Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 7




Diệu Cô quạt tay áo hút Triển đại tiểu thư vào sau lưng mình, để mình quay ra phía trước đối phó cường địch.

Triển đại tiểu thư hồng hộc nói :

- Má má ơi! Bọn cường địch này ghê gớm lắm. Vừa rồi cả hai mẹ con còn chưa chống lại được bọn chúng. Bây giờ con bị thương rồi, chỉ còn một mình má má thì địch sao cho lại bọn sài lang này?

Diệu Cô tuy trong lòng nao núng, song ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Bà bật lên tiếng cười ha hả nói :

- Con này sao ngu ngốc thế? Má má có biết sợ ai bao giờ? Vừa rồi ngươi không thấy ta đá bay hai mụ vãi già đó đi đấy ư?

Ngừng một lát, bà vừa thủ thế kháng địch vừa nói tiếp :

- Đó là ta còn để cho chúng hãy tạm nếm mùi ngon ngọt. Khi ta vung Huyết Hồn trảo ra thì chúng sẽ oán hận sao cha mẹ chúng lại chỉ sinh chúng có hai chân?

Phát đá vừa rồi, Diệu Cô đã hất tung được Phổ Đà song ni ra xa, đúng là một chiêu thức vô cùng lợi hại trên đời hiếm có.

Phổ Đà song ni vừa bị hất ra xa, lại nghe Diệu Cô thốt ra những lời mai mỉa chua cay thì trong lòng tuy giận đến cực điểm, nhưng ngoài mặt không khỏi lộ vẻ khâm phục, lẳng lặng không nói gì.

Cốc phu nhân đã trông thấy Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp hiện ở trong mình Cần Quân Hiệp. Nay phu nhân thấy Diệu Cô nói như vậy thì biết ngay là bà hăm dọa, liền cười khẩy lên tiếng :

- Ta biết ngươi ỷ mình vào cây Huyết Hồn trảo lợi hại ghê gớm. Ta còn biết hơn nữa là ngươi có bộ áo Kim Vị giáp, hễ mặc vào mình thì chẳng ai làm gì nổi. Nhưng ngươi có thứ gì cứ dở hết ra đi. Bọn bốn người chúng ta đây không sợ đâu. Sức này đã dễ làm gì được nhau.

Diệu Cô và Triển đại tiểu thư thấy Cốc phu nhân thách thức như vậy đều biến đổi sắc mặt.

Diệu Cô biết là Cốc phu nhân đã tỏ tường thực hư, nhưng bà ráng bình tĩnh lại ngay được. Còn Triển đại tiểu thư thì mặt cắt không còn hột máu, trông chẳng khác gì con gà bị cắt tiết. Cốc phu nhân lại giục :

- Hai bảo vật đó lừng danh thiên hạ, còn ai không biết, huống chi là ta? Vậy mà sao mãi chưa thấy ngươi lấy ra để ta coi cho rộng tầm con mắt? Thực tình ta cũng chỉ nghe tiếng mà thôi, chứ chưa được mắt thấy hai bảo vật đó bao giờ.

Diệu Cô thản nhiên đáp :

- Ta nghĩ rằng đối với tụi ngươi là hạng chuột nhắt, cần chi phải dùng đến vật chí bảo?

Cốc phu nhân càng cười lớn hơn rồi tung mình nhảy lại gần nói :

- Ngươi đừng hòng lấy tay che mặt trời nữa. Bọn ta nếu không biết rõ đầu đuôi về hai vật báu đó thì khi nào lại dại dột đến đây tìm ngươi?

Cốc phu nhân vừa nói vừa vung song chưởng đánh ra. Chưởng phong cực kỳ mãnh liệt.

Phổ Đà song ni cũng chuyển động thân hình, một người bên tả, một người mé hữu nhảy xéo lại uy hiếp Diệu Cô.

Câu nói của Cốc phu nhân vừa rồi, chẳng những khiến cho Diệu Cô và Triển đại tiểu thư phải hoang mang, mà cả Cần Quân Hiệp đứng gần đó cũng vô cùng kinh hãi. Chàng lẩm bẩm :

- Nguy to rồi! Quả nhiên bọn Cốc phu nhân vì biết rõ Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp không còn ở trong mình Diệu Cô nên kéo nhau đến đây để báo thù.

Cốc phu nhân cùng Phổ Đà song ni tấn công đã mau lẹ phi thường, song thế lùi của Diệu Cô càng thần tốc hơn. Bà cắp Triển đại tiểu thư nhảy lùi lại trông như một luồng khói tỏa.

