Tình Mệnh

Chương 1: Hệ Thống




Trác Tru Trinh thì biết con mẹ gì khế ước của thần. Đang dầu sôi lửa bỏng thì Khò Khò xuất hiện trong đầu mang cho hắn một tờ giấy bảo rằng làm gì cũng phải có "giấy trắng mực đen" cá cược cũng phải có phiếu đánh cược. Trác Tru Trinh nghe có lý nên nhận tờ giấy, lấy nó ra để hành sự. Hắn đang nghĩ là Khò Khò cho giấy mang đi chùi bánh ít hay sao mà không có mực hay viết để ghi thì nghe Lão già kia mở miệng xin xỏ hay trao đổi cái gì đó. Thế là hắn biết tờ giấy này không bình thường rồi.

Sao mà bình thường được, Khò Khò thằng dâm tặc này khi câu thông thiên địa nơi đây, nó chẳng biết có lợi ích gì, chỉ nhận thấy mấy sợi quy tắc trôi nổi. Theo đó nó nhận ra một điều: "vạn vật tồn tại độc lập nhưng cấu thành bởi vô vàn quy tắc gọi là vạn vật quy nguyên", thế nên mới có một câu vạn vật quy nguyên, ngay cả vận mệnh phiêu miễu kia cũng giống như vận hành theo một quá trình nào đó mà không ai biết. Nhân loại, chúng sinh cũng vậy là một vật thể rõ ràng nhưng lại xuất hiện từ hư vô phiêu miễu sau đó trở thành một thực thể độc lập rồi lại tan biến vào hư vô phiêu miễu. Mà thôi cái bọn phàm phu như chúng ta là sao hiểu thấu quy tắc đạo tự nhiên kia chứ, chúng ta không thể so sánh với Khò Khò - một hệ thống đại năng dâm dục được.

Khế ước Khò Khò đưa cho Trác Tru Trinh là trong lúc không có thứ gì luyện ra giấy cho nên nó thử lấy quy tắc thiên địa mà luyện ra tờ giấy này. Nào có biết điều này gọi là luyện thiên hóa địa chỉ có trong truyền thuyết, cho nên lúc đó Trác Tru Trinh kêu gào khản cả tâm hồn mà không thấy nó trả lời.

Loại giấy này lúc trước đại năng thời tuyên cổ tao ra vài cái dùng để làm khế ước, sau này không ai làm được nên thất truyền. Tuy nhiên cái gì cũng không có tuyệt đối, từ đó về sau vẫn xuất hiện hai lần. Đều tạo nên sóng to gió lớn, bất kỳ ai ký vào đều là "bút sa gà chết" dù là đại năng Độ Kiếp Kỳ cũng không phá hủy nổi cái tờ giấy kia.

Đây coi như là một vậy cấm kỵ, có thể khống chế vạn vật.

Tiếu Ngân Long nhìn thấy tờ giấy liền thở phảo may mắn, may mà lão già hắn khôn lỏi lấy cớ làm trọng tài để rút tay lại. Nếu không thằng bé này bắt lão làm "nhong nhong nhong, ông làm con ngựa" cho nó chơi thì mất mặt đến phải biết. Sau là lão liền thắc mắc không phải tiểu tử này lấy đâu ra cái tờ giấy này nên tiến lên thăm dò coi nó có biết gì không?

Trác Tru Trinh đề phòng nhìn lão già láu cá nói:

- Cái này là của gia truyền, cả nhà ta bị cướp giết hết trong một đêm chỉ để lại 1 cái hộp, trong hộp có mỗi tờ giấy này, cho lão như thế nào được?

Mặt hàng này nói láo trắng trợn mà mặt không đổi sắc. Tiếu Ngân Long lại tiếp tục thăm dò:

- Đâ quý như vậy thì ngươi mang ra làm gì?

Ai ngờ tiểu tử này tỉnh bơ nói:

- Ta cũng không tờ giáy nào khác, nên mang ra để ghi văn tự đánh cược.

Tiếu Ngân Long giật thót trong lòng thầm chửi:

- Con bà nhà nó, loại Khế ước này dùng để ký khế ước chủ tớ, thú nô, sinh hồn... mục đích vô cùng rộng lớn. Có thể khống chế siêu thú, thu phục yêu tà cấp Thiên Ma, v.v.... mà thằng này lại mang ra để ký kết một cái đánh cược. Không được, không ổn rồi, không thể để báu vật này bị một thằng nhóc lãng phí được.

Nghĩ vậy lão liền nói:

- Ta thích tấm giấy này, ngươi muốn ta cho ngươi vạn tấm giấy khác.

