năm rồi, bạn già của bà, đã rời đi nhiều năm, haizzz. . . . . .

*****

Buổi tối, sau khi Lương Chân Chân đánh răng rửa mặt xong ngồi ở trên giường chat video với Giai Ny, cô đang yêu cầu cô ấy phải trở về tham dự hôn lễ của cô, nếu không sẽ tuyệt giao với cô ấy, vừa nói vừa nặn ra vài giọt nước mắt.

"Giai Ny, bạn có biết phụ nữ có thai không thể khóc, khóc nhiều sẽ sinh ra đứa con mắt yếu, ô ô. . . . . . Là bạn hại mình khổ sở, nếu sau này con mình hỏi sao mắt nó không giống với những đứa trẻ khác, hừ! Bạn tự biết hậu quả." Lương Chân Chân mím môi uy hiếp nói.

Tiết Giai Ny bị lời của cô làm cho dở khóc dở cười, cô cứ rớt vài giọt nước mắt liền ỷ lại vào mình như vậy, khụ. . . . . . Chân Chân càng ngày càng phúc hắc rồi, bị chồng của cô ấy dạy hư rồi.

"Tốt lắm, tốt lắm, mình đầu hàng có được hay không? Rốt cuộc bạn yêu dấu kết hôn vào ngày nào, địa điểm ở đâu? Trừ việc trình diện, mình còn có thể làm được gì đây?" Tiết Giai Ny cười đến rất bất đắc dĩ.

Lương Chân Chân vừa nghe lời của cô nói..., lập tức lau khô nước mắt, "Theo giờ Bắc Kinh là ngày 18 tháng 12, còn địa điểm, mình. . . . . . mình còn chưa biết, bởi vì A Tư giấu rất kĩ, ngay cả chi tiết cụ thể cũng không có nói cho mình biết, mình cảm thấy giống như mình bị cho ra ngoài rồi."

"Cô gái hạnh phúc, thật ra cử hành hôn lễ là một chuyện rất phức tạp, nếu như có một người đàn ông nguyện ý làm hết vì bạn, tình nguyện một mình chịu đựng hết những vất vả này, vậy chứng tỏ nhất định người đó rất yêu bạn." Giọng nói của Tiết Giai Ny bình thản, mơ hồ manh theo sự hâm mộ, hai bạn tốt của cô đã tìm một nửa kia của đời mình, nhưng còn cô?

Người đàn ông mình yêu giống như biến mất khỏi thế gian này, trong nửa năm này không gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn nào, nửa đêm tỉnh dậy cô cảm thấy giống như là một giấc mộng, hư ảo không thực tế.

"Giai Ny, chúng ta đã nói rồi đấy, nhất định bạn phải trở về làm phụ dâu cho mình, nếu như bạn không về, thật sự mình sẽ đau lòng." Thật ra thì Lương Chân Chân rất sợ nói chuyện hạnh phúc của mình trước mặt bạn tốt, bởi vì điều này sẽ khiến trong lòng cô ấy khổ sở, nhưng kết hôn là chuyện lớn cả đời, cô thật lòng hi vọng Giai Ny có thể tham dự.

Tiết Giai Ny nâng trán, cô còn hiểu rõ Chân Chân hơn chính bản thân của mình, sao cô có thể không biết chút tâm tư của cô ấy? Trong lòng cảm động, nhưng người kia cũng là bạn tốt của chồng Chân Chân, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, mình liền không nhịn được nhớ tới người kia, không biết lần này, anh có xuất hiện không?

Thôi, dù có hay không, cô đều phải chấm dứt quá khứ.

"Ừ, hôn lễ của Chân Chân nhà mình đương nhiên mình phải có mặt, làm phụ dâu cho bạn xong mình còn phải làm phụ dâu cho Cát gia, thật may là không có lần thứ ba, bằng không mình sẽ lo lắng rằng mình không có ai thèm lấy ." Tiết Giai Ny trêu nói.

"Bậy bậy bậy! Nói gì vậy! Giai Ny của chúng ta người gặp người thích nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình, cho tên đầu heo đó hối hận!" Lương Chân Chân rất oán giận.

"Trời! Tưởng tượng xa quá." Tiết Giai Ny bị cô chọc cười, trong lòng yên lặng cho người nào đó vào hàng ngũ đầu heo, trong đầu còn nghĩ ra một bức tranh, giống như đúc.

. . . . . .

Rất lâu rồi không có chat webcam, hai người giống như cá gặp nước, nói chuyện hơn nửa tiếng, Đằng Cận Tư đã tắm xong ra ngoài ngồi trên ghế salon.