Giữa lúc Diệu Cô tung mình lên lùi ra xa, Triển đại tiểu thư la lên một tiếng :

- Má má!...

Nàng nói chưa hết câu thì Diệu Cô đã cắp nàng nhảy vọt vào trong hang động.

Cốc phu nhân và Phổ Đà song ni vội vàng rượt theo.

Bỗng nghe đánh sầm một tiếng kinh thiên động địa, một phiến đá lớn đã sập xuống đóng cửa hang động lại. Cốc phu nhân vội la gọi Thiên Ngô lão nhân :

- Lão nhân! Phiền lão nhân ở bên trên nhìn xuống xem bọn chúng còn đường lối nào ra thoát khỏi hang động này không? Chúng ta phải tìm cách vào hang tiêu diệt mẹ con mụ đó đi để trừ hại cho võ lâm. Bữa nay là một cơ hội hiếm có, ta đừng để lỡ mất.

Thiên Ngô lão nhân gầm lên một tiếng vang dội cả góc núi. Lão tung người đi một cái liệng mình đến trước cửa động. Đột nhiên lão cong người đi, nhìn xuống rồi lại đứng thẳng lên.

Hai tay lão đã vận đầy đủ chân khí đập xuống tảng đá núi để tung người từ từ nhảy lên cao hơn chừng trượng rưỡi.

Lão vừa điểm chân xuống mặt tảng đá, lại đè hai tay xuống, nhưng người nhảy vọt lên cao hơn hai trượng nữa.

Thiên Ngô lão nhân đứng vững người trên một khối đá lớn rồi nhìn xuống để theo dõi mẹ con Diệu Cô chạy đi đường nào.

Cốc phu nhân đứng trên tảng đá cửa hang động đánh luôn ba chưởng “binh binh” rồi nói vọng vào :

- Diệu cô! Số mạng ngươi hết đến nơi rồi! Ngươi còn dấu đầu hở đuôi làm chi nữa? Ta tưởng ngươi nên trở ra đây chiến đấu để chết một cách oanh liệt cho khỏi nhơ danh. Không ngờ ngươi lại tìm cái chết chui rúc trong xó xỉnh như vậy, há chẳng uổng một đời lừng lẫy tiếng tăm ư?

Sở dĩ Cốc phu nhân cố nói khích cho Diệu Cô tức mình không nhịn được phải xuất trận, là vì phu nhân đã biết rõ nếu bà ta không có Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp trong tay thì dù bản lãnh có cao siêu đến đâu cũng nhất định không thể địch lại bốn người. Nếu mẹ con Diệu Cô ở trong hang động cố thủ thì bọn Cốc phu nhân muốn đánh vào phải tốn rất nhiều hơi sức, mà hậu quả chưa chắc ra sao.

Cốc phu nhân vừa la gọi vừa nói khích đến bảy tám lần, trong hang động vẫn không một tiếng phản ứng nào.

Phu nhân chưa tính ra được diệu kế gì để hạ đối phương thì Phổ Đà song ni nói :

- Cốc phu nhân! Xin phu nhân hãy lùi ra để bọn bần ni dùng chưởng lực thử đánh vào phiến đá cửa động xem sao?

Cốc phu nhân nghe Phổ Đà song ni nói vậy thì biết ngay hai người muốn thi triển Phật môn Phục Ma thần chưởng để đánh vỡ phiến đá. Phu nhân từng nghe danh Phục Ma thần chưởng đã lâu. Thế chưởng này cương mãnh phi thường, trên đời không ai bì kịp.

Phu nhân lại còn nghe trong võ lâm đồn đãi nếu Phổ Đà song ni hai người hợp lại đồng thời xuất thủ thành thế Song chưởng hợp bích thì chưởng lực càng mãnh liệt gấp mười.

Cốc phu nhân liền lùi lại mấy bước. Phổ Đà song ni từ từ bước về phía trước.

Thân pháp Phổ Đà song ni rất là kỳ dị. Hai người cùng một tay để lên vai người kia, chân bước song song. Còn một tay thì buông thõng xuống không cử động. Cứ đi ba bước lại vận khí cho cước bộ trầm trọng thêm. Hai người đi ba nấc như vậy thì đến trước phiến đá cửa động.

Bỗng nghe thấy những lá cây nhỏ phía trong hang động gió thổi rạt rào.