Ngẫm lại với thân phận của lão cũng không nên chiếm tiện nghi một đứa bé nên lão "ru" tiếp:

- Ngoài ra ta sẽ quán đỉnh cho ngươi, nhận người làm đệ tử, thiên tài địa bảo gì cũng có thể cấp cho ngươi. Thế nào?

Trác Tru Trinh nghe được đoạn đầu thì định nắm lấy cơ hội ngoác mồm sư tử cắn một miếng nhưng nghe đến quán đỉnh với nhận đệ tử nhảm nhỉ thì khinh bỉ vô cùng, ta làm gì mà cần quán đỉnh, đằng sau có hai siêu cấp Kim Đan Kỳ làm tay sai còn cần tu luyện cái QQ. Tiểu gia lại có nguyên hệ thống bá đạo, cần ngươi quán đỉnh sao? Lại nữa, làm để tử cho nhà ngươi, tự nhiên vác thêm một sư phụ tiện nghi là ngươi, thiệt thòi quá mà. Nghĩ vậy hắn lắc đầu, mặt hàng không biết điều này liền nói:

- Không được, ta không muốn làm đệ tử gì đó của lão, còn quán đỉnh hay gì đó thì thôi đi nhưng mà thiên tài địa bảo thì ta còn có thể suy nghĩ.

Lũ người kia nghe Trác Tru Trinh nói vậy thầm hô:

- Tiểu tử ngu ngốc, biết bao nhiều cầu lụy nhận làm đệ tử mà không có phúc phần đó. Lão nhận ngươi, đó là phúc của ngươi, mồ tổ bốc khói xanh rồi, lại còn từ chối, thật là nghé con không hiểu diều hâu.

Tiếu Ngân Long dở khóc dở cười, không ngờ hắn lại bị một tiểu tử từ chối thẳng thừng như vậy. Cũng đã mấy trăm năm qua, lần đầu tiên hắn mới gặp một cái trường hợp xấu hổ như vậy, thẹn quá nén giận lão lấy hết bình tĩnh ôn tồn nói:

- Tiểu tử ngươi thấy đó, ký đánh cược thì giấy gì chẳng là giấy, ta cho ngươi giấy. Dù sao ta làm trọng tài giúp ngươi, chẳng nhẽ lại tiếc với ta một tờ giấy...

Đang nói bỗng nhiên lão quát:

- Làm càn!

Một chưởng chộp vào hư không, nhưng đã muộn. Trác Tru Trinh bị một bàn tay trong hư không bắt đi. Theo đó làm một âm thanh chế giễu:

- Tiếu lão quái, bọn chính đạo ngươi quả thật ngu ngốc. ha ha ha

Thiết Ba dù là kim đan sơ kỳ nhưng cũng chưa nắm bắt được pháp tắc không gian, liên lao đến nhưng lại vồ hút vào không khí. Tiếu Ngân Long thì bước ra một bước thuấn di đuổi theo. Toàn trường ngơ ngác, Chu Ngọc Lan thầm than, cao thủ cấp độ lão thủ đã xuất hiện hai người đứng đầu chính tà, xem ra tu chân giới không còn yên bình nữa. Không biết sự kiện kia là gì mà khiến cho các lão tổ lại xuất quan hết thế này?

Trác Tru Trinh mặt hàng này đang bực bội vô cùng. Hắn lấy tờ giấy khế ước ra tính dụ Chu Ngọc Lan ký vào nếu thua thì phải theo làm người của hắn. Kế hoạch đang tiến triển tốt đẹp thì cũng chính là tờ giấy rách này lại thu hút mấy lão quái phá hư xuân thu đại mông sự nghiệp lừa tình của hắn. Đã vậy cái tên hắc ám này lại còn nắm hắn thật đau. Hắn chỉ biết xung quanh mình có một lực lương bảo vệ cơ thể do lão kia mà ra, bên ngoài hình ảnh vun vút lao nhanh với tốc độ khủng khiếp đến nổi xung quanh chỉ là một màu xám trắng không nhìn rõ không cảnh. Còn tờ giấy trên tay thì bị tên kia đoạt đi bỏ vào nhẫn trữ vật. Có điều hắn lo tẩu thoát mà không nhận ra dị trạng của tấm giấy cướp được.

Sau nữa ngày, với hơn hai mươi lần thuấn di và phi tốc, cả hai đẫ đến sát biên giới của chính đạo và ma đạo, lúc này Tiếu Ngân Long vỗ xuống một chưởng hủy thiên diệt địa khiến mấy trời biến sắc, đại địa lung tay. Lão tính cứu đứa bé và đoạt lại báu vật. Tuy nhiên, đối phương thực lực ngang với lão, nhiều lần triền đấu và tẩu thoát, đã sắp vào lãnh địa ma đạo. Quyết định không thể để thứ kia rơi vào tay ma đạo trở thành tai họa, lão đành hi sinh thằng nhóc kia, sử dụng tuyệt kỹ tối cao Hàng Ma Tịch Diệt Chưởng trút hết toàn bộ bình sinh tu vi quyết liều mạng giữ chân đối phương.