Sau mấy lần kháng nghị, phụ nữ có thai không thể ngồi trước máy tính quá lâu, phóng xạ sẽ tổn hại nghiêm trọng đến đứa bé.

Lương Chân Chân chỉ có thể lưu luyến nói"Bái bai" với Giai Ny, tắt máy vi tính, để lên bàn, giọng nói rất nghiêm túc: "Ông xã, anh phải nói thật với em, rốt cuộc Quan Hạo Lê đi đâu đây? Anh ta cũng quá không có trách nhiệm! Nói đi là đi, sau khi đi cũng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cố ý chơi đùa người ta phải không?"

Đằng Cận Tư chau mày, đứng dậy ngồi lên giường, kéo bà xã vào lòng, "Sao đột nhiên nhắc tới Lê tử vậy?"

"Còn không phải là bởi vì Giai Ny, nửa năm không gặp, cô ấy gầy quá, hơn nữa em thấy, trong lòng cô ấy vẫn còn thích cái tên đàn ông bạc tình kia!" Nói đến chuyện này, trong lòng Lương Chân Chân còn tức.

"Bà xã ngoan, đừng nóng giận, sao chúng ta lo được vấn đề tình cảm của người khác." Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ nói.

"Giai Ny không phải là người khác, cô ấy là bạn tốt nhất của em, hôm nay em hạnh phúc, nhưng cô ấy lại đau lòng như vậy, trong lòng em có thể thoải mái sao?" Lương Chân Chân cắn môi.

"Bà xã, Lê tử cũng là bạn tốt của anh, anh cũng hi vọng cậu ta hạnh phúc, nhưng, tình yêu không dễ dàng như vậy, trừ chuyện hai người yêu nhau, còn cần gặp từng người trong gia đình và những nguyên nhân khác." Đằng Cận Tư hơi nhức đầu, cô vợ nhỏ của anh luôn tốt bụng như vậy, sợ hạnh phúc của mình làm thương tổn bạn tốt.

"Cha mẹ của Giai Ny rất biết lễ nghĩa , cô ấy là con gái một, chỉ cần là cô ấy thích, nhất định ba mẹ cô ấy sẽ đồng ý, chẳng lẽ. . . . . . Là người nhà của Quan Hạo Lê không đồng ý, anh ta có vị hôn thê sao?"

Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên giọng của Lương Chân Chân lên cao, trừng to mắt mà nhìn ông xã.

Đầu của Đằng Cận Tư đầy vạch đen, anh sờ gương mặt láng mịn của nai con, gật đầu như có điều suy nghĩ, "Có chút liên quan đến gia tộc của Lê tử."

"Hả? Rốt cuộc nhà Quan Hạo lê làm gì? Hình như chưa từng nghe anh nói qua!" Trong đôi mắt to đen lúng liếng của Lương Chân Chân viết hai chữ "Hứng thú".

"Năm xưa ông của Lê tử là bạn tốt của ông nội anh, cho nên từ nhỏ hai tụi anh đã quen biết, nhà cậu ta là một gia tộc lớn ở Singapore, là ông trùm xe hơi, nhưng cậu ta không thích quản lý công ty, ngược lại rất thích y học, thi tốt nghiệp trung học len lén điền nguyện vọng vào ngành y, sau khi ông nội cậu ta biết thì tức đến bị bệnh tim, không bao lâu liền không trị bỏ mình, điều này khiến cậu ta rất đau lòng, nhưng cậu ta cũng không có bởi vì như thế mà từ bỏ ngành y, ngược lại càng thêm khắc khổ cố gắng, muốn chứng minh mình có thể tạo ra một mảnh trời riêng của mình ở trong giới y học, cũng muốn nói cho ông nội của cậu ta biết, cậu ta không làm sai." Đằng Cận Tư chậm rãi nói .

Lương Chân Chân kinh ngạc nói không ra lời, không thể tưởng tượng nổi! Bác sĩ Quan có chuyện xưa lợi hại như vậy, cô vẫn cho rằng anh ta có thành tựu như vậy một phần là nhờ vào quan hệ trong nhà anh ta, nhưng không nghĩ rằng, anh ta hoàn toàn dựa vào chính mình cố gắng có được.

"Vốn Lê tử muốn thuyết phục ba cậu ta để cho em họ Quan Cảnh Duyệt thừa kế gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Quan, thật sự cậu ta không hề có chút hứng thú nào với mấy thứ đó, thật không nghĩ tới đột nhiên Quan Cảnh Duyệt bệnh qua đời, đập nát hy vọng duy nhất của cậu ta. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.