Phổ Đà song ni tới trước cửa động thì hai cánh tay lúc trước buông thõng đột nhiên vung lên.

Rồi đánh ầm một tiếng dữ dội! Những tiếng dội phát ra liên tiếp từ bốn mặt vách núi vọng lại nghe rất khủng khiếp tựa như tiếng sét nổ lưng chừng trời.

Cần Quân Hiệp đang đứng thộn mặt ra gần đó bị tiếng dội hất mạnh quá đến nảy người lên.

Chàng cố định thần nhìn vào thấy phiến đá cửa hang đã có lỗ thủng in hình hai bàn tay của song ni.

Xung quanh lỗ thủng này còn nhiều vết đá đã nứt rạn.

Chàng lại nghe những tiếng lách cách nổi lên liên tiếp, những khối đá tiếp tục rớt xuống khiến lỗ hổng rộng thêm.

Phổ Đà song ni đắc ý bật lên tiếng cười ha hả. Rồi hai người không hẹn mà cùng phất tay áo một cái, chân bước lùi lại ba bước. Hai tay áo phất về phía trước đột nhiên xoay ngang ra, nổi lên những tiếng phành phạch.

Tiếng đá đổ xuống rào rào. Hàng trăm hàng ngàn khối đá lớn bay tung ra hai bên, tự nhiên xếp thành đống vào hai mé cửa hang. Tuyệt ở chỗ là hai đống đá này vừa bằng nhau, không đống nào lớn đống nào nhỏ, tựa hồ như lấy cân mà cân rồi mới khuân xếp sang hai bên cho đồng đều bằng nhau.

Phiến đá cửa hang dày đến năm thước. Nhưng với chưởng lực Phục Ma thần chưởng cũng bị đập vỡ thành những khối nhỏ.

Phổ Đà song ni lại dùng tụ kình (sức mạnh ở tay áo) quét mạnh một cái hất hai đống đá ra xa.

Thực ra Phổ Đà song ni không phải có ý trổ tài phô trò quỷ thuật mà vì công lực hai người hoàn toàn giống nhau nên hai người phất tay áo quạt hai đống đá ra hai bên vẫn cùng một tình trạng.

Cửa hang bị phá rồi, Cốc phu nhân huýt lên một tiếng nhảy vọt qua đầu Phổ Đà song ni tiến vào hang động.

Giữa lúc ấy Cần Quân Hiệp lớn tiếng la gọi :

- Cốc phu nhân! Hãy khoan!

Khi Cần Quân Hiệp xuất hiện, hai bên đương mê mải chiến đấu ác liệt. Cốc phu nhân ôm mối cừu hận mấy chục năm trời thấy lần này là một cơ hội có thể báo thù được, bao nhiêu tâm trí để hết vào cuộc chiến đấu, cố tình hạ đối phương cho bằng được, nên chưa phát giác ra Cần Quân Hiệp một mình len lỏi vào đây.

Bây giờ Cốc phu nhân bất thình lình nghe tiếng chàng gọi, bất giác tỉnh táo lại và trong lòng không khỏi sửng sốt. Người phu nhân đã nhảy vào bên trong cửa động rồi lại bật lên như cái lò xo, lập tức nhảy lùi ra.

Cốc phu nhân nhảy mạnh quá, một luồng kình phong hất Cần Quân Hiệp lùi lại phía sau. Chàng chưa đứng vững được thì Cốc phu nhân đã nhảy tới nơi xoay mình giơ tay ra chụp được hai tay chàng.

Cần Quân Hiệp bị Cốc phu nhân nắm được hai tay rồi, chỉ kịp la lên một tiếng rồi sợ hãi quá, miệng lắp bắp :

- Cốc... Cốc...

Cốc phu nhân lớn tiếng quát hỏi :

- Còn ở trong mình ngươi không?

Cần Quân Hiệp bị hỏi một cách đột ngột, ban đầu chàng không hiểu ra sao, đứng thộn mặt ra run người lên.

Nhưng chỉ một lát, chàng chợt tỉnh ngộ và hiểu rằng Cốc phu nhân hỏi cây Huyết Hồn trảo và áo Kim Vị giáp, còn ở trong người mình không? Chàng lại biết rằng nếu hai vật chí bảo đó còn ở trong người mình và đưa được đến cho Diệu Cô thì bọn Cốc phu nhân bốn người tự nhiên phải rút lui.