Mông diện nhân (mặt như cái mông - kẻ giấu mặt) lập tức sợ hãi quát:

- Tên khốn, ta liều mạng với mi.

Hắn không ngờ Tiếu Ngân Long tâm ngoan thủ lạt, liều mạng chỉ để giữ chân mình. Tình thế cấp bách, một chưởng kia bài vân liệt thiên từ trên cao phủ xuống cô đọng không gian, khóa chặt mọi đường lui của mình. Không cách nào né tránh hắn liền ném thằng bé trên tay qua một bên sau đó kháp thủ chỉ, một lực lượng quy tắc không tình nguyện được triệu hồi.

Sau lưng mông diện nhân liền hiện liên hư ảnh to lớn của một mà đầu có ba sừng ánh mắt đỏ rực cao trăm trượng che mờ thiên địa vung tay hai tay lên. Một lỗ đen ở giữa hai tay xuất hiện to dần nhanh chóng lao liên chống chọi với một chưởng kinh thiên đang phủ xuống.

ẦM! ĐÙNG!

Lực lượng va chạm.

Trác Tru Trinh bị áp lực khiến cho cơ thể muốn tan vỡ, máu mũi trào ra mồm miệng, ánh mắt trước khi bất tỉnh nhìn thấy một trận đại chiến kinh thiên. Cho đến khi loại lực lượng kia phủ xuống.

Đây giống như là các vị thần ở tron phim đánh nhau...

Thần hồn của hắn dần chìm vào tăm tối

Lực lượng dư kình quét ngang khuôn viên mười cây số vuông thành cát bụi. Không gian thác loạn, lực phá hủy tràn lan, đến thân thể của tiểu tử này cũng tan thành khói bụi mất rồi.

Không lẽ lại chết thêm một lần nữa sao.

Vỗ xong một chưởng, Tiếu Ngân Long liền xuất ra pháp bảo hình lồng đèn quát:

- Hỗn Thiên Đăng ra cho ta.

Cái lồng đèn to lên tu hợp lực lượng tinh tú lưu động tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Mông diện nhân bên dưới vừa qua một kiếp, quần áo tơi tả máu phủ toàn thân thấy vậy liền oán hận quát to:

- Tiếu Hỗn Đãn, người quyết một mất một còn thì đừng trách ta vô tình.

Nói xong liền thò tay móc vào lồng ngực trái xé một mảng thịt bên trong là một trái tim đang đập:

- Thình thịch, thình thịch....

Âm điệu tim đập dồn dập nhanh hơn, một máu me phun ra càng dữ dội, từ trong bay ra một cánh cửa đá.

Tiếu Ngân Long thấy thế quát:

- Huyết Hà Thiên Môn, thì ra ngươi là Huyết Hà Lão Ma, hôm nay đừng mong rời khỏi đây.

Nói xong cắn đầu lưỡi phun lên Hỗn Thiên Đăng, bầu trời trong vắt lại kéo đến mây đen vần vũ, một ánh lửa trong xái lồng đèn đang leo lét bùng cháy lên, ánh sáng của nó xua tan sương máu đang dần hình thành. Huyết Hà Lão Ma nhìn thấy vật không ngờ cả kinh:

- Bách Liên Thiên Hỏa, hỗn đản không ngờ ngươi lại có thiên hỏa này?

Tiếu Ngân Long cười vang:

- Lão Ma, hôm nay vẫn lạc dưới Thiên Hỏa, xem như chết cũng để lại tiếng. Lên!

Hỗn Thiên Đăng liền biến đổi, trở thành tim đèn, không phải nó nhỏ đi mà là Bách Liên Thiên Hỏa tràn ra và lớn như thổi quyét ngang thiên địa, thiêu cháy một phương trời.

_Quý Đạo Hữu thấy hay thì làm ơn cho 5 sao, cứ cho 60, 70, 80 làm ta phát nản. Lần đầu viết truyện nên cần động viên, ta viết miễn phí ko thu vip nên quý vị đừng tiếc rẻ gì mà bắt lỗi. Là vì ta quá nghèo ko có tiền mới viết truyện ủng hộ YY. Ta chấp nhận góp ý chân thành để hoàn thiện hơn, nên quý Đạo Hữu tích cực comment nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.