Sự thực Cốc phu nhân vừa thấy Cần Quân Hiệp, trong lòng rất đỗi hoang mang, liền xuất kỳ bất ý nắm chặt lấy hai tay chàng, để chàng không còn có cơ hội sử dụng Huyết Hồn trảo nữa.

Lúc này trong lòng Cần Quân Hiệp bối rối vô cùng. Nguyên chàng đối với Triển Phi Ngọc có mối tình rất sâu xa, vì chàng thấy Triển Phi Ngọc bất cứ lúc nào và vô luận trong trường hợp nào, nàng cũng chống đỡ cho chàng. Hơn nữa, nàng là một thiếu nữ sắc nước hương trời lại tính nết ôn hòa. Trên đời khó lòng kiếm được người như nàng, thì trách nào mà Cần Quân Hiệp với nàng chẳng một lòng khắng khít.

Cần Quân Hiệp vốn yên trí Triển Phi Ngọc là con người hoàn hảo, nên dù nghe ai gièm pha nàng, kể cả mẫu thân cùng chị em nàng có nói xấu nàng là người bất nhân bất nghĩa, phản bội cả tình ruột thịt, chàng cũng không tin.

Nhưng lần này bao nhiêu việc xảy ra có bằng chứng cụ thể là Triển Phi Ngọc đã gây nên một chuyện tày đình. Nàng biết rõ mẫu thân không còn Huyết Hồn trảo và Kim Vị giáp là những vật chí bảo phòng thân bên mình, rồi đem tin bí mật đó báo cho cường địch biết để chúng đến gây sự với mẫu thân. Cả việc Diệu Cô tặng bảo vật cho chàng cũng do Triển Phi Ngọc mách nước.

Cần Quân Hiệp thấy cửa động bị phá vỡ rồi, tính mệnh Diệu Cô cùng Triển tiểu thư khó mà giữ được an toàn. Chàng bị lương tâm cắn rứt và hối hận vô cùng.

Giả tỷ Cần Quân Hiệp là người quyết đoán mà biết rõ Triển Phi Ngọc tàn nhẫn thì chàng cũng chẳng băn khoăn cho lắm. Song chàng lại là một người rất có nhiều tình cảm, vừa lo lắng đến sự an nguy của mẹ con Diệu Cô, lại vừa không dứt tình được Triển Phi Ngọc thành ra chàng không có lập trường vững chắc về bên nào.

Từ lúc trong nhà Cần Quân Hiệp phát sinh đại biến, ai cũng đều trông rõ thân thế chàng, mà chính chàng lại không quyết đoán. Chàng vẫn ở lẩn quẩn trong vòng đau khổ mờ mịt một thời gian. Mãi đến khi được nghe Song Dương động chúa Cốc Thiên Phạm kể chuyện đầu đuôi, chàng mới khẳng định Vi Cự Phu là kẻ đại thù. Rồi từ đấy chàng quyết chí rửa hờn.

Cứ suy luận bao nhiêu việc xảy ra cũng đủ biết Cần Quân Hiệp là người nhu nhược không quyết đoán. Cho tới lúc này chàng hiểu Triển Phi Ngọc là người đáng sợ, song mặt khác chàng vẫn thấy Triển Phi Ngọc là người đáng yêu. Hai luồng tư tưởng về Triển Phi Ngọc mâu thuẫn nhau, khuynh phúc nhau trong đầu óc chàng. Lòng chàng tràn ngập những điều suy luận không quyết đoán, nên đối với câu hỏi của Cốc phu nhân chàng hoang mang không biết trả lời ra sao.

Giữa lúc Cần Quân Hiệp còn đang ngơ ngẩn chưa trả lời được thì thanh âm Diệu Cô từ trong hang động vọng ra nói :

- Cốc phu nhân! Sao mà ngươi ngốc thế? Dĩ nhiên hai vật chí bảo đó hiện không còn ở trong người gã nữa rồi mà ngươi vẫn không biết ư? Dù ngươi có bức bách vặn hỏi gã cũng chẳng ích gì.

Ngừng một lát, Diệu Cô lại thách thức :

- Cửa hang động đã phá được rồi, bọn người muốn báo thù thì cứ việc xông vào đây. Trong này chỉ có hai mẹ con ta mà thôi.

Cốc phu nhân đằng hắng một tiếng chưa nói sao.

Diệu Cô không chờ Cốc phu nhân lên tiếng, bà lại nổi lên một tràng cười lạt nói :

- Nào Cốc phu nhân! Nào Phổ Đà song ni! Nào Thiên Ngô lão nhân! Hèn ra thì bọn ngươi cũng đã nổi tiếng là những tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm. Nay lại muốn nhân lúc người ta nguy cấp để dở thủ đoạn hèn hạ áp bức thì chẳng tốt đẹp gì đâu.

Bên ngoài cửa phòng vẫn chưa ai lên tiếng, Diệu Cô lại nói tiếp :

- Cốc phu nhân! Ngươi hãy nghĩ kỹ đi. Sao ngươi lại biết hai vật bảo bối đó không còn ở trong mình ta? Ha ha! Chí nguyện của ngươi mấy chục năm trời là tìm ta để báo thù. Lần này chưa chắc ngươi đã được như nguyện, mà vấn đề này còn làm cho ngươi phải bận tâm suốt đời!

Cốc phu nhân nghe Diệu Cô nói vậy thì rú lên một tiếng quái gở. Hai tay phu nhân rung lên một cái. Cần Quân Hiệp bị phu nhân đẩy mạnh quay lộn đi mấy vòng rồi ngã lăn xuống đất.

Cốc phu nhân lớn tiếng quát :

- Con mụ giảo quyệt kia! Ngươi muốn dùng lời nói xảo trá thế nào thì mặc. Bửa nay ngươi khó lòng tránh khỏi cái chết đâu.

Phu nhân vừa la hét vừa nhảy xô vào. Phía trong bỗng vang lên hai tiếng “kịch kịch”. Cốc phu nhân lại nhảy lùi ra.

Phổ Đà song ni vội hỏi :

- Sao vậy?

Cốc phu nhân trỏ vào cửa hang đáp :

- Bên trong còn một tầng cửa sắt, cản trở lối vào.

Phổ Đà song ni nghe nói vậy, không khỏi ngần ngừ. Song ni vừa vận chưởng lực đánh vỡ cửa đá và đã phải vận dụng đến hết sở năng. Bây giờ nghe trong cửa đá còn tầng cửa sắt, song ni biết ngay cửa sắt này dĩ nhiên còn kiên cố hơn tầng cửa đá.

Sở dĩ Phổ Đà song ni ngần ngừ không dám dùng chưởng lực phá cửa sắt vì Phục Ma thần chưởng tuy mãnh liệt kinh thiên động địa, nhưng nếu nó không đập tan được vật cản trở thì luồng lực đạo hất ngược trở về có thể làm cho hai người đến phải tan xương nát thịt.

Cốc phu nhân nhìn vẻ mặt phân vân bất quyết của Phổ Đà song ni thì hiểu ngay, liền nói :

- Bây giờ chúng ta hợp lực khuân những tảng đá lớn đập vào. Nếu không phá vỡ được cửa sắt, bấy giờ sẽ dùng lửa nung thì sợ gì không mở được cửa sắt này. Có điều chỉ lâu hay chóng mà thôi.

Nguyên Cốc phu nhân dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, mà bộ mặt bị tay Triển Bất Diệt làm cho xấu xa. Mối thù này Cốc phu nhân ôm hận đã mấy chục năm. Theo ý phu nhân thì phải mất bao nhiêu năm cũng không kể, chỉ cốt sao trả thù rửa hận xong là mãn nguyện. Lâu hay chóng đối với phu nhân không thành vấn đề.

Phổ Đà song ni gật đầu đáp :

- Phu nhân nói phải đó!

Cần Quân Hiệp từ lúc bị chưởng lực của Cốc phu nhân hất lên trên không lộn đi mấy vòng ra xa đến mấy trượng mới rớt xuống. Lúc người chàng còn cách mặt đất chừng năm thước, chàng cho người xuống thẳng, chuẩn bị đứng xuống đất thì đột nhiên có người phát vào mông một chưởng.

Phát chưởng này chỉ vang lên một tiếng “bốp” chứ không đau đớn gì cả, nhưng nó đẩy chàng ra xa thêm ba bước. Bỗng có tiếng người cười ha hả cất lên hỏi :

- Lão hữu! Xin lỗi nhé!

Người này chính là Tam Tuyệt tiên sinh. Lão xuất hiện đột ngột tưởng chừng như ở dưới đất chui lên.

Cần Quân Hiệp bị chưởng lực hất tung đi sắp hạ mình xuống đất thì Tam Tuyệt tiên sinh bồi cho một chưởng nữa, nhưng phát chưởng này cũng không gây tổn thương gì cho chàng.

Cần Quân Hiệp rớt xuống đất rồi, thấy Tam Tuyệt tiên sinh lún thấp người xuống trông rất kỳ dị, rồi như một luồng khói tỏa vừa rượt chàng vừa nhăn răng cười hì hì.

Tam Tuyệt tiên sinh ngừng cơn cười rồi hỏi rất mau :

- Ta đến chậm mất rồi! Mụ giặc già đó chết thì ta phải ôm hận suốt đời.

Cốc phu nhân vừa nhìn thấy Tam Tuyệt tiên sinh thì trong bụng mừng thầm, vội đáp ngay :

- Mụ chưa chết đâu, còn chui rúc ở trong hang động kia!

Tam Tuyệt tiên sinh nói :

- Ô hay! Sao không lôi mụ ra đây?

Phổ Đà song ni chưa gặp mặt Tam Tuyệt tiên sinh bao giờ. Song ni vốn là người nghiêm trang, không bao giờ nói cười đùa cợt. Nhưng Tam Tuyệt tiên sinh lại là người ngạo nghễ, chẳng coi ai ra gì, cười nói bi bô không ngớt. Mà những câu lão nói có vẻ ỡm ờ chẳng ra đầu đuôi gì.

Phổ Đà song ni giương cặp lông mày lên lạnh lùng hỏi lại :

- Sao ngươi không vào mà lôi mụ ra?

Tam Tuyệt tiên sinh chăm chú ngó Phổ Đà song ni. Lão đảo mắt mấy lần nhìn đi ngắm lại, thấy Phổ Đà song ni bộ dạng cùng tướng mạo giống nhau như đúc. Dù người mới ra khỏi lều tranh cũng biết là ai rồi, huống chi Tam Tuyệt tiên sinh là một tay lão luyện giang hồ.

Tam Tuyệt tiên sinh lại muốn nói đùa mấy câu để chọc tức hai người nhưng lão biết Phổ Đà song ni là hai tay rất lợi hại, nên câu nói chưa thốt ra khỏi cửa miệng, lão đã rụt lưỡi lại không dám nói nữa.

Lão lại cảm thấy mình cố nhịn không nói thì trong lòng tấm tức rất khó chịu. Mắt lão đảo lên đảo xuống, miệng lão không ngớt lắp bắp. Cặp môi mấp máy mở ra rồi ngậm lại, rút cục lão vẫn không dám nói.

Phổ Đà song ni nhìn dáng điệu Tam Tuyệt tiên sinh biết rằng lão muốn nói ra những lời khó nghe, mà không biết lão định nói những câu gì. Hai người chỉ trừng mắt nhìn lão.

Tam Tuyệt tiên sinh nuốt được câu nói vào trong bụng rồi mới quay lại hỏi Cốc phu nhân :

- Cốc phu nhân! Thế nào? Để ta thử vào coi.

Cốc phu nhân đáp :

- Phải rồi! Tiên sinh là tay chiến đấu đã nhiều lại sẵn cơ trí. Nếu không mở được tầng cửa sắt này thì cái ngoại hiệu Tam Tuyệt tiên sinh thật là uổng quá!

Phổ Đà song ni bây giờ mới được mắt thấy con người lùn tịt cổ quái này. Trước kia song ni chỉ được nghe tiếng Tam Tuyệt tiên sinh, một nhân vật có tên tuổi trong võ lâm.

Tam Tuyệt tiên sinh đi vào hang động.

Cốc phu nhân cùng Phổ Đà song ni theo sau.

Cần Quân Hiệp cũng chạy theo tiến vào. Chàng cất tiếng gọi :

- Tam Tuyệt tiên sinh!

Nhưng chàng vừa tới ngoài thì một luồng đại lực từ bên trong đẩy ra khiến chàng lùi lại.

Cần Quân Hiệp vẫn quan tâm đến Triển Phi Ngọc liền hỏi giật giọng :

- Tam Tuyệt tiên sinh! Tiên sinh cùng Triển Phi Ngọc cô nương động thủ, kết quả ra sao?

Chàng nghĩ bụng :

- Bọn họ chưa chắc đã mở được tầng cửa sắt này ngay. Giả tỉ bây giờ mình tìm thấy Triển Phi Ngọc lấy lại Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp may ra còn có cơ cứu vãn được tình thế trong muôn một